Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
Chương 21: [Bờ biển]
“Tống Kinh Hi! Cậu không sao chứ?”
“Kinh Hi? Kinh Hi? Cậu nói chuyện đi, có đau không?”
“Xin lỗi xin lỗi, là tại tôi, là tôi đã đánh quá mạnh tay…”
…
Bên tai ồn ào tiếng la hét, Tống Kinh Hi được người khác đỡ dậy ngồi trên bãi cát, từ từ tỉnh táo lại: “…Không sao.”
Chàng trai vừa mới đánh lại quả bóng này nói: “Hay là tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra nhé!”
Tống Kinh Hi xua tay: “Không nghiêm trọng thế đâu, mọi người chơi tiếp đi, tôi nghỉ ngơi một lát đã.”
Mấy người họ lại không yên tâm, đứng bên cạnh quan sát, Tống Kinh Hi chê bọn họ phiền: “Aiza, các cậu cứ mặc kệ tôi.”
Nói xong cô ngước mắt lên, vốn định kêu bọn họ tản ra thì đột nhiên nhìn thấy Chu Hoài Ngạn xuất hiện cách đó không xa, thầm đoán chắc lúc anh ở trên ban công đã nhìn thấy tình huống của cô.
Thế là khóe miệng hơi mím lại, người vừa rồi còn bình tĩnh nói không sao bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, đợi Chu Hoài Ngạn chạy tới quỳ xuống nhìn trán cô, trong mắt cô đã đẫm lệ.
“Thế nào rồi, bị đập có mạnh không? Em có đau không?”
Tống Kinh Hi vươn tay túm lấy quần áo anh: “Đau, đau muốn chết, vừa rồi em choáng hết cả đầu.”
Chàng trai đứng bên cạnh ngẩn cả người, hoàn toàn sửng sốt, không ngờ được rằng người một giây trước còn nói không sao giờ lại bảo là đau muốn chết.
“Vậy, vậy anh đưa em đi bệnh viện!”
“Không cần đâu, em muốn quay về nằm nghỉ một lát.”
Tống Kinh Hi đặt tay lên cánh tay Chu Hoài Ngạn, anh đứng lên, nhẹ nhàng kéo cô dậy rồi cau mày nói: “Nếu đau lắm thì vẫn phải đi bệnh viện.”
Tống Kinh Hi: “Cũng không đến mức đau lắm, đau bình thường… Lát nữa anh lấy đá chườm cho em là được, em không muốn trán sưng vù lên đâu.”
Chu Hoài Ngạn cảm thấy cô lại tùy hứng, nhưng cô đã không chịu đi bệnh viện thì anh cũng hết cách với cô, đành phải dẫn người về trước.
Bởi vì biệt thự nơi anh ở có người đang chơi mạt chược nên anh đưa cô về nơi cô ở. Sau khi đặt cô ngồi xuống sô pha, Chu Hoài Ngạn tìm đá viên trong tủ lạnh, gói vào một mảnh vải rồi mang về.
“Chườm đá một lát đi, bây giờ em còn thấy chóng mặt không?”
Tống Kinh Hi không nhận đá, thẳng thừng ngồi tựa vào sô pha: “Em vẫn thấy hơi chóng mặt, không còn sức nữa, anh giúp em đi.”
Chu Hoài Ngạn nhìn cái trán hơi sưng đỏ của cô, khẽ cau mày, cũng đành chiều theo ý cô ngồi xuống bên cạnh rồi chườm đá lên trán cô.
“Em chơi bóng chuyền mà sao không chú ý gì hết vậy? Cứ đứng đực ra đó làm gì.” Lúc nãy Chu Hoài Ngạn nhìn thấy rất rõ, động tác của cô dừng hẳn lại, lực chú ý hiển nhiên không đặt vào quả bóng.
Vừa nhắc tới chuyện này là Tống Kinh Hi lại thấy tức giận, cô liếc nhìn anh rồi quay sang nơi khác: “Vừa rồi không phải anh bận nói chuyện với Điền Viện sao? Còn quan tâm em chơi bóng được à?”
“Anh không nói chuyện bằng mắt.”
Ồ, vậy là vẫn thừa nhận đang nói chuyện với người ta.
Rõ ràng lúc đến Điền Viện không có ở đây, thế mà chỉ mới chớp mắt anh đã cùng cô ta tắm nắng trên ban công.
Tống Kinh Hi nhìn trần nhà, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Cô nhớ trước đó Trần Mục Phi từng nói rằng, chờ Chu Hoài Ngạn ổn định công việc rồi anh sẽ yêu đương với Điền Viện.
Bây giờ anh vừa từ Mỹ trở về, bên Thừa Phong hẳn cũng đã ổn định, lúc này Điền Viện lại xuất hiện…… Chẳng lẽ anh đã có ý định rồi?
Tầm mắt cô nghiêng nghiêng, dừng lại trên gương mặt anh. Anh đang tập trung chườm đá vào chỗ bị thương của cô, chườm một lát lại lấy ra, cứ thế lặp đi lặp lại.
Bởi vậy Tống Kinh Hi có thể lén lút đánh giá anh ở khoảng cách gần.
Cũng không biết bây giờ anh đang nghĩ như thế nào…
“Nghe nói em bị thương ——” Đúng lúc này, Trần Mục Phi từ căn bên cạnh đi sang, còn mang theo cả hộp y tế.
Sau khi vào cửa, giọng nói của anh ta bỗng im bặt khi nhìn thấy hai người trên sofa. Anh ta khựng lại một lát mới đi lên phía trước: “Em gái bị thương rồi à, có cần hộp y tế không?”
Chu Hoài Ngạn đặt túi đá xuống, quay đầu lại: “Để đó đi.”
Cảm giác lạnh thấu xương làm dịu đi cơn đau trên trán, lúc này tầm mắt Tống Kinh Hi mới dời từ người Chu Hoài Ngạn sang Trần Mục Phi: “Chắc là không cần dùng đâu ạ, em hết đau rồi.”
Trần Mục Phi ừ một tiếng, bước tới nhìn trán cô: “Ai mà to gan dám đánh em gái chúng ta thế? Nói anh nghe xem, anh sẽ giúp em đánh trả lại.”
Tống Kinh Hi lườm anh ta: “Em đi tắm đây.”
Trần Mục Phi: “Này, anh mới nói thế mà đi rồi à, đầu không còn đau nữa chứ?”
Tống Kinh Hi đi chân trần tìm được một đôi dép xỏ ngón rồi đi lên lầu.
Lần này Chu Hoài Ngạn không đợi cô nữa mà đứng dậy đi ra ngoài. Đi được vài mấy bước, anh ngoái đầu nhìn lại thì thấy Trần Mục Phi vẫn đang ngẩn người ngồi trên sofa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Cậu có đi không?”
Trần Mục Phi hoàn hồn, vội vàng đứng dậy: “Đi, đi chứ.”
Sau khi ra ngoài, Chu Hoài Ngạn và Trần Mục Phi cũng không quay về căn biệt thự bên cạnh. Bầu trời trong xanh đầy nắng, đi dạo vài vòng quanh bờ biển cũng không tệ.
Trần Mục Phi đút tay vào túi quần, nhìn Chu Hoài Ngạn muốn nói gì đó, nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh ta lại im lặng không nói gì.
Đi được một lúc, Chu Hoài Ngạn cảm giác được anh ta đang do dự muốn nói chuyện, bèn dừng lại: “Cậu làm gì vậy?”
“Hả?”
“Tôi hỏi là cậu cứ nấn ná muốn nói chuyện gì?”
Trần Mục Phi bị chỉ thẳng mặt đành hắng giọng nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ, chỉ là hôm nay tôi gọi Điền Viện đến, cậu không mất hứng chứ?”
Chu Hoài Ngạn nhìn mặt biển: “Đây là chỗ của cậu, cậu gọi ai tới là quyền của cậu.”
“Chỉ vậy thôi sao? Không có cảm giác gì khác à?” Trần Mục Phi nói, “Cậu không có chút tình cảm gì với Điền Viện thật à?”
Chu Hoài Ngạn: “Từ đầu đến cuối tôi không có ý gì khác với cô ấy, nếu đến giờ cậu vẫn muốn tác hợp cho chúng tôi thì tôi khuyên cậu nên tiết kiệm công sức đi.”
“Tại sao, một cô gái vừa xinh đẹp vừa ưu tú như thế mà cậu cũng không thích.” Trần Mục Phi lại gần anh, khoác vai anh, “Vậy cậu thích kiểu người thế nào?”
“Cậu ăn no rửng mỡ à, suốt ngày cứ nghiên cứu tôi thích kiểu người nào làm gì thế.” Chu Hoài Ngạn liếc anh ta, mày hơi nhíu lại, “Trần Mục Phi, cậu đừng thích tôi.”
“Biến đi biến đi.” Trần Mục Phi đấm vào cánh tay anh, “Tôi thích kiểu người thế nào cậu còn không rõ sao. Da trắng dáng đẹp chân dài, cậu làm gì dính dáng đến mấy kiểu đó ——”
Nói xong anh ta dừng lại giây lát, híp mắt nhìn anh: “Nghĩ lại mới thấy, hình như cậu chẳng dính dáng tới kiểu nào cả.”
Lần này đổi lại là Chu Hoài Ngạn tỏ ra chán ghét, còn Trần Mục Phi thì bật cười ha hả. Vui vẻ xong, đột nhiên anh ta nói: “Có điều, nếu cậu không quan tâm đ ến việc mình thích kiểu người thế nào thì cũng đừng quan tâm đ ến việc người ta thích kiểu người ra sao.”
“Là sao?”
“Ý tôi là đại tiểu thư Tống Kinh Hi của chúng ta thích kiểu người gì đó.”
Chu Hoài Ngạn khẽ nhíu mày.
Trần Mục Phi lại nói: “Tôi đang nghĩ, nếu cô ấy thích cậu ——”
“Cậu đừng có đi xa quá.”
Chu Hoài Ngạn ngắt lời anh ta, giọng trầm hẳn xuống. Người thân thiết với anh đều biết khi anh dùng giọng điệu này thì thật sự đã hơi tức giận.
Trần Mục Phi cũng cảm thấy nói như vậy không tốt, nhưng vừa rồi khi anh ta đưa hộp y tế vào biệt thự đã thấy được ánh mắt của Tống Kinh Hi, cô nhìn Chu Hoài Ngạn không chớp mắt, bầu không khí lúc đó khiến anh ta cảm thấy có gì đó không hợp lý.
Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, sau khi nói xong anh ta cũng cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều.
“Aiza, tôi chỉ cảm thấy vậy thôi mà, không hẳn là đúng. Tôi chỉ nói là ‘lỡ như’, cậu đối xử với cô ấy tốt như thế, lỡ như khiến cho người ta lầm tưởng thì sao?”
“Tôi đối xử với con bé không khác gì trước đây, từ khi còn nhỏ đã như vậy rồi.”
“Nhưng bây giờ cô ấy không còn bé nữa, cô ấy đã tốt nghiệp và qua sinh nhật tuổi mười tám rồi. Này, con gái ở độ tuổi này có cảm tình chẳng có gì là lạ cả. Vừa hay bên cạnh lại có cậu, dù cô ấy có rung động thì cũng đâu có gì là lạ.”
Chu Hoài Ngạn nghe không được lọt tai cho lắm, bởi vì anh vẫn xem Tống Kinh Hi là một đứa trẻ. Nói đến chuyện yêu thích… lồ ng ngực anh phập phồng lên xuống, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.
“Sao đột nhiên cậu lại nói vậy?”
Trần Mục Phi: “Thì, thì tôi nhắc nhở cậu thôi. Cậu cũng biết tôi đã kinh qua nhiều trận chiến mà, có khi trực giác của tôi sẽ chuẩn hơn cậu đấy.”
“Cậu cho rằng cậu kinh qua nhiều trận chiến rồi sao?” Chu Hoài Ngạn không muốn nhắc đến lịch sử tình trường của anh ta, bởi vì đoạn tình cảm nào cũng không được bình thường, “Đừng có nhắc đến trực giác của cậu.”
“Đệch, ý cậu là gì đây?”
Chu Hoài Ngạn cực kỳ cạn lời: “Ý trên mặt chữ.”
——
Sau khi tắm xong, cảm giác nhớp nháp và cát bụi còn sót lại trên người đã được rửa sạch, Tống Kinh thay sang một chiếc váy dây xinh xắn màu xanh nhạt dài đến bắp chân, dưới chân mang một đôi sandal trắng, đi ra khỏi phòng.
Các bạn học dưới lầu thấy cô xuống thì nhường chỗ cho cô, rủ cô chơi board game. Tống Kinh Hi thấy Chu Hoài Ngạn không có ở đây thì cho rằng anh đã về căn bên cạnh, cô thẫn thờ ngồi xuống.
Chơi board game được một lúc thì đến giờ cơm tối, Tống Kinh Hi chạy sang căn bên cạnh nhìn thử, ở đó dĩ nhiên không có ai cả.
“Nhóm của anh tôi lái xe ra ngoài ăn cơm rồi.”
Chu Tự Nam thấy cô từ căn bên cạnh về thì biết cô đi tìm ai, cậu ta nói thẳng một câu.
Tống Kinh Hi: “Đi hết luôn sao? Đi từ lúc nào? Vậy còn chúng ta?”
Chu Tự Nam: “Đương nhiên là đi hết luôn rồi, đi từ một tiếng trước. Bọn họ bảo chúng ta tự đi ăn cơm. À đúng rồi, tôi vừa mới xem mấy nhà hàng hải sản gần đây cũng không tệ, cậu có muốn chọn thử không?”
Tự đi ăn…
Cùng đến đây chơi, tại sao lại không đi ăn chung?
Tống Kinh Hi nhíu mày: “… Cậu chọn đại đi, tôi sao cũng được.”
“Ồ.”
Buổi tối, nhóm của Tống Kinh Hi đến nhà hàng hải sản ăn cơm, sau khi quay về lại vào phòng khách chơi đùa một lúc rồi mới trở về phòng của mình.
Sáng nay vừa bay tới đây, lại chơi hơn nửa ngày, Tống Kinh Hi cũng đã mệt mỏi. Cô nằm trên giường gửi tin nhắn cho Chu Hoài Ngạn, hỏi bọn họ hôm nay đi đâu ăn, kết quả còn chưa đợi anh trả lời cô đã ngủ quên mất.
Ngày hôm sau, lại là một ngày trời quang mây tạnh.
Lúc Tống Kinh Hi tỉnh lại thì đã gần giữa trưa, cô đứng dậy đi xuống lầu ăn cơm trưa, nhìn thấy tin nhắn hôm qua Chu Hoài Ngạn gửi cho mình, nói tối qua bọn họ lái xe sang quận khác uống rượu.
Tống Kinh Hi vốn định ăn cơm xong sẽ đi tìm anh, nhưng còn chưa ăn xong đã nghe Chu Tự Nam nói nhóm người bên cạnh đã ra biển chơi.
“Mẹ kiếp, đi từ lúc nào?”
Chu Tự Nam: “Lúc cậu chưa ngủ dậy.”
Tống Kinh Hi bất mãn nói: “Tại sao không gọi chúng ta, là không muốn đi chơi chung với chúng ta đúng không?”
Chu Tự Nam: “Chắc là vậy, nhưng cũng bình thường mà. Bọn họ cảm thấy chúng ta là trẻ con nên muốn để cho chúng ta tự chơi với nhau.”
Trình Tiếu Khải nói: “Không đi chơi với nhau cũng tốt. Đi chung với anh Chu tôi cứ thấy có chút áp lực… Với lại tối qua đã đặt trước nhiều trò chơi trên biển rồi, hôm nay chúng ta phải đi.”
Tống Kinh Hi: “….”
Cái gì mà trẻ con, cái gì mà tự chơi!?
Tống Kinh Hi vốn muốn đi nghỉ mát với Chu Hoài Ngạn, thế mà chẳng lúc nào cô thấy được mặt anh, trong lòng cảm thấy rất bực bội. Cô cũng không muốn tưởng tượng xem anh và Điền Viện sẽ có một cuộc trò chuyện vui vẻ thế nào khi ở trên mặt biển mênh mông lãng mạn kia!
“Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi! Sắp đến giờ hẹn rồi!”
Trong lòng Tống Kinh Hi phiền não, nhưng nhóm của Hứa Thanh rất muốn chơi những môn thể thao trên biển đó, cuối cùng cô đành đi cùng bọn họ.
Nào là dù lượn, chèo thuyền chuối, moto nước… Sau khi chơi đùa một vòng, Tống Kinh Hi cảm thấy mông mình sắp nát đến nơi, nỗi buồn bực vốn vẫn chưa tiêu tan lại càng thêm chán nản.
Màn đêm buông xuống, nhóm người tham gia chơi đùa trên biển cuối cùng cùng trở về phòng riêng của mình.
Tống Kinh Hi đi tắm rửa, thay quần áo. Lúc xuống lầu ăn cơm tối thì mấy cậu con trai trong nhóm cũng vừa từ ngoài về, trong tay còn xách theo một đống đồ.
“Các cậu mua gì vậy?” Tống Kinh Hi hỏi.
Trình Tiếu Khải: “Mua rất nhiều đồ ngon để bổ sung vào bữa tối, còn mua cả bia nữa!”
Mấy cậu con trai rất tự giác làm việc, không để Tống Kinh Hi và Hứa Thanh đụng tay vào. Chờ đến khi trên bàn đã được bày biện xong xuôi, bọn họ mới gọi các cô đến ăn cơm.
Hứa Thanh: “Mẹ ơi, các cậu mua bao nhiêu bia thế?”
Nhìn qua đã thấy chất đầy một góc bàn.
“Không bao nhiêu cả, chúng ta cũng nhiều người mà.” Trình Tiếu Khải nói, “Cuối cùng chúng ta cũng đã đến cái tuổi được uống rượu, phải uống không say không về chứ!”
Hứa Thanh ngẫm thấy cũng đúng, nhóm của họ đã bị kỳ thi tuyển sinh đại học đàn áp tận ba năm trời, trái tim rục rịch muốn được trưởng thành muốn được hoang dã đã sớm cất cánh, giờ đây dù là trò nào dành cho người trưởng thành họ cũng có thể chơi thử được.
“Kinh Hi, cậu uống không?”
Tống Kinh Hi kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy một lon bia lên nhìn thử, còn nhớ một năm trước cũng có người bảo cô uống rượu, nhưng lúc đó đã bị Chu Hoài Ngạn nghiêm túc ngăn lại, nói cô không thể uống, bởi vì còn vị thành niên.
Hiện tại anh không thể ngăn cản cô được nữa.
Cô đã đủ tuổi để làm bất cứ điều gì cô muốn.
Tống Kinh Hi đưa tay kéo khoen khóa nắp lon bia, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, mùi bia lạnh cũng từ bên trong bay ra: “Sao lại không uống? Tôi chắc chắc phải uống.”
“Kinh Hi? Kinh Hi? Cậu nói chuyện đi, có đau không?”
“Xin lỗi xin lỗi, là tại tôi, là tôi đã đánh quá mạnh tay…”
…
Bên tai ồn ào tiếng la hét, Tống Kinh Hi được người khác đỡ dậy ngồi trên bãi cát, từ từ tỉnh táo lại: “…Không sao.”
Chàng trai vừa mới đánh lại quả bóng này nói: “Hay là tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra nhé!”
Tống Kinh Hi xua tay: “Không nghiêm trọng thế đâu, mọi người chơi tiếp đi, tôi nghỉ ngơi một lát đã.”
Mấy người họ lại không yên tâm, đứng bên cạnh quan sát, Tống Kinh Hi chê bọn họ phiền: “Aiza, các cậu cứ mặc kệ tôi.”
Nói xong cô ngước mắt lên, vốn định kêu bọn họ tản ra thì đột nhiên nhìn thấy Chu Hoài Ngạn xuất hiện cách đó không xa, thầm đoán chắc lúc anh ở trên ban công đã nhìn thấy tình huống của cô.
Thế là khóe miệng hơi mím lại, người vừa rồi còn bình tĩnh nói không sao bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, đợi Chu Hoài Ngạn chạy tới quỳ xuống nhìn trán cô, trong mắt cô đã đẫm lệ.
“Thế nào rồi, bị đập có mạnh không? Em có đau không?”
Tống Kinh Hi vươn tay túm lấy quần áo anh: “Đau, đau muốn chết, vừa rồi em choáng hết cả đầu.”
Chàng trai đứng bên cạnh ngẩn cả người, hoàn toàn sửng sốt, không ngờ được rằng người một giây trước còn nói không sao giờ lại bảo là đau muốn chết.
“Vậy, vậy anh đưa em đi bệnh viện!”
“Không cần đâu, em muốn quay về nằm nghỉ một lát.”
Tống Kinh Hi đặt tay lên cánh tay Chu Hoài Ngạn, anh đứng lên, nhẹ nhàng kéo cô dậy rồi cau mày nói: “Nếu đau lắm thì vẫn phải đi bệnh viện.”
Tống Kinh Hi: “Cũng không đến mức đau lắm, đau bình thường… Lát nữa anh lấy đá chườm cho em là được, em không muốn trán sưng vù lên đâu.”
Chu Hoài Ngạn cảm thấy cô lại tùy hứng, nhưng cô đã không chịu đi bệnh viện thì anh cũng hết cách với cô, đành phải dẫn người về trước.
Bởi vì biệt thự nơi anh ở có người đang chơi mạt chược nên anh đưa cô về nơi cô ở. Sau khi đặt cô ngồi xuống sô pha, Chu Hoài Ngạn tìm đá viên trong tủ lạnh, gói vào một mảnh vải rồi mang về.
“Chườm đá một lát đi, bây giờ em còn thấy chóng mặt không?”
Tống Kinh Hi không nhận đá, thẳng thừng ngồi tựa vào sô pha: “Em vẫn thấy hơi chóng mặt, không còn sức nữa, anh giúp em đi.”
Chu Hoài Ngạn nhìn cái trán hơi sưng đỏ của cô, khẽ cau mày, cũng đành chiều theo ý cô ngồi xuống bên cạnh rồi chườm đá lên trán cô.
“Em chơi bóng chuyền mà sao không chú ý gì hết vậy? Cứ đứng đực ra đó làm gì.” Lúc nãy Chu Hoài Ngạn nhìn thấy rất rõ, động tác của cô dừng hẳn lại, lực chú ý hiển nhiên không đặt vào quả bóng.
Vừa nhắc tới chuyện này là Tống Kinh Hi lại thấy tức giận, cô liếc nhìn anh rồi quay sang nơi khác: “Vừa rồi không phải anh bận nói chuyện với Điền Viện sao? Còn quan tâm em chơi bóng được à?”
“Anh không nói chuyện bằng mắt.”
Ồ, vậy là vẫn thừa nhận đang nói chuyện với người ta.
Rõ ràng lúc đến Điền Viện không có ở đây, thế mà chỉ mới chớp mắt anh đã cùng cô ta tắm nắng trên ban công.
Tống Kinh Hi nhìn trần nhà, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Cô nhớ trước đó Trần Mục Phi từng nói rằng, chờ Chu Hoài Ngạn ổn định công việc rồi anh sẽ yêu đương với Điền Viện.
Bây giờ anh vừa từ Mỹ trở về, bên Thừa Phong hẳn cũng đã ổn định, lúc này Điền Viện lại xuất hiện…… Chẳng lẽ anh đã có ý định rồi?
Tầm mắt cô nghiêng nghiêng, dừng lại trên gương mặt anh. Anh đang tập trung chườm đá vào chỗ bị thương của cô, chườm một lát lại lấy ra, cứ thế lặp đi lặp lại.
Bởi vậy Tống Kinh Hi có thể lén lút đánh giá anh ở khoảng cách gần.
Cũng không biết bây giờ anh đang nghĩ như thế nào…
“Nghe nói em bị thương ——” Đúng lúc này, Trần Mục Phi từ căn bên cạnh đi sang, còn mang theo cả hộp y tế.
Sau khi vào cửa, giọng nói của anh ta bỗng im bặt khi nhìn thấy hai người trên sofa. Anh ta khựng lại một lát mới đi lên phía trước: “Em gái bị thương rồi à, có cần hộp y tế không?”
Chu Hoài Ngạn đặt túi đá xuống, quay đầu lại: “Để đó đi.”
Cảm giác lạnh thấu xương làm dịu đi cơn đau trên trán, lúc này tầm mắt Tống Kinh Hi mới dời từ người Chu Hoài Ngạn sang Trần Mục Phi: “Chắc là không cần dùng đâu ạ, em hết đau rồi.”
Trần Mục Phi ừ một tiếng, bước tới nhìn trán cô: “Ai mà to gan dám đánh em gái chúng ta thế? Nói anh nghe xem, anh sẽ giúp em đánh trả lại.”
Tống Kinh Hi lườm anh ta: “Em đi tắm đây.”
Trần Mục Phi: “Này, anh mới nói thế mà đi rồi à, đầu không còn đau nữa chứ?”
Tống Kinh Hi đi chân trần tìm được một đôi dép xỏ ngón rồi đi lên lầu.
Lần này Chu Hoài Ngạn không đợi cô nữa mà đứng dậy đi ra ngoài. Đi được vài mấy bước, anh ngoái đầu nhìn lại thì thấy Trần Mục Phi vẫn đang ngẩn người ngồi trên sofa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Cậu có đi không?”
Trần Mục Phi hoàn hồn, vội vàng đứng dậy: “Đi, đi chứ.”
Sau khi ra ngoài, Chu Hoài Ngạn và Trần Mục Phi cũng không quay về căn biệt thự bên cạnh. Bầu trời trong xanh đầy nắng, đi dạo vài vòng quanh bờ biển cũng không tệ.
Trần Mục Phi đút tay vào túi quần, nhìn Chu Hoài Ngạn muốn nói gì đó, nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh ta lại im lặng không nói gì.
Đi được một lúc, Chu Hoài Ngạn cảm giác được anh ta đang do dự muốn nói chuyện, bèn dừng lại: “Cậu làm gì vậy?”
“Hả?”
“Tôi hỏi là cậu cứ nấn ná muốn nói chuyện gì?”
Trần Mục Phi bị chỉ thẳng mặt đành hắng giọng nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ, chỉ là hôm nay tôi gọi Điền Viện đến, cậu không mất hứng chứ?”
Chu Hoài Ngạn nhìn mặt biển: “Đây là chỗ của cậu, cậu gọi ai tới là quyền của cậu.”
“Chỉ vậy thôi sao? Không có cảm giác gì khác à?” Trần Mục Phi nói, “Cậu không có chút tình cảm gì với Điền Viện thật à?”
Chu Hoài Ngạn: “Từ đầu đến cuối tôi không có ý gì khác với cô ấy, nếu đến giờ cậu vẫn muốn tác hợp cho chúng tôi thì tôi khuyên cậu nên tiết kiệm công sức đi.”
“Tại sao, một cô gái vừa xinh đẹp vừa ưu tú như thế mà cậu cũng không thích.” Trần Mục Phi lại gần anh, khoác vai anh, “Vậy cậu thích kiểu người thế nào?”
“Cậu ăn no rửng mỡ à, suốt ngày cứ nghiên cứu tôi thích kiểu người nào làm gì thế.” Chu Hoài Ngạn liếc anh ta, mày hơi nhíu lại, “Trần Mục Phi, cậu đừng thích tôi.”
“Biến đi biến đi.” Trần Mục Phi đấm vào cánh tay anh, “Tôi thích kiểu người thế nào cậu còn không rõ sao. Da trắng dáng đẹp chân dài, cậu làm gì dính dáng đến mấy kiểu đó ——”
Nói xong anh ta dừng lại giây lát, híp mắt nhìn anh: “Nghĩ lại mới thấy, hình như cậu chẳng dính dáng tới kiểu nào cả.”
Lần này đổi lại là Chu Hoài Ngạn tỏ ra chán ghét, còn Trần Mục Phi thì bật cười ha hả. Vui vẻ xong, đột nhiên anh ta nói: “Có điều, nếu cậu không quan tâm đ ến việc mình thích kiểu người thế nào thì cũng đừng quan tâm đ ến việc người ta thích kiểu người ra sao.”
“Là sao?”
“Ý tôi là đại tiểu thư Tống Kinh Hi của chúng ta thích kiểu người gì đó.”
Chu Hoài Ngạn khẽ nhíu mày.
Trần Mục Phi lại nói: “Tôi đang nghĩ, nếu cô ấy thích cậu ——”
“Cậu đừng có đi xa quá.”
Chu Hoài Ngạn ngắt lời anh ta, giọng trầm hẳn xuống. Người thân thiết với anh đều biết khi anh dùng giọng điệu này thì thật sự đã hơi tức giận.
Trần Mục Phi cũng cảm thấy nói như vậy không tốt, nhưng vừa rồi khi anh ta đưa hộp y tế vào biệt thự đã thấy được ánh mắt của Tống Kinh Hi, cô nhìn Chu Hoài Ngạn không chớp mắt, bầu không khí lúc đó khiến anh ta cảm thấy có gì đó không hợp lý.
Nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, sau khi nói xong anh ta cũng cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều.
“Aiza, tôi chỉ cảm thấy vậy thôi mà, không hẳn là đúng. Tôi chỉ nói là ‘lỡ như’, cậu đối xử với cô ấy tốt như thế, lỡ như khiến cho người ta lầm tưởng thì sao?”
“Tôi đối xử với con bé không khác gì trước đây, từ khi còn nhỏ đã như vậy rồi.”
“Nhưng bây giờ cô ấy không còn bé nữa, cô ấy đã tốt nghiệp và qua sinh nhật tuổi mười tám rồi. Này, con gái ở độ tuổi này có cảm tình chẳng có gì là lạ cả. Vừa hay bên cạnh lại có cậu, dù cô ấy có rung động thì cũng đâu có gì là lạ.”
Chu Hoài Ngạn nghe không được lọt tai cho lắm, bởi vì anh vẫn xem Tống Kinh Hi là một đứa trẻ. Nói đến chuyện yêu thích… lồ ng ngực anh phập phồng lên xuống, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.
“Sao đột nhiên cậu lại nói vậy?”
Trần Mục Phi: “Thì, thì tôi nhắc nhở cậu thôi. Cậu cũng biết tôi đã kinh qua nhiều trận chiến mà, có khi trực giác của tôi sẽ chuẩn hơn cậu đấy.”
“Cậu cho rằng cậu kinh qua nhiều trận chiến rồi sao?” Chu Hoài Ngạn không muốn nhắc đến lịch sử tình trường của anh ta, bởi vì đoạn tình cảm nào cũng không được bình thường, “Đừng có nhắc đến trực giác của cậu.”
“Đệch, ý cậu là gì đây?”
Chu Hoài Ngạn cực kỳ cạn lời: “Ý trên mặt chữ.”
——
Sau khi tắm xong, cảm giác nhớp nháp và cát bụi còn sót lại trên người đã được rửa sạch, Tống Kinh thay sang một chiếc váy dây xinh xắn màu xanh nhạt dài đến bắp chân, dưới chân mang một đôi sandal trắng, đi ra khỏi phòng.
Các bạn học dưới lầu thấy cô xuống thì nhường chỗ cho cô, rủ cô chơi board game. Tống Kinh Hi thấy Chu Hoài Ngạn không có ở đây thì cho rằng anh đã về căn bên cạnh, cô thẫn thờ ngồi xuống.
Chơi board game được một lúc thì đến giờ cơm tối, Tống Kinh Hi chạy sang căn bên cạnh nhìn thử, ở đó dĩ nhiên không có ai cả.
“Nhóm của anh tôi lái xe ra ngoài ăn cơm rồi.”
Chu Tự Nam thấy cô từ căn bên cạnh về thì biết cô đi tìm ai, cậu ta nói thẳng một câu.
Tống Kinh Hi: “Đi hết luôn sao? Đi từ lúc nào? Vậy còn chúng ta?”
Chu Tự Nam: “Đương nhiên là đi hết luôn rồi, đi từ một tiếng trước. Bọn họ bảo chúng ta tự đi ăn cơm. À đúng rồi, tôi vừa mới xem mấy nhà hàng hải sản gần đây cũng không tệ, cậu có muốn chọn thử không?”
Tự đi ăn…
Cùng đến đây chơi, tại sao lại không đi ăn chung?
Tống Kinh Hi nhíu mày: “… Cậu chọn đại đi, tôi sao cũng được.”
“Ồ.”
Buổi tối, nhóm của Tống Kinh Hi đến nhà hàng hải sản ăn cơm, sau khi quay về lại vào phòng khách chơi đùa một lúc rồi mới trở về phòng của mình.
Sáng nay vừa bay tới đây, lại chơi hơn nửa ngày, Tống Kinh Hi cũng đã mệt mỏi. Cô nằm trên giường gửi tin nhắn cho Chu Hoài Ngạn, hỏi bọn họ hôm nay đi đâu ăn, kết quả còn chưa đợi anh trả lời cô đã ngủ quên mất.
Ngày hôm sau, lại là một ngày trời quang mây tạnh.
Lúc Tống Kinh Hi tỉnh lại thì đã gần giữa trưa, cô đứng dậy đi xuống lầu ăn cơm trưa, nhìn thấy tin nhắn hôm qua Chu Hoài Ngạn gửi cho mình, nói tối qua bọn họ lái xe sang quận khác uống rượu.
Tống Kinh Hi vốn định ăn cơm xong sẽ đi tìm anh, nhưng còn chưa ăn xong đã nghe Chu Tự Nam nói nhóm người bên cạnh đã ra biển chơi.
“Mẹ kiếp, đi từ lúc nào?”
Chu Tự Nam: “Lúc cậu chưa ngủ dậy.”
Tống Kinh Hi bất mãn nói: “Tại sao không gọi chúng ta, là không muốn đi chơi chung với chúng ta đúng không?”
Chu Tự Nam: “Chắc là vậy, nhưng cũng bình thường mà. Bọn họ cảm thấy chúng ta là trẻ con nên muốn để cho chúng ta tự chơi với nhau.”
Trình Tiếu Khải nói: “Không đi chơi với nhau cũng tốt. Đi chung với anh Chu tôi cứ thấy có chút áp lực… Với lại tối qua đã đặt trước nhiều trò chơi trên biển rồi, hôm nay chúng ta phải đi.”
Tống Kinh Hi: “….”
Cái gì mà trẻ con, cái gì mà tự chơi!?
Tống Kinh Hi vốn muốn đi nghỉ mát với Chu Hoài Ngạn, thế mà chẳng lúc nào cô thấy được mặt anh, trong lòng cảm thấy rất bực bội. Cô cũng không muốn tưởng tượng xem anh và Điền Viện sẽ có một cuộc trò chuyện vui vẻ thế nào khi ở trên mặt biển mênh mông lãng mạn kia!
“Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi! Sắp đến giờ hẹn rồi!”
Trong lòng Tống Kinh Hi phiền não, nhưng nhóm của Hứa Thanh rất muốn chơi những môn thể thao trên biển đó, cuối cùng cô đành đi cùng bọn họ.
Nào là dù lượn, chèo thuyền chuối, moto nước… Sau khi chơi đùa một vòng, Tống Kinh Hi cảm thấy mông mình sắp nát đến nơi, nỗi buồn bực vốn vẫn chưa tiêu tan lại càng thêm chán nản.
Màn đêm buông xuống, nhóm người tham gia chơi đùa trên biển cuối cùng cùng trở về phòng riêng của mình.
Tống Kinh Hi đi tắm rửa, thay quần áo. Lúc xuống lầu ăn cơm tối thì mấy cậu con trai trong nhóm cũng vừa từ ngoài về, trong tay còn xách theo một đống đồ.
“Các cậu mua gì vậy?” Tống Kinh Hi hỏi.
Trình Tiếu Khải: “Mua rất nhiều đồ ngon để bổ sung vào bữa tối, còn mua cả bia nữa!”
Mấy cậu con trai rất tự giác làm việc, không để Tống Kinh Hi và Hứa Thanh đụng tay vào. Chờ đến khi trên bàn đã được bày biện xong xuôi, bọn họ mới gọi các cô đến ăn cơm.
Hứa Thanh: “Mẹ ơi, các cậu mua bao nhiêu bia thế?”
Nhìn qua đã thấy chất đầy một góc bàn.
“Không bao nhiêu cả, chúng ta cũng nhiều người mà.” Trình Tiếu Khải nói, “Cuối cùng chúng ta cũng đã đến cái tuổi được uống rượu, phải uống không say không về chứ!”
Hứa Thanh ngẫm thấy cũng đúng, nhóm của họ đã bị kỳ thi tuyển sinh đại học đàn áp tận ba năm trời, trái tim rục rịch muốn được trưởng thành muốn được hoang dã đã sớm cất cánh, giờ đây dù là trò nào dành cho người trưởng thành họ cũng có thể chơi thử được.
“Kinh Hi, cậu uống không?”
Tống Kinh Hi kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy một lon bia lên nhìn thử, còn nhớ một năm trước cũng có người bảo cô uống rượu, nhưng lúc đó đã bị Chu Hoài Ngạn nghiêm túc ngăn lại, nói cô không thể uống, bởi vì còn vị thành niên.
Hiện tại anh không thể ngăn cản cô được nữa.
Cô đã đủ tuổi để làm bất cứ điều gì cô muốn.
Tống Kinh Hi đưa tay kéo khoen khóa nắp lon bia, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, mùi bia lạnh cũng từ bên trong bay ra: “Sao lại không uống? Tôi chắc chắc phải uống.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương