Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
Chương 18: [Một năm]
Ngày hôm sau, Tống Kinh Hi cùng Hứa Thanh ra ngoài dạo phố, lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ lót chuyên bán nội y gợi cảm, cô lại nghĩ tới sự kiện ‘phòng giặt quần áo’.
Cô liếc nhìn bộ đồ lót thiếu vải kia, trong đầu thoáng hiện lên chiếc áo lót nữ tính quá mức bảo thủ của mình tối hôm qua. Sau khi so sánh, cô cho rằng sự thờ ơ của Chu Hoài Ngạn tối qua là do kiểu dáng của bộ đồ lót.
Nếu thứ rơi xuống sàn ngày hôm qua là một chiếc áo lót dây ren màu đen, chắc chắn trên mặt anh sẽ không còn biểu cảm ‘áo yếm của con nít’ kia nữa.
“Đi, vào mua hai bộ.”
“Hả?” Hứa Thanh khó hiểu nói: “Mua nhãn hiệu này à?”
Tống Kinh Hi: “Trông cũng khá đẹp đấy, vào thử xem.”
Hứa Thanh bị cô kéo vào cửa hàng, sau khi đi dạo một vòng thì tỏ ra không chịu nổi: “Mấy món đồ này sao tiết kiệm vải thế, mua về mẹ tớ mắng tớ chết, còn tưởng tớ muốn làm gì nữa đấy, thôi tớ không mua đâu.”
“Có gì đâu, mặc đồ lót kiểu gì cũng là tự do cá nhân của chúng ta mà.”
Hứa Thanh: “Nói thì nói vậy… Hay là cậu mua đi.”
Tất nhiên là Tống Kinh Hi muốn mua, hơn nữa còn không chỉ mua một bộ. Sau khi mua xong thì đã gần đến giờ xem phim, hai người đi lên lầu, nhìn thấy Trình Tiếu Khải và Chu Tự Nam đã ở đại sảnh lấy vé.
“Hi! Bên này!” Trình Tiếu Khải giơ tay vẫy chào, đi tới trước mặt bọn cô: “Các cậu đi mua gì mà giờ mới tới vậy?”
Hứa Thanh: “Con gái đi mua sắm đương nhiên phải lâu rồi.”
Trình Tiếu Khải cười hì hì: “Vậy hai cậu muốn ăn gì để tôi đi mua.”
Hứa Thanh: “Bắp rang và khoai tây chiên!”
“Được, để tôi đi xếp hàng.”
Đi được hai bước, Trình Tiếu Khải lại quay người nói: “Đúng rồi, các cậu muốn uống gì, coca được không?”
Chu Tự Nam nhìn Tống Kinh Hi, gần như biết cô muốn nói gì, quả nhiên cô gái này nhíu mày, nói: “Tôi muốn uống nước ép trái cây tươi.”
“Hả? Rạp chiếu phim không bán món này đâu.” Trình Tiếu Khải nói, “Lão Chu, cậu đi ra ngoài mua thử xem, ở ngay tầng bốn, rất gần.”
Trong lòng Chu Tự Nam thầm cà khịa Tống Kinh Hi một câu, có điều chân vẫn bước ra ngoài: “Nước trái cây gì, nước chanh hay nước ép dưa hấu?”
Tống Kinh Hi nói: “Hay là để tôi tự đi mua?”
“Phim sắp chiếu rồi, để tôi chạy cho nhanh. Rốt cuộc cậu muốn uống gì?”
Tống Kinh Hi thấy vậy cũng không giả bộ khách sáo nữa, dù sao cô cũng là kiểu người không hề thấy áy náy khi làm phiền người khác: “Vậy thì nước ép dưa hấu đi.”
“Ừm.”
Trong lúc chờ đợi, Tống Kinh Hi tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Khoảng chừng mười phút sau, Chu Tự Nam quay lại, đưa nước trái cây cho cô. Tống Kinh Hi nhận lấy rồi uống thử hai ngụm: “Cảm ơn nhé, lát nữa tôi mời các cậu ăn cơm.”
Chu Tự Nam mua bốn ly, hai ly khác thì chia cho những người còn lại.
Trình Tiếu Khải nói: “Sao để con gái mời khách được, lát nữa đương nhiên là tôi mời khách.”
Từ sau lễ hội Mùa Hè, mối quan hệ giữa bốn người đã trở nên thân thiết hơn, có thể coi nhau như bạn bè.
Tống Kinh Hi liếc nhìn cậu ấy: “Nói vớ vẩn gì vậy chứ, mời khách mà còn phân biệt nam nữ à?”
Trước nay Trình Tiếu Khải luôn xem lời nói của Tống Kinh Hi như thánh chỉ, bị cô nói như thế cũng không dám cãi lại câu nào.
Xem phim xong, bốn người đi đến nhà hàng do Tống Kinh Hi chọn. Nhà hàng này có giá bình quân đầu người cao, lúc xem thực đơn Trình Tiếu Khải còn thấp giọng nói với Chu Tự Nam: “Tốt nhất là đừng để con gái mời khách, lát nữa cậu nói đi WC rồi lén tính tiền luôn đi. Người anh em, tháng sau có tiền tiêu vặt tôi sẽ trả lại cho cậu!”
Chu Tự Nam lật thực đơn, thản nhiên nói: “Cậu ta sẽ không cảm kích vì cậu lén tính tiền đâu, ngược lại còn cho rằng cậu đang đạp lên thể diện của cậu ta.”
“Hả…phải không đó?”
Chu Tự Nam cảm thấy Tống Kinh Hi không giống với mấy cô gái bình thường: “Phải. Thôi kệ đi, cùng lắm thì lần sau mời lại cậu ta…. hai người họ ăn cơm.”
Trình Tiếu Khải như có điều suy nghĩ: “Được rồi… vậy cũng được.”
Bầu không khí của nhà hàng này rất hài hòa, âm nhạc du dương khiến cho người ta cảm thấy thư thái.
Trong lúc chờ thức ăn được bưng lên, bốn người họ lại tán gẫu về bộ phim vừa xem, phim nói về quá trình phát triển kinh doanh của hai anh em nhà nọ, bọn họ đi từ nghèo khó đến dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, rất có giá trị truyền cảm hứng, vả lại tình cảm của hai anh em này cũng khiến cho người ta xúc động.
“Có anh trai thật tuyệt vời làm sao… Chu Tự Nam, ở đây chỉ có cậu là có anh trai thôi đấy, còn là một người anh rất giỏi giang, cảm giác thế nào?” Hứa Thanh tò mò hỏi.
Chu Tự Nam khựng lại giây lát mới trả lời: “Tôi không tiếp xúc nhiều với anh trai mình, mỗi tháng chỉ gặp một hai lần ở nhà ông nội thôi.”
Trình Tiếu Khải: “Mẹ kiếp, nếu tôi mà có một người anh trai như vậy, chắc chắn sẽ quấn lấy anh ấy không buông.”
“Quấn thế nào đây? Anh ấy rất bận.” Chu Tự Nam tôn trọng Chu Hoài Ngạn, từ bé đến giờ cậu ta rất muốn làm thân với anh trai mình, nhưng giữa hai người có sự chênh lệch tuổi tác, một người đang đi học còn một người thì đã đi làm, rất khó để gặp nhau.
Tống Kinh Hi ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng âm thầm tán đồng. Chu Hoài Ngạn thực sự rất bận rộn, nếu không phải cô đang sống ở nhà anh thì cũng rất khó để gặp được anh.
Trình Tiếu Khải: “Nhưng nói chung tháng nào cậu cũng gặp được anh ấy! Sau này gặp mặt nhiều cậu cố gắng học hỏi kinh nghiệm từ anh trai cậu, học cách làm thế nào để trở thành một người thành công!”
“Thần kinh vừa thôi.” Chu Tự Nam cười cười, thuận miệng nói, “Nhưng sắp tới chắc sẽ khá lâu mới gặp được anh ấy.”
“Vì sao?”
Chu Tự Nam: “Nghe bố tôi nói, ông nội muốn điều anh ấy sang công ty bên Mỹ.”
Tống Kinh Hi vốn chỉ tham gia cho có đột nhiên khựng lại, ngước mắt lên.
Hứa Thanh cũng ngẩn người, sau khi nhìn thấy phản ứng của Tống Kinh Hi thì vội vàng hỏi thay cô: “Điều anh ấy đi Mỹ? Có thật không?”
“Thật mà, công việc bắt buộc.”
–
Sau khi ăn cơm với nhóm Hứa Thanh, Tống Kinh Hi cũng không có tâm trạng đi mua sắm nữa, cô xuống lầu bắt xe về nhà.
Nhìn vẻ mặt của cô, Hứa Thanh cũng biết tâm trạng của cô lúc này không được tốt, có điều ngẫm lại cũng đúng, đột nhiên biết được anh Chu sắp ra nước ngoài công tác, hơn nữa còn là một khoảng thời gian khá dài, Tống Kinh Hi làm sao có thể cười được nữa.
“Kinh Hi, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ nhé.” Hứa Thanh tiễn người lên xe.
Tống Kinh Hi gật đầu, bình tĩnh ngồi vào trong xe.
Xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc, trong kính chiếu hậu, bóng dáng của ba người kia dần dần biến mất.
Tống Kinh Hi cụp mắt lấy điện thoại di động ra, muốn gửi tin nhắn chất vấn anh, nhưng soạn xong lại xóa, xóa xong lại soạn, cuối cùng cô từ bỏ ý định, chỉ gửi một câu: [Anh đang ở nhà ạ?]
Chu Hoài Ngạn về nhà cũng khá sớm, chắc là không bận việc gì: [Anh sắp về đến nhà rồi, tiện đường đón em luôn nhé?]
Tống Kinh Hi: [Không cần đâu, em bắt xe rồi.]
Chu Hoài Ngạn: [Được.]
Tống Kinh Hi tắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy hoang mang vì một tin tức không chắc chắn. Cô quyết định không hỏi qua điện thoại, cô muốn đứng trước mặt anh chính miệng hỏi anh, xem có phải anh sắp đi thật không.
Lúc về đến nhà thì đã gần chín giờ, đèn phòng khách đã bật sáng, cửa ra vào cũng có giày của anh, anh đã ở nhà.
Tống Kinh Hi cau mày, mang dép lê đi vào bên trong. Lúc này Chu Hoài Ngạn cũng vừa ra khỏi phòng, anh mới về tới nhà, vẫn chưa thay quần áo, cà vạt mới cởi được một nửa cuối cùng bị anh tháo hẳn xuống, quấn vào lòng bàn tay.
“Về rồi à?”
“Anh sắp đi rồi đúng không?”
Hai người gần như đồng thời mở miệng, Chu Hoài Ngạn sửng sốt, nhìn về phía cô: “Sắp đi cái gì?”
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Tống Kinh Hi đã mừng thầm vài giây, có lẽ anh không ra nước ngoài, có lẽ là Chu Tự Nam nghe lầm…
“Hôm nay em đi ăn với em trai anh.” Tống Kinh Hi nhìn anh đăm đăm, lồ ng ngực hơi phập phồng, “Cậu ấy nói với em là anh sắp đi Mỹ vì công việc?”
Không khí như ngừng lại vài giây. Sự tạm dừng này khiến cho chút mừng thầm vừa rồi của Tống Kinh Hi biến mất sạch sẽ, sống lưng cô bỗng chốc lạnh lẽo.
Chu Hoài Ngạn tiến về phía cô hai bước: “Ý em là chuyện này à? Ừm, vốn dĩ anh cũng định nói cho em biết.”
“Vậy là thật?” Tống Kinh Hi trố mắt, không kìm được sự tức giận và khó chịu trong lòng, gào lên: “Chu Hoài Ngạn, ngay cả anh cũng muốn bỏ rơi em sao!”
Chu Hoài Ngạn sửng sốt, bỗng cảm thấy buồn cười: “Không phải, anh vẫn quan tâm em, lúc anh không có ở đây cũng sẽ sắp xếp người chăm sóc em.”
“Em không cần ai chăm sóc em cả! Bố em nhờ anh chăm sóc em, sao anh có thể bỏ ngang như thế! Còn nữa, là ai nói chúng ta là người nhà, có người nhà nào như các anh không, muốn mặc kệ em lúc nào là cứ thế mặc kệ!” Đôi mắt Tống Kinh Hi lập tức đỏ lên, “Anh hoàn toàn không coi trọng em!”
Mấy dự án quan trọng trước mắt, đặc biệt là dự án Nam Loan lần này rất cần công ty nước ngoài thực hiện, từ một năm trước Chu Hoài Ngạn đã bắt đầu lên kế hoạch giành được những dự án này, thế nên lần này anh nhất định phải rời đi.
Chỉ là khi đó chưa có Tống Kinh Hi, còn bây giờ thì đã có thêm cô…
“Anh chỉ đi một năm thôi, em yên tâm, trong một năm này sẽ có người đến chăm sóc cuộc sống hàng ngày của em, em cũng sẽ không thiếu tiền tiêu vặt hàng tháng. Nếu em thi tốt thì phần thưởng cũng sẽ không ít.” Chu Hoài Ngạn rũ mắt, đưa tay xoa xoa đầu cô, trong lời nói mang theo ý dỗ dành, “Tống Kinh Hi, anh đương nhiên coi trọng em, cũng không hề mặc kệ em, nếu em gặp chuyện gì thì có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”
Nhưng Tống Kinh Hi bây giờ rất buồn bã, hoàn toàn không nghe lọt tai những lời anh nói, trong đầu chỉ còn lại sự thật anh sắp rời đi. Cô bướng bỉnh nắm chặt lấy quần áo của anh, vần vò vạt áo sơ mi của anh đến nhăn nhúm.
“Nếu em vẫn chưa hài lòng, anh sẽ cho em gấp đôi tiền tiêu vặt, được không?”
“…. Em không cần.”
“Cho em thêm thẻ phụ, để em chi tiêu tùy thích mỗi tháng một lần?”
“Em không cần! Em không cần tiền tiêu vặt, em không cần thẻ phụ gì đó! Em chỉ cần anh thôi, em chỉ cần anh thôi, huhu ——” Tống Kinh Hi không nhịn được nữa, vừa khóc vừa mắng anh, “Chu Hoài Ngạn, anh là đồ khốn nạn! Anh là đồ lừa đảo! Anh gạt em!”
Chu Hoài Ngạn không ngờ cô lại đột nhiên bùng nổ, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trái tim anh bỗng dưng co rút giống như phải bỏng, có một cảm giác ngứa ngáy mơ hồ.
Vốn dĩ anh cho rằng cô sẽ không vui, nhưng cũng đã nghĩ sẵn cách bù đắp, ví dụ như mua cho cô vài thứ cô thích, hoặc là đưa cho cô một tấm thể để quẹt, chắc chắn cô sẽ nguôi giận.
Nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ khóc.
Chẳng lẽ là vì bố cô? Bởi vì cô từng bị bỏ rơi một lần nên cực kỳ nhạy cảm?
Chu Hoài Ngạn nghĩ có lẽ là như vậy. Anh khẽ thở dài một hơi, cúi người lau nước mắt của cô: “Anh không gạt em, cũng sẽ không bỏ rơi em. Có thời gian rảnh anh sẽ quay về thăm em, được không?”
Đại cục đã định, dường như cô có nói gì cũng vô ích, Chu Hoài Ngạn cũng không có cách nào không đi.
Tống Kinh Hi cảm thấy vô cùng đau lòng, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt quần áo anh: “Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Cô giữ im lặng vòng qua người anh, nổi giận đùng đùng đi về phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Chu Hoài Ngạn nhìn theo hướng cô rời đi, ấn đường khẽ giật giật. Do dự một lúc, anh nhấc chân đi tới, gõ cửa nói: “Tống Kinh Hi, không phải là anh không về nữa.”
Không có ai trả lời.
Chu Hoài Ngạn cụp mắt, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, nhưng với tình hình hiện tại thì anh không thể không đi Mỹ.”
Trong phòng, Tống Kinh Hi nằm sấp trên chăn, nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng. Vừa rồi anh đã lau khô nước mắt cho cô, nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói của anh là cô lại muốn khóc.
Cô biết ở Thừa Phong anh có rất nhiều việc phải làm, cũng biết sống trong môi trường như nhà họ Chu anh có rất nhiều chuyện thân bất vô kỷ.
Thế nhưng, cứ nghĩ tới việc có thể sẽ không gặp được anh trong một năm tới là cô lại cảm thấy buồn bực. Cho dù biết có rất nhiều tiền để tiêu xài nhưng cô cũng không thể xua tan cảm giác buồn bực này.
Một năm…
Nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Lỡ như cô đột nhiên nhớ anh thì phải làm sao?
Cô thật sự không muốn quan tâm đ ến anh nữa!
–
Từng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc lớp 12 đã sắp khai giảng, đồng thời cũng chỉ còn một ngày nữa là Chu Hoài Ngạn sẽ ra nước ngoài.
Tối hôm đó Trần Mục Phi tới công ty tìm Chu Hoài Ngạn, gọi anh ra ngoài ăn cơm, có mấy người bạn muốn làm tiệc tạm biệt anh.
“Không đi nữa.”
Trần Mục Phi: “Aiza, đi đi mà, chỉ ăn một bữa cơm thôi, ai biết được khi nào cậu mới về chứ.”
Chu Hoài Ngạn không trả lời, chỉ ngồi ngây ra đó, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Sao vậy? Cậu cũng đâu có bận gì, sao không đi?”
“Cô bé đang giận, cậu có cách nào dỗ dành không?” Chu Hoài Ngạn đột nhiên nhìn sang anh ta.
“Gì cơ?” Trần Mục Phi sửng sốt, vừa định nổi máu hóng hớt thì đột nhiên bắt được trọng điểm —— cô bé!
“Ý cậu là Tống Kinh Hi?”
Chu Hoài Ngạn ừ một tiếng: “Mấy ngày rồi không thèm để ý đến tôi.”
Nói chính xác là năm ngày, từ cái đêm biết được chuyện anh sắp ra nước ngoài, sau khi ầm ĩ một hồi cô lại trở nên im lặng, buổi tối thì trốn biệt trong phòng, ban ngày gặp anh trong nhà cũng không nói năng gì, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh.
Ngày mai anh bay rồi, cứ thế này thì anh rất đau đầu.
Thấy anh chân thành đặt câu hỏi, Trần Mục Phi chậc khẽ một tiếng, lấy làm lạ nói: “Tôi thấy chỉ có Tống Kinh Hi mới có thể làm cậu đau đầu thế này.”
“Nói lẹ đi.”
“Vì chuyện cậu ra nước ngoài à?”
Chu Hoài Ngạn: “Ừ.”
Trần Mục Phi nói: “Thì ý là bây giờ cô bé không bạn bè thân thích, bên cạnh chỉ có một mình cậu, cậu phải rời đi thế này, cô bé buồn bã tức giận cũng là chuyện bình thường. Có điều em ấy cũng không phải là con nít, cậu cứ dỗ dành rồi mua cho em ấy mấy thứ mà con gái thích là được.”
Lông mày của Chu Hoài Ngạn cũng không hề giãn ra, bởi vì cảm thấy lời anh ta nói chẳng có tác dụng gì. Mấy ngày nay anh đã mua rất nhiều thứ để dỗ dành cô bé này, nhưng cô chỉ coi như không nhìn thấy.
“Thôi bỏ đi, tôi về trước đây.” Chu Hoài Ngạn đứng dậy.
Trần Mục Phi: “Hả? Không đi ăn cơm thật à?”
“Cậu đi một mình đi.”
“Nhưng tổ chức cho cậu mà?”
————————
Bên kia, Tống Kinh Hi vẫn đang làm ổ trong phòng.
Hôm nay cô hầu như không ra ngoài, dùng cách thức này để bày tỏ sự tức giận của mình, đồng thời cũng đang chiến tranh lạnh với Chu Hoài Ngạn.
Kỳ thật trong lòng cô tự biết Chu Hoài Ngạn nhất định phải đi. Lúc anh quay về nhà họ Chu thì đã sắp trưởng thành, có thể ngồi lên được vị trí hiện tại, lại có một người bố như vậy, có trời mới biết anh đã phải trả giá bao nhiêu. Bây giờ điều chuyển công tác một năm cũng chỉ là một bước thiết yếu trên con đường vươn tới đỉnh cao mà thôi.
Cô biết tất cả sự thật này, nhưng biết là một chuyện, còn không nỡ với tức giận lại là một chuyện khác!
“Anh có mang đồ uống về, để ở đây nhé, em nhớ ra ngoài lấy.” Đột nhiên có tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên giọng nói của Chu Hoài Ngạn. Tống Kinh Hi không đáp lại, nhưng vẫn không nhịn được rón rén xuống giường, chạy chậm tới sau cửa dán lỗ tai lắng nghe.
“11h sáng mai anh sẽ lên máy bay.”
“….”
“Anh đã sắp xếp một dì đầu bếp mới đến chuẩn bị bữa ăn hằng ngày cho em. Em sắp thi đại học rồi, cần phải cân bằng dinh dưỡng, sau này đừng gọi đồ ăn bên ngoài nữa.”
“….”
“…Nhớ đi ngủ sớm nhé.”
Có lẽ vẫn không nhận được phản hồi nào, tiếng bước chân bắt đầu dần xa.
Tống Kinh Hi tựa vào sau cửa, vẻ mặt vừa có chút kiêu ngạo vừa có chút chán nản.
Qua một lúc lâu cô mới mở hé cửa ra, khom lưng nhặt đồ uống trên sàn nhà lên.
Đó là loại đồ uống cô thích nhất, nước ép trái cây tươi của cửa hàng Zc.
–
Ngày hôm sau, đúng tám giờ Tiểu Trần đã đến Thiên Lang, anh ấy có mật khẩu ở đây. Sau khi vào nhà, anh ấy giúp Chu Hoài Ngạn chuyển hành lý ra ngoài.
Đứng ngoài cửa đợi thêm một lúc, anh ấy vẫn không thấy Chu Hoài Ngạn đi ra, đành phải đi vào lần nữa: “Sếp Chu, gần đến giờ rồi…”
Chu Hoài Ngạn đứng trong phòng khách, nhìn về phía cửa phòng Tống Kinh Hi: “Được.”
Anh đi tới cửa thay giày, nhưng lúc định bước ra ngoài lại ngoái đầu nhìn vào trong.
Tiểu Trần tinh mắt, có thể cảm nhận được Chu Hoài Ngạn đang chờ đợi điều gì, bèn nói: “Hay là gọi cô Tống thử?””
Chu Hoài Ngạn im lặng giây lát, thật ra mấy năm gần đây anh thường xuyên bay đi khắp nơi, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác như vậy, trong lòng có chút lo lắng, có chút bất an, thậm chí là không nỡ.
“Sếp Chu?”
“Thôi vậy.” Chu Hoài Ngạn xoay người, “Để cô ấy ngủ đi.”
Thang máy đi xuống, hai người đi tới gara dưới tầng hầm.
Tiểu Trần mở cốp sau ra bỏ hành lý vào.
Chu Hoài Ngạn mở cửa ghế sau ra, vừa định ngồi vào thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên anh.
Giọng nói của người nọ vang vọng trong gara, đặc biệt rõ ràng.
Anh chững lại một giây mới quay đầu lại, chợt cảm thấy có ai đó mang theo một con gió lốc lao tới, đâm thẳng vào lòng anh. Đà của cô quá mạnh, anh không kịp chuẩn bị đã bị đẩy lùi về phía sau một bước, có điều cũng chỉ là một bước nhỏ, sau đó anh đã vững vàng đón được cô.
“Chỉ một năm thôi, anh đừng gạt em!” Người lao vào lòng anh ôm chặt lấy vòng eo của anh, áp sát đến mức anh gần như có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập và hơi thở hỗn loạn của cô do vừa chạy quá nhanh.
Chu Hoài Ngạn ngẩn người, có chút kinh ngạc, hiếm khi không biết nên nói gì. Nhưng cúi đầu nhìn thấy cô vùi vào lòng mình, bóng dáng gầy gò nhỏ nhắn, bỗng nhiên trái tim anh lại thoáng mềm nhũn: “Anh không gạt em.”
“… Vậy lúc nào rảnh anh phải về thăm em.”
“Ừ.”
“Dù ở xa nhưng anh cũng phải quan tâm đ ến em!”
Chu Hoài Ngạn khẽ bật cười: “Ừ.”
Tống Kinh Hi khụt khịt mũi, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Trong khoảng thời gian này cô làm mình làm mẩy, muốn cho anh biết mình thật sự rất buồn. Vốn dĩ cô định giận lẫy như thế cho đến khi anh bay, nhưng cô lại không nỡ, đến giây cuối cùng vẫn chạy ra ngoài.
“Em cứ thế chạy ra ngoài à?” Anh cúi đầu nhìn cô, cô đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, dép thì chiếc này chiếc khác.
Tống Kinh Hi ôm lấy anh không chịu buông ra: “Em mặc kệ.”
Chu Hoài Ngạn cười khẽ, cũng tùy ý cô: “Chuyện này, đáng ra anh phải nói tiếng xin lỗi.”
Tống Kinh Hi bĩu môi, gõ cằm vào ngực anh: “Đúng là anh nên xin lỗi….”
“Ừ, là lỗi của anh.”
Nghe anh nói vậy, trong lòng Tống Kinh Hi thoải mái hơn một chút, lại tựa đầu vào ngực anh.
Vốn là một cái ôm không được tự nhiên, nhưng vào thời khắc này lại trở nên thích hợp, cũng không có ai phát hiện ra điểm gì bất hợp lý. Hình như nên như thế, vốn nên là như thế.
“Sếp Chu, giờ bay…” Tiểu Trần nhìn chằm chằm thời gian, sau đó nhịn không được cất tiếng.
“Tôi biết rồi.” Chu Hoài Ngạn cụp mắt xuống, vỗ nhẹ vào đầu Tống Kinh Hi, khẽ nói: “Được rồi, em về ngủ tiếp đi.”
Tống Kinh Hi ồ một tiếng, lưu luyến không rời buông tay ra.
Hơi ấm tản đi, hơi thở của anh cũng rời xa chóp mũi.
Chu Hoài Ngạn nhìn cô lui về phía sau một bước, sau đó cúi người ngồi vào xe. Đột nhiên cổ tay lại bị giữ chặt, anh nghiêng đầu qua, ánh mắt mang theo sự dò hỏi, chợt nghe Tống Kinh Hi nói: “Chu Hoài Ngạn, vậy những lời lúc trước anh nói còn tính không?”
“Gì cơ?”
Tống Kinh Hi trừng mắt nhìn anh: “Cho em gấp đôi tiền tiêu vặt, cho em thẻ phụ, còn mướn đầu bếp riêng cho em nữa!”
Chu Hoài Ngạn khẽ nhướng mày, trong lòng thoáng nhẹ nhõm vì Tống Kinh Hi đã trở lại bình thường: “Tính, tính cả. Em muốn gì đều cho em hết.”
Cô liếc nhìn bộ đồ lót thiếu vải kia, trong đầu thoáng hiện lên chiếc áo lót nữ tính quá mức bảo thủ của mình tối hôm qua. Sau khi so sánh, cô cho rằng sự thờ ơ của Chu Hoài Ngạn tối qua là do kiểu dáng của bộ đồ lót.
Nếu thứ rơi xuống sàn ngày hôm qua là một chiếc áo lót dây ren màu đen, chắc chắn trên mặt anh sẽ không còn biểu cảm ‘áo yếm của con nít’ kia nữa.
“Đi, vào mua hai bộ.”
“Hả?” Hứa Thanh khó hiểu nói: “Mua nhãn hiệu này à?”
Tống Kinh Hi: “Trông cũng khá đẹp đấy, vào thử xem.”
Hứa Thanh bị cô kéo vào cửa hàng, sau khi đi dạo một vòng thì tỏ ra không chịu nổi: “Mấy món đồ này sao tiết kiệm vải thế, mua về mẹ tớ mắng tớ chết, còn tưởng tớ muốn làm gì nữa đấy, thôi tớ không mua đâu.”
“Có gì đâu, mặc đồ lót kiểu gì cũng là tự do cá nhân của chúng ta mà.”
Hứa Thanh: “Nói thì nói vậy… Hay là cậu mua đi.”
Tất nhiên là Tống Kinh Hi muốn mua, hơn nữa còn không chỉ mua một bộ. Sau khi mua xong thì đã gần đến giờ xem phim, hai người đi lên lầu, nhìn thấy Trình Tiếu Khải và Chu Tự Nam đã ở đại sảnh lấy vé.
“Hi! Bên này!” Trình Tiếu Khải giơ tay vẫy chào, đi tới trước mặt bọn cô: “Các cậu đi mua gì mà giờ mới tới vậy?”
Hứa Thanh: “Con gái đi mua sắm đương nhiên phải lâu rồi.”
Trình Tiếu Khải cười hì hì: “Vậy hai cậu muốn ăn gì để tôi đi mua.”
Hứa Thanh: “Bắp rang và khoai tây chiên!”
“Được, để tôi đi xếp hàng.”
Đi được hai bước, Trình Tiếu Khải lại quay người nói: “Đúng rồi, các cậu muốn uống gì, coca được không?”
Chu Tự Nam nhìn Tống Kinh Hi, gần như biết cô muốn nói gì, quả nhiên cô gái này nhíu mày, nói: “Tôi muốn uống nước ép trái cây tươi.”
“Hả? Rạp chiếu phim không bán món này đâu.” Trình Tiếu Khải nói, “Lão Chu, cậu đi ra ngoài mua thử xem, ở ngay tầng bốn, rất gần.”
Trong lòng Chu Tự Nam thầm cà khịa Tống Kinh Hi một câu, có điều chân vẫn bước ra ngoài: “Nước trái cây gì, nước chanh hay nước ép dưa hấu?”
Tống Kinh Hi nói: “Hay là để tôi tự đi mua?”
“Phim sắp chiếu rồi, để tôi chạy cho nhanh. Rốt cuộc cậu muốn uống gì?”
Tống Kinh Hi thấy vậy cũng không giả bộ khách sáo nữa, dù sao cô cũng là kiểu người không hề thấy áy náy khi làm phiền người khác: “Vậy thì nước ép dưa hấu đi.”
“Ừm.”
Trong lúc chờ đợi, Tống Kinh Hi tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. Khoảng chừng mười phút sau, Chu Tự Nam quay lại, đưa nước trái cây cho cô. Tống Kinh Hi nhận lấy rồi uống thử hai ngụm: “Cảm ơn nhé, lát nữa tôi mời các cậu ăn cơm.”
Chu Tự Nam mua bốn ly, hai ly khác thì chia cho những người còn lại.
Trình Tiếu Khải nói: “Sao để con gái mời khách được, lát nữa đương nhiên là tôi mời khách.”
Từ sau lễ hội Mùa Hè, mối quan hệ giữa bốn người đã trở nên thân thiết hơn, có thể coi nhau như bạn bè.
Tống Kinh Hi liếc nhìn cậu ấy: “Nói vớ vẩn gì vậy chứ, mời khách mà còn phân biệt nam nữ à?”
Trước nay Trình Tiếu Khải luôn xem lời nói của Tống Kinh Hi như thánh chỉ, bị cô nói như thế cũng không dám cãi lại câu nào.
Xem phim xong, bốn người đi đến nhà hàng do Tống Kinh Hi chọn. Nhà hàng này có giá bình quân đầu người cao, lúc xem thực đơn Trình Tiếu Khải còn thấp giọng nói với Chu Tự Nam: “Tốt nhất là đừng để con gái mời khách, lát nữa cậu nói đi WC rồi lén tính tiền luôn đi. Người anh em, tháng sau có tiền tiêu vặt tôi sẽ trả lại cho cậu!”
Chu Tự Nam lật thực đơn, thản nhiên nói: “Cậu ta sẽ không cảm kích vì cậu lén tính tiền đâu, ngược lại còn cho rằng cậu đang đạp lên thể diện của cậu ta.”
“Hả…phải không đó?”
Chu Tự Nam cảm thấy Tống Kinh Hi không giống với mấy cô gái bình thường: “Phải. Thôi kệ đi, cùng lắm thì lần sau mời lại cậu ta…. hai người họ ăn cơm.”
Trình Tiếu Khải như có điều suy nghĩ: “Được rồi… vậy cũng được.”
Bầu không khí của nhà hàng này rất hài hòa, âm nhạc du dương khiến cho người ta cảm thấy thư thái.
Trong lúc chờ thức ăn được bưng lên, bốn người họ lại tán gẫu về bộ phim vừa xem, phim nói về quá trình phát triển kinh doanh của hai anh em nhà nọ, bọn họ đi từ nghèo khó đến dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, rất có giá trị truyền cảm hứng, vả lại tình cảm của hai anh em này cũng khiến cho người ta xúc động.
“Có anh trai thật tuyệt vời làm sao… Chu Tự Nam, ở đây chỉ có cậu là có anh trai thôi đấy, còn là một người anh rất giỏi giang, cảm giác thế nào?” Hứa Thanh tò mò hỏi.
Chu Tự Nam khựng lại giây lát mới trả lời: “Tôi không tiếp xúc nhiều với anh trai mình, mỗi tháng chỉ gặp một hai lần ở nhà ông nội thôi.”
Trình Tiếu Khải: “Mẹ kiếp, nếu tôi mà có một người anh trai như vậy, chắc chắn sẽ quấn lấy anh ấy không buông.”
“Quấn thế nào đây? Anh ấy rất bận.” Chu Tự Nam tôn trọng Chu Hoài Ngạn, từ bé đến giờ cậu ta rất muốn làm thân với anh trai mình, nhưng giữa hai người có sự chênh lệch tuổi tác, một người đang đi học còn một người thì đã đi làm, rất khó để gặp nhau.
Tống Kinh Hi ở bên cạnh nghe vậy, trong lòng âm thầm tán đồng. Chu Hoài Ngạn thực sự rất bận rộn, nếu không phải cô đang sống ở nhà anh thì cũng rất khó để gặp được anh.
Trình Tiếu Khải: “Nhưng nói chung tháng nào cậu cũng gặp được anh ấy! Sau này gặp mặt nhiều cậu cố gắng học hỏi kinh nghiệm từ anh trai cậu, học cách làm thế nào để trở thành một người thành công!”
“Thần kinh vừa thôi.” Chu Tự Nam cười cười, thuận miệng nói, “Nhưng sắp tới chắc sẽ khá lâu mới gặp được anh ấy.”
“Vì sao?”
Chu Tự Nam: “Nghe bố tôi nói, ông nội muốn điều anh ấy sang công ty bên Mỹ.”
Tống Kinh Hi vốn chỉ tham gia cho có đột nhiên khựng lại, ngước mắt lên.
Hứa Thanh cũng ngẩn người, sau khi nhìn thấy phản ứng của Tống Kinh Hi thì vội vàng hỏi thay cô: “Điều anh ấy đi Mỹ? Có thật không?”
“Thật mà, công việc bắt buộc.”
–
Sau khi ăn cơm với nhóm Hứa Thanh, Tống Kinh Hi cũng không có tâm trạng đi mua sắm nữa, cô xuống lầu bắt xe về nhà.
Nhìn vẻ mặt của cô, Hứa Thanh cũng biết tâm trạng của cô lúc này không được tốt, có điều ngẫm lại cũng đúng, đột nhiên biết được anh Chu sắp ra nước ngoài công tác, hơn nữa còn là một khoảng thời gian khá dài, Tống Kinh Hi làm sao có thể cười được nữa.
“Kinh Hi, về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ nhé.” Hứa Thanh tiễn người lên xe.
Tống Kinh Hi gật đầu, bình tĩnh ngồi vào trong xe.
Xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc, trong kính chiếu hậu, bóng dáng của ba người kia dần dần biến mất.
Tống Kinh Hi cụp mắt lấy điện thoại di động ra, muốn gửi tin nhắn chất vấn anh, nhưng soạn xong lại xóa, xóa xong lại soạn, cuối cùng cô từ bỏ ý định, chỉ gửi một câu: [Anh đang ở nhà ạ?]
Chu Hoài Ngạn về nhà cũng khá sớm, chắc là không bận việc gì: [Anh sắp về đến nhà rồi, tiện đường đón em luôn nhé?]
Tống Kinh Hi: [Không cần đâu, em bắt xe rồi.]
Chu Hoài Ngạn: [Được.]
Tống Kinh Hi tắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy hoang mang vì một tin tức không chắc chắn. Cô quyết định không hỏi qua điện thoại, cô muốn đứng trước mặt anh chính miệng hỏi anh, xem có phải anh sắp đi thật không.
Lúc về đến nhà thì đã gần chín giờ, đèn phòng khách đã bật sáng, cửa ra vào cũng có giày của anh, anh đã ở nhà.
Tống Kinh Hi cau mày, mang dép lê đi vào bên trong. Lúc này Chu Hoài Ngạn cũng vừa ra khỏi phòng, anh mới về tới nhà, vẫn chưa thay quần áo, cà vạt mới cởi được một nửa cuối cùng bị anh tháo hẳn xuống, quấn vào lòng bàn tay.
“Về rồi à?”
“Anh sắp đi rồi đúng không?”
Hai người gần như đồng thời mở miệng, Chu Hoài Ngạn sửng sốt, nhìn về phía cô: “Sắp đi cái gì?”
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Tống Kinh Hi đã mừng thầm vài giây, có lẽ anh không ra nước ngoài, có lẽ là Chu Tự Nam nghe lầm…
“Hôm nay em đi ăn với em trai anh.” Tống Kinh Hi nhìn anh đăm đăm, lồ ng ngực hơi phập phồng, “Cậu ấy nói với em là anh sắp đi Mỹ vì công việc?”
Không khí như ngừng lại vài giây. Sự tạm dừng này khiến cho chút mừng thầm vừa rồi của Tống Kinh Hi biến mất sạch sẽ, sống lưng cô bỗng chốc lạnh lẽo.
Chu Hoài Ngạn tiến về phía cô hai bước: “Ý em là chuyện này à? Ừm, vốn dĩ anh cũng định nói cho em biết.”
“Vậy là thật?” Tống Kinh Hi trố mắt, không kìm được sự tức giận và khó chịu trong lòng, gào lên: “Chu Hoài Ngạn, ngay cả anh cũng muốn bỏ rơi em sao!”
Chu Hoài Ngạn sửng sốt, bỗng cảm thấy buồn cười: “Không phải, anh vẫn quan tâm em, lúc anh không có ở đây cũng sẽ sắp xếp người chăm sóc em.”
“Em không cần ai chăm sóc em cả! Bố em nhờ anh chăm sóc em, sao anh có thể bỏ ngang như thế! Còn nữa, là ai nói chúng ta là người nhà, có người nhà nào như các anh không, muốn mặc kệ em lúc nào là cứ thế mặc kệ!” Đôi mắt Tống Kinh Hi lập tức đỏ lên, “Anh hoàn toàn không coi trọng em!”
Mấy dự án quan trọng trước mắt, đặc biệt là dự án Nam Loan lần này rất cần công ty nước ngoài thực hiện, từ một năm trước Chu Hoài Ngạn đã bắt đầu lên kế hoạch giành được những dự án này, thế nên lần này anh nhất định phải rời đi.
Chỉ là khi đó chưa có Tống Kinh Hi, còn bây giờ thì đã có thêm cô…
“Anh chỉ đi một năm thôi, em yên tâm, trong một năm này sẽ có người đến chăm sóc cuộc sống hàng ngày của em, em cũng sẽ không thiếu tiền tiêu vặt hàng tháng. Nếu em thi tốt thì phần thưởng cũng sẽ không ít.” Chu Hoài Ngạn rũ mắt, đưa tay xoa xoa đầu cô, trong lời nói mang theo ý dỗ dành, “Tống Kinh Hi, anh đương nhiên coi trọng em, cũng không hề mặc kệ em, nếu em gặp chuyện gì thì có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”
Nhưng Tống Kinh Hi bây giờ rất buồn bã, hoàn toàn không nghe lọt tai những lời anh nói, trong đầu chỉ còn lại sự thật anh sắp rời đi. Cô bướng bỉnh nắm chặt lấy quần áo của anh, vần vò vạt áo sơ mi của anh đến nhăn nhúm.
“Nếu em vẫn chưa hài lòng, anh sẽ cho em gấp đôi tiền tiêu vặt, được không?”
“…. Em không cần.”
“Cho em thêm thẻ phụ, để em chi tiêu tùy thích mỗi tháng một lần?”
“Em không cần! Em không cần tiền tiêu vặt, em không cần thẻ phụ gì đó! Em chỉ cần anh thôi, em chỉ cần anh thôi, huhu ——” Tống Kinh Hi không nhịn được nữa, vừa khóc vừa mắng anh, “Chu Hoài Ngạn, anh là đồ khốn nạn! Anh là đồ lừa đảo! Anh gạt em!”
Chu Hoài Ngạn không ngờ cô lại đột nhiên bùng nổ, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trái tim anh bỗng dưng co rút giống như phải bỏng, có một cảm giác ngứa ngáy mơ hồ.
Vốn dĩ anh cho rằng cô sẽ không vui, nhưng cũng đã nghĩ sẵn cách bù đắp, ví dụ như mua cho cô vài thứ cô thích, hoặc là đưa cho cô một tấm thể để quẹt, chắc chắn cô sẽ nguôi giận.
Nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ khóc.
Chẳng lẽ là vì bố cô? Bởi vì cô từng bị bỏ rơi một lần nên cực kỳ nhạy cảm?
Chu Hoài Ngạn nghĩ có lẽ là như vậy. Anh khẽ thở dài một hơi, cúi người lau nước mắt của cô: “Anh không gạt em, cũng sẽ không bỏ rơi em. Có thời gian rảnh anh sẽ quay về thăm em, được không?”
Đại cục đã định, dường như cô có nói gì cũng vô ích, Chu Hoài Ngạn cũng không có cách nào không đi.
Tống Kinh Hi cảm thấy vô cùng đau lòng, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt quần áo anh: “Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Cô giữ im lặng vòng qua người anh, nổi giận đùng đùng đi về phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Chu Hoài Ngạn nhìn theo hướng cô rời đi, ấn đường khẽ giật giật. Do dự một lúc, anh nhấc chân đi tới, gõ cửa nói: “Tống Kinh Hi, không phải là anh không về nữa.”
Không có ai trả lời.
Chu Hoài Ngạn cụp mắt, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, nhưng với tình hình hiện tại thì anh không thể không đi Mỹ.”
Trong phòng, Tống Kinh Hi nằm sấp trên chăn, nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng. Vừa rồi anh đã lau khô nước mắt cho cô, nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói của anh là cô lại muốn khóc.
Cô biết ở Thừa Phong anh có rất nhiều việc phải làm, cũng biết sống trong môi trường như nhà họ Chu anh có rất nhiều chuyện thân bất vô kỷ.
Thế nhưng, cứ nghĩ tới việc có thể sẽ không gặp được anh trong một năm tới là cô lại cảm thấy buồn bực. Cho dù biết có rất nhiều tiền để tiêu xài nhưng cô cũng không thể xua tan cảm giác buồn bực này.
Một năm…
Nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Lỡ như cô đột nhiên nhớ anh thì phải làm sao?
Cô thật sự không muốn quan tâm đ ến anh nữa!
–
Từng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc lớp 12 đã sắp khai giảng, đồng thời cũng chỉ còn một ngày nữa là Chu Hoài Ngạn sẽ ra nước ngoài.
Tối hôm đó Trần Mục Phi tới công ty tìm Chu Hoài Ngạn, gọi anh ra ngoài ăn cơm, có mấy người bạn muốn làm tiệc tạm biệt anh.
“Không đi nữa.”
Trần Mục Phi: “Aiza, đi đi mà, chỉ ăn một bữa cơm thôi, ai biết được khi nào cậu mới về chứ.”
Chu Hoài Ngạn không trả lời, chỉ ngồi ngây ra đó, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Sao vậy? Cậu cũng đâu có bận gì, sao không đi?”
“Cô bé đang giận, cậu có cách nào dỗ dành không?” Chu Hoài Ngạn đột nhiên nhìn sang anh ta.
“Gì cơ?” Trần Mục Phi sửng sốt, vừa định nổi máu hóng hớt thì đột nhiên bắt được trọng điểm —— cô bé!
“Ý cậu là Tống Kinh Hi?”
Chu Hoài Ngạn ừ một tiếng: “Mấy ngày rồi không thèm để ý đến tôi.”
Nói chính xác là năm ngày, từ cái đêm biết được chuyện anh sắp ra nước ngoài, sau khi ầm ĩ một hồi cô lại trở nên im lặng, buổi tối thì trốn biệt trong phòng, ban ngày gặp anh trong nhà cũng không nói năng gì, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh.
Ngày mai anh bay rồi, cứ thế này thì anh rất đau đầu.
Thấy anh chân thành đặt câu hỏi, Trần Mục Phi chậc khẽ một tiếng, lấy làm lạ nói: “Tôi thấy chỉ có Tống Kinh Hi mới có thể làm cậu đau đầu thế này.”
“Nói lẹ đi.”
“Vì chuyện cậu ra nước ngoài à?”
Chu Hoài Ngạn: “Ừ.”
Trần Mục Phi nói: “Thì ý là bây giờ cô bé không bạn bè thân thích, bên cạnh chỉ có một mình cậu, cậu phải rời đi thế này, cô bé buồn bã tức giận cũng là chuyện bình thường. Có điều em ấy cũng không phải là con nít, cậu cứ dỗ dành rồi mua cho em ấy mấy thứ mà con gái thích là được.”
Lông mày của Chu Hoài Ngạn cũng không hề giãn ra, bởi vì cảm thấy lời anh ta nói chẳng có tác dụng gì. Mấy ngày nay anh đã mua rất nhiều thứ để dỗ dành cô bé này, nhưng cô chỉ coi như không nhìn thấy.
“Thôi bỏ đi, tôi về trước đây.” Chu Hoài Ngạn đứng dậy.
Trần Mục Phi: “Hả? Không đi ăn cơm thật à?”
“Cậu đi một mình đi.”
“Nhưng tổ chức cho cậu mà?”
————————
Bên kia, Tống Kinh Hi vẫn đang làm ổ trong phòng.
Hôm nay cô hầu như không ra ngoài, dùng cách thức này để bày tỏ sự tức giận của mình, đồng thời cũng đang chiến tranh lạnh với Chu Hoài Ngạn.
Kỳ thật trong lòng cô tự biết Chu Hoài Ngạn nhất định phải đi. Lúc anh quay về nhà họ Chu thì đã sắp trưởng thành, có thể ngồi lên được vị trí hiện tại, lại có một người bố như vậy, có trời mới biết anh đã phải trả giá bao nhiêu. Bây giờ điều chuyển công tác một năm cũng chỉ là một bước thiết yếu trên con đường vươn tới đỉnh cao mà thôi.
Cô biết tất cả sự thật này, nhưng biết là một chuyện, còn không nỡ với tức giận lại là một chuyện khác!
“Anh có mang đồ uống về, để ở đây nhé, em nhớ ra ngoài lấy.” Đột nhiên có tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên giọng nói của Chu Hoài Ngạn. Tống Kinh Hi không đáp lại, nhưng vẫn không nhịn được rón rén xuống giường, chạy chậm tới sau cửa dán lỗ tai lắng nghe.
“11h sáng mai anh sẽ lên máy bay.”
“….”
“Anh đã sắp xếp một dì đầu bếp mới đến chuẩn bị bữa ăn hằng ngày cho em. Em sắp thi đại học rồi, cần phải cân bằng dinh dưỡng, sau này đừng gọi đồ ăn bên ngoài nữa.”
“….”
“…Nhớ đi ngủ sớm nhé.”
Có lẽ vẫn không nhận được phản hồi nào, tiếng bước chân bắt đầu dần xa.
Tống Kinh Hi tựa vào sau cửa, vẻ mặt vừa có chút kiêu ngạo vừa có chút chán nản.
Qua một lúc lâu cô mới mở hé cửa ra, khom lưng nhặt đồ uống trên sàn nhà lên.
Đó là loại đồ uống cô thích nhất, nước ép trái cây tươi của cửa hàng Zc.
–
Ngày hôm sau, đúng tám giờ Tiểu Trần đã đến Thiên Lang, anh ấy có mật khẩu ở đây. Sau khi vào nhà, anh ấy giúp Chu Hoài Ngạn chuyển hành lý ra ngoài.
Đứng ngoài cửa đợi thêm một lúc, anh ấy vẫn không thấy Chu Hoài Ngạn đi ra, đành phải đi vào lần nữa: “Sếp Chu, gần đến giờ rồi…”
Chu Hoài Ngạn đứng trong phòng khách, nhìn về phía cửa phòng Tống Kinh Hi: “Được.”
Anh đi tới cửa thay giày, nhưng lúc định bước ra ngoài lại ngoái đầu nhìn vào trong.
Tiểu Trần tinh mắt, có thể cảm nhận được Chu Hoài Ngạn đang chờ đợi điều gì, bèn nói: “Hay là gọi cô Tống thử?””
Chu Hoài Ngạn im lặng giây lát, thật ra mấy năm gần đây anh thường xuyên bay đi khắp nơi, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác như vậy, trong lòng có chút lo lắng, có chút bất an, thậm chí là không nỡ.
“Sếp Chu?”
“Thôi vậy.” Chu Hoài Ngạn xoay người, “Để cô ấy ngủ đi.”
Thang máy đi xuống, hai người đi tới gara dưới tầng hầm.
Tiểu Trần mở cốp sau ra bỏ hành lý vào.
Chu Hoài Ngạn mở cửa ghế sau ra, vừa định ngồi vào thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên anh.
Giọng nói của người nọ vang vọng trong gara, đặc biệt rõ ràng.
Anh chững lại một giây mới quay đầu lại, chợt cảm thấy có ai đó mang theo một con gió lốc lao tới, đâm thẳng vào lòng anh. Đà của cô quá mạnh, anh không kịp chuẩn bị đã bị đẩy lùi về phía sau một bước, có điều cũng chỉ là một bước nhỏ, sau đó anh đã vững vàng đón được cô.
“Chỉ một năm thôi, anh đừng gạt em!” Người lao vào lòng anh ôm chặt lấy vòng eo của anh, áp sát đến mức anh gần như có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập và hơi thở hỗn loạn của cô do vừa chạy quá nhanh.
Chu Hoài Ngạn ngẩn người, có chút kinh ngạc, hiếm khi không biết nên nói gì. Nhưng cúi đầu nhìn thấy cô vùi vào lòng mình, bóng dáng gầy gò nhỏ nhắn, bỗng nhiên trái tim anh lại thoáng mềm nhũn: “Anh không gạt em.”
“… Vậy lúc nào rảnh anh phải về thăm em.”
“Ừ.”
“Dù ở xa nhưng anh cũng phải quan tâm đ ến em!”
Chu Hoài Ngạn khẽ bật cười: “Ừ.”
Tống Kinh Hi khụt khịt mũi, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Trong khoảng thời gian này cô làm mình làm mẩy, muốn cho anh biết mình thật sự rất buồn. Vốn dĩ cô định giận lẫy như thế cho đến khi anh bay, nhưng cô lại không nỡ, đến giây cuối cùng vẫn chạy ra ngoài.
“Em cứ thế chạy ra ngoài à?” Anh cúi đầu nhìn cô, cô đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, dép thì chiếc này chiếc khác.
Tống Kinh Hi ôm lấy anh không chịu buông ra: “Em mặc kệ.”
Chu Hoài Ngạn cười khẽ, cũng tùy ý cô: “Chuyện này, đáng ra anh phải nói tiếng xin lỗi.”
Tống Kinh Hi bĩu môi, gõ cằm vào ngực anh: “Đúng là anh nên xin lỗi….”
“Ừ, là lỗi của anh.”
Nghe anh nói vậy, trong lòng Tống Kinh Hi thoải mái hơn một chút, lại tựa đầu vào ngực anh.
Vốn là một cái ôm không được tự nhiên, nhưng vào thời khắc này lại trở nên thích hợp, cũng không có ai phát hiện ra điểm gì bất hợp lý. Hình như nên như thế, vốn nên là như thế.
“Sếp Chu, giờ bay…” Tiểu Trần nhìn chằm chằm thời gian, sau đó nhịn không được cất tiếng.
“Tôi biết rồi.” Chu Hoài Ngạn cụp mắt xuống, vỗ nhẹ vào đầu Tống Kinh Hi, khẽ nói: “Được rồi, em về ngủ tiếp đi.”
Tống Kinh Hi ồ một tiếng, lưu luyến không rời buông tay ra.
Hơi ấm tản đi, hơi thở của anh cũng rời xa chóp mũi.
Chu Hoài Ngạn nhìn cô lui về phía sau một bước, sau đó cúi người ngồi vào xe. Đột nhiên cổ tay lại bị giữ chặt, anh nghiêng đầu qua, ánh mắt mang theo sự dò hỏi, chợt nghe Tống Kinh Hi nói: “Chu Hoài Ngạn, vậy những lời lúc trước anh nói còn tính không?”
“Gì cơ?”
Tống Kinh Hi trừng mắt nhìn anh: “Cho em gấp đôi tiền tiêu vặt, cho em thẻ phụ, còn mướn đầu bếp riêng cho em nữa!”
Chu Hoài Ngạn khẽ nhướng mày, trong lòng thoáng nhẹ nhõm vì Tống Kinh Hi đã trở lại bình thường: “Tính, tính cả. Em muốn gì đều cho em hết.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương