Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
Chương 30: [Yêu đương]
Chu Hi Ngạn đang học lớp mười hai, bài kiểm tra hàng tháng đều đứng top ba trong thành phố, đương nhiên có thể vào được Thanh Hoa nhưng giáo viên chủ nhiệm của anh cũng không dám lơ là một chút nào, bởi anh là học sinh cá biệt nhất lớp bọn họ. Mà sự cá biệt của anh cũng là cái kiểu cá biệt đường đường chính chính, thản nhiên dửng dưng như không vậy.
Vào đầu xuân năm mới, Chu Hi Ngạn đã bị trừng phạt rất nhiều lần vì tội đánh nhau, chủ nhiệm lớp của anh là một giáo viên ưu tú, cả ngày phải lừa trên dối dưới để bao che cho anh.
May mắn thay sự hy sinh của chủ nhiệm cũng được đền đáp, tháng này Chu Hi Ngạn đã đứng thứ hai thành phố.
Sau kỳ thi khảo sát tháng, Chung Thành Khê đợi anh ở cổng trường, vừa nhìn thấy đã đưa cho anh một điếu thuốc: “Có đi Đức Lai Văn không?”
Chu Hi Ngạn ngậm điếu thuốc trong miệng, chờ anh ta châm thuốc cho.
Chung Thành Khê cười gian xảo rồi bật lửa cho anh.
Chu Hi Ngạn rít một hơi, nói: “Không đi.”
Chung Thành Khê: “Đánh nhau à?”
Chu Hi Ngạn không nói gì, rõ ràng là có ý từ chối.
Chung Thành Khê cắn điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống thùng rác: “Vậy tối nay đi quẩy chứ? Lần trước tôi có nói với cậu, mấy ông anh kia có cho tôi một combo ăn uống trị giá sáu trăm tám tệ, rượu nào cũng có.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có hai cô gái bước tới. Hai người mặc đồng phục học sinh, hỏi Chu Hi Ngạn: “Tối nay Chu Hi Ngạn có đi hát không?”
Chung Thành Khê nói thay anh: “Không đi.”
Cô gái liếc nhìn anh ta, nói: “Đã hỏi cậu chưa?”
Chung Thành Khê: “Tôi cũng không đi.”
Cả ba người bắt đầu ầm ĩ lên, anh một câu tôi một câu, vui vẻ đùa cợt qua lại. Chu Hi Ngạn rít một hơi cuối cùng rồi dập điếu thuốc, nhanh chóng rời đi. Về đến nhà thì thấy bà ngoại đang chơi mạt chược, cược với hàng xóm hai mươi tệ, miệng còn ngậm điếu thuốc, vừa hút vừa chửi. Nhìn thấy Chu Hi Ngạn về nhà, bà ấy cũng không buồn ngẩng đầu lên: “Bữa trưa trong bếp còn thừa. Cháu tự mình đun lại đi.”
Chu Hi Ngạn không đáp lại, nhanh chóng hỏi bà ấy: “Chìa khóa phòng ở đâu ạ?”
Bà ngoại chỉ liếc anh một cái, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Chu Hi Ngạn đáp: “Có người muốn thuê nhà.”
Bà ngoại lấy một chùm chìa khóa từ trong túi quần ra: “Thuê bao nhiêu tiền?”
Chu Hi Ngạn: “Hai ngàn sáu một tháng.”
Bà ngoại không vui: “Một phòng mà cho thuê có hai nghìn sáu? Đây là vừa tỉnh ngủ ra rồi đòi thuê phòng đấy à?”
Người đánh mạt chược cùng bà ấy nói: “Hai ngàn sáu là được rồi. Ở thành phố hạng ba như này thì cơ bản đều là hơn chục ngàn tiền thuê một năm. Hai ngàn sáu một tháng thì một năm cũng hơn ba mươi ngàn rồi. Như vậy là ngon rồi.”
Bà ngoại trợn tròn mắt: “Cô đang nói bậy bạ cái gì đấy? Phòng của chúng tôi là loại phòng dùng để kinh doanh mà.”
Người bạn đánh bài kia có chút kinh ngạc, cũng không lên tiếng nữa.
Chu Hi Ngạn nhanh chóng lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Nhà của họ quả thực là bị phá bỏ và phải rời đi nơi khác. Bà ngoại có một trang trại chăn nuôi quy mô không hề nhỏ, ở ngay cạnh thành phố, về sau khai thác thi công nên phải phá dỡ, bà được đền bù hai triệu cộng với hơn 400 mét vuông.
Bà ngoại đã 60 tuổi nhưng lại là một người vô cùng hồ đồ, bà cảm thấy mấy người đứng ra giải thể đó lừa mình nên mới nhờ một cơ quan thẩm định ở Bắc Kinh thẩm định. Ước tính là 8 triệu nên bà nhất quyết không đồng ý, lập tức giằng co qua lại với bên giải thể một hồi.
Bọn họ nói bà có chút giấy tờ chứng minh, đúng ra chỉ đáng giá hai triệu mà thôi.
Bà ngoại tính tình không tốt, hỏi bọn họ: “Có phải nếu tôi có nhiều giấy tờ liên quan chứng minh hơn thì anh sẽ đưa ra quyết định hợp lý hơn không?”
Lúc ấy người đàn ông cũng không nghĩ người đàn bà này có khả năng làm như vậy, nên đã đồng ý đáp lại cho có lệ.
Bà ngoại nhanh chóng nhờ người tìm cách lấy giấy chứng nhận, với lý do là trang trại chăn nuôi của bà đã hoạt động đều đặn hơn 40 năm, rất xứng đáng với giá trị này.
Trước đó cũng không có yêu cầu lời nói phải có xác nhận, dù có thì việc triển khai tiếp theo cũng không tới nơi tới chốn, mà có nói nữa thì bà ấy cũng không để vào tai, nếu không đã chẳng tốn đồng nào hà cớ gì bà ấy lại không làm?
Sau khi lấy được giấy chứng nhận rồi thì bên cơ quan giải thể lại phủ nhận và trả lời rằng đã quá muộn, điều này cũng giống như việc biết rằng căn nhà sẽ được di dời sau khi phá dỡ, vi phạm quy định và không có bồi thường.
Bà ngoại định kiến nghị, sở địa phương sợ nên bàn với chủ đầu tư, lập lại một nhóm thẩm định viên rồi thẩm định trang trại một lần cuối, cuối cùng bà cũng lấy được 6 triệu.
Số tiền này so với hai triệu ban đầu và số tiền bà ấy ước tính ra cũng không hợp lý lắm, nhưng vì người ta đã tỏ ra thành tâm thì bà ấy cũng sẵn sàng thỏa hiệp. Tuy nhiên, sáu triệu là sáu triệu, nhưng hơn bốn trăm mét vuông với mấy căn phòng để kinh doanh trước đó cũng đừng mong thỏa hiệp.
Nhà đầu tư nói muốn gãy răng nhưng bà ấy vô cùng kiên quyết, nói tóm lại là chuyện này không thể thỏa hiệp nữa.
Chồng của bà ngoại mất sớm, một mình nuôi một trai một gái trưởng thành, con trai lớn lên thì ra nước ngoài, nên tạm thời bà không cần bận tâm về con trai nữa. Trong nhà chỉ còn cô con gái hai mươi tuổi, muốn lấy chồng nhưng bà ngoại không đồng ý. Bà nhốt cô con gái trong nhà mặc kệ cô ấy tuyệt thực, thậm chí cô con gái còn muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà. Bà ngoại thấy xót con nhưng cũng kiên quyết không thỏa hiệp, về sau người con gái này đã bỏ trốn, trước khi đi có để lại cho bà một tờ giấy nhắn rằng sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Bà ngoại đau buồn, mấy năm đó tính tình không được tốt lắm, suốt ngày hùng hùng hổ hổ. Ai cũng nói bà là người đặc biệt xấu tính, không nên dây vào.
Hai năm sau cô con gái của bà cũng trở về, thân hình gầy gò hốc hác, mang về thêm một cậu con trai.
Bà ngoại không hỏi gì cả, nhanh chóng nấu cho cháu ngoại một bát mì, sau đó mang mấy bộ quần áo con nít mặc cho thằng bé rồi nói với cậu: “Bà là bà của cháu, bà tên là Hách Tú Mai.”
Ngày hôm sau, cô con gái lại bỏ đi và không thấy trở lại nữa.
Bà ngoại nhìn đứa cháu trai tuấn tú của mình, muốn giận nhưng cũng không thể giận nổi.
Thôi quên đi.
Cứ nuôi thằng bé vậy.
Phải hai năm sau đó cô con gái kia mới gửi giấy khai sinh và các giấy tờ khác của thằng bé cho bà, bà nhìn tên rồi nhíu chặt mày lại: “Chu Hi Ngạn? Đặt tên kiểu quái gì vậy!”
Bà ngoại cũng đã nghĩ đến việc đổi tên cho Chu Hi Ngạn, nhưng trong hai năm đó quản lý quản rất nghiêm, dù có bỏ tiền ra cũng không thể đổi tên được.
Chu Hi Ngạn đến khu nhà trọ đối diện trường học, mấy dãy phòng của nhà anh ở bên kia.
Căn 1102, 1202 và 2202 thuộc đơn nguyên 3 đều là của nhà bọn họ, bao gồm hai căn có diện tích một trăm bảy mươi mét vuông ba phòng lớn, và một căn chín mươi mét vuông thông tầng. Người thuê nhà là một giáo viên của trường các anh, ban đầu anh ta định thuê một căn hộ ba phòng, nhưng vừa nghe giá thuê hơn năm ngàn tệ thì lại yêu cầu phải có phòng ngủ chính và phòng tắm riêng.
Giáo viên đã đợi sẵn bên ngoài khu nhà, nhìn thấy anh liền mỉm cười, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Chu Hi Ngạn: “Lát em về ăn sau.”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào trong, Chu Hi Ngạn để thầy giáo tự xem, nếu cảm thấy phù hợp thì thuê, ký hợp đồng ngay trong ngày rồi dọn tới ở luôn.
Thầy giáo càng nhìn càng thích nên nhanh chóng đặt bút ký tên, sau khi ký xong, Chu Hi Ngạn dặn dò thầy giáo vài câu về phí điện nước và phí gas thế nào rồi móc đưa chìa khóa cho thầy. Lúc anh đang chuẩn bị rời đi thì có một người phụ nữ đi tới.
Anh vô thức liếc nhìn, không thấy rõ mặt, chỉ cảm nhận được dáng dấp cô gái đó cũng khá nuột nà.
Sau khi ra khỏi tiểu khu, đi được nửa mét thì bà ngoại gọi điện bảo anh mang thùng rượu từ ban công nhà 1102 về.
Thùng rượu đó do những người dân trước kia nấu, khi rời đi cũng không mang theo mà để lại cho bà, rồi bà lại quên không cầm đi.
Chu Hi Ngạn trở về phòng 1102. Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng th ở dốc dữ dội, giọng nam nữ lẫn lộn, giọng nói của người phụ nữ gợi cảm cất lên: “Anh có làm được không? Nửa ngày rồi mà chưa vào nổi.”
Mặt Chu Hi Ngạn không cảm xúc, bước ra ban công lấy rượu, ngặt nỗi đi ra đi vào đều phải bước qua phòng ngủ chính, lúc này cũng nghe thấy cuộc đối thoại rất rõ, hình như người đàn ông đó không lên được, còn người phụ nữ kia cũng không nể nang mặt mũi gì mà nói thẳng: “Nhanh quá rồi đấy.”
Vừa nghe xong lời này thì cửa phòng cũng đồng thời mở ra, người phụ nữ đã thay sang một bộ váy ren mỏng, nhìn giống như lụa, đứng đối diện với ánh mắt của Chu Hi Ngạn.
Chu Hi Ngạn nâng rượu trong tay lên, nói: “Tôi lấy đồ.”
Người phụ nữ không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ khoanh tay dựa vào tường, co chân trái lên rồi tựa vào phía sau.
Chu Hi Ngạn thấy cô không tin liền nói thêm: “Thật đó.”
Người phụ nữ ra vẻ không hứng thú, cô chỉ muốn biết: “Nghe có êm tai không”
Chu Hi Ngạn: “Cái gì?”
Người phụ nữ đó tiếp tục nói: “Tôi hỏi cậu là âm thanh đó nghe có êm tai không?”
Trong lúc cô nói chuyện, Chu Hi Ngạn để ý thấy trên ngực cô nhô lên hai hạt đậu nhỏ, hóa ra cô không mặc nội y.
Ở tuổi của anh cũng chưa có quá nhiều h@m muốn khám phá phụ nữ, nhưng độ tuổi này cũng không phải là không bài tiết hormon, giả dụ như lúc này vừa nhìn thấy hình ảnh đó, nơi ấy lại cứng lên vài phần. Nhận thấy điều này anh cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, chuẩn bị quay người rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ đó đương nhiên không chịu để anh đi, vừa nhìn thấy phần th@n dưới của anh căng phồng lên, cô nhanh chóng áp sát.
Lúc này tiếng thầy giáo bên trong vọng ra: “Ai đấy? Em đang nói chuyện với ai thế?”
Người phụ nữ không quay đầu lại, ánh mắt vẫn dán trên gương mặt của Chu Hi Ngạn: “Không có ai.”
Chu Hi Ngạn càng thấy thân thể mình nóng hơn, anh đặt thùng rượu xuống.
Người phụ nữ đó đột nhiên cách một lớp quần nắm lấy anh, bị cảm giác bất ngờ ập đến, anh khẽ nhướng mày. Cô tiến lại gần, vốn dĩ đã thấp hơn anh tầm 10cm, lúc này lại áp sát người anh bỗng nhiên có cảm giác như chim nhỏ nép vào người. Cô thấp giọng nói: “Nhiêu tuổi rồi?”
Chu Hi Ngạn bị cô nắm lấy, tim càng đập nhanh hơn nhưng cũng không khẩn trương: “Cô không nhìn ra được à?”
Người phụ nữ đó thích câu trả lời của anh, cô tháo thắt lưng chiếc quần thể thao của anh ra, luồn tay vào nắm lấy vật nóng bỏng.
Hô hấp của Chu Hi Ngạn bắt đầu rối rắm, cũng không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa.
Người phụ nữ chậm rãi cử động, vật đó cứ lớn dần trong lòng bàn tay cô. Vẫn là ‘tuổi trẻ tài cao’, mọi thứ cũng luôn là tốt nhất.
Chu Hi Ngạn chưa từng được phụ nữ đụng chạm qua. Kỹ thuật của cô rất tốt, nắm chắc nhịp điệu. Loại kh0ái cảm đó như một liều thuốc độc, mang theo mùi vị chết chốc lởn vởn trước mũi anh. Anh biết đó là mùi nước hoa trên người cô, nếu không nghĩ vậy thì quả thực anh sẽ cho rằng đó là mùi vị của thuốc độc.
Nhưng người phụ nữ đang làm nửa chừng thì dừng lại.
Kh0ái cảm đột ngột kết thúc, Chu Hi Ngạn ghé sát tai cô, nói với giọng điệu có chút khàn khàn và trầm thấp: “Cho nó ra đi.”
Người phụ nữ thu tay về, tiếp tục dựa lên cửa rồi co một bên chân đặt lên tường: “Tôi chỉ thích làm một nửa thôi.”
Chu Hi Ngạn khẽ cau mày, cả người vẫn nóng như lửa đốt: “Cô làm nó ra cho tôi.”
Người phụ nữ khẽ cười: “Tôi không làm.”
Nói xong, cô nhanh chóng bước vào phòng tắm rồi bắt đầu xả nước.
Nghe được tiếng nước chảy, Chu Hi Ngạn như bừng tỉnh, tuy cảm thấy chưa thỏa mãn nhưng cũng không thể tiếp tục ở lại nữa.
Ngay sau khi anh rời đi, cô lại bước ra khỏi phòng tắm rồi liếc nhìn cánh cửa với vẻ mặt lãnh đạm.
Thầy giáo lại tiếp tục gọi: “Hình như tôi vẫn có thể. Em có làm nữa không?”
Cô vừa đi vừa sửa sang lại quần áo, nói: “Có thể trong vòng một nốt nhạc? Bao giờ anh chữa khỏi cái bệnh liệt dương thì hẵng nói chuyện với tôi.”
Khuôn mặt của thầy giáo lập tức đỏ bừng: “Hình Tố…”
Nhẫn nhịn một hồi lâu, anh ta nói: “Em thật là chẳng cho tôi chút mặt mũi nào.”
Vào đầu xuân năm mới, Chu Hi Ngạn đã bị trừng phạt rất nhiều lần vì tội đánh nhau, chủ nhiệm lớp của anh là một giáo viên ưu tú, cả ngày phải lừa trên dối dưới để bao che cho anh.
May mắn thay sự hy sinh của chủ nhiệm cũng được đền đáp, tháng này Chu Hi Ngạn đã đứng thứ hai thành phố.
Sau kỳ thi khảo sát tháng, Chung Thành Khê đợi anh ở cổng trường, vừa nhìn thấy đã đưa cho anh một điếu thuốc: “Có đi Đức Lai Văn không?”
Chu Hi Ngạn ngậm điếu thuốc trong miệng, chờ anh ta châm thuốc cho.
Chung Thành Khê cười gian xảo rồi bật lửa cho anh.
Chu Hi Ngạn rít một hơi, nói: “Không đi.”
Chung Thành Khê: “Đánh nhau à?”
Chu Hi Ngạn không nói gì, rõ ràng là có ý từ chối.
Chung Thành Khê cắn điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống thùng rác: “Vậy tối nay đi quẩy chứ? Lần trước tôi có nói với cậu, mấy ông anh kia có cho tôi một combo ăn uống trị giá sáu trăm tám tệ, rượu nào cũng có.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có hai cô gái bước tới. Hai người mặc đồng phục học sinh, hỏi Chu Hi Ngạn: “Tối nay Chu Hi Ngạn có đi hát không?”
Chung Thành Khê nói thay anh: “Không đi.”
Cô gái liếc nhìn anh ta, nói: “Đã hỏi cậu chưa?”
Chung Thành Khê: “Tôi cũng không đi.”
Cả ba người bắt đầu ầm ĩ lên, anh một câu tôi một câu, vui vẻ đùa cợt qua lại. Chu Hi Ngạn rít một hơi cuối cùng rồi dập điếu thuốc, nhanh chóng rời đi. Về đến nhà thì thấy bà ngoại đang chơi mạt chược, cược với hàng xóm hai mươi tệ, miệng còn ngậm điếu thuốc, vừa hút vừa chửi. Nhìn thấy Chu Hi Ngạn về nhà, bà ấy cũng không buồn ngẩng đầu lên: “Bữa trưa trong bếp còn thừa. Cháu tự mình đun lại đi.”
Chu Hi Ngạn không đáp lại, nhanh chóng hỏi bà ấy: “Chìa khóa phòng ở đâu ạ?”
Bà ngoại chỉ liếc anh một cái, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Chu Hi Ngạn đáp: “Có người muốn thuê nhà.”
Bà ngoại lấy một chùm chìa khóa từ trong túi quần ra: “Thuê bao nhiêu tiền?”
Chu Hi Ngạn: “Hai ngàn sáu một tháng.”
Bà ngoại không vui: “Một phòng mà cho thuê có hai nghìn sáu? Đây là vừa tỉnh ngủ ra rồi đòi thuê phòng đấy à?”
Người đánh mạt chược cùng bà ấy nói: “Hai ngàn sáu là được rồi. Ở thành phố hạng ba như này thì cơ bản đều là hơn chục ngàn tiền thuê một năm. Hai ngàn sáu một tháng thì một năm cũng hơn ba mươi ngàn rồi. Như vậy là ngon rồi.”
Bà ngoại trợn tròn mắt: “Cô đang nói bậy bạ cái gì đấy? Phòng của chúng tôi là loại phòng dùng để kinh doanh mà.”
Người bạn đánh bài kia có chút kinh ngạc, cũng không lên tiếng nữa.
Chu Hi Ngạn nhanh chóng lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Nhà của họ quả thực là bị phá bỏ và phải rời đi nơi khác. Bà ngoại có một trang trại chăn nuôi quy mô không hề nhỏ, ở ngay cạnh thành phố, về sau khai thác thi công nên phải phá dỡ, bà được đền bù hai triệu cộng với hơn 400 mét vuông.
Bà ngoại đã 60 tuổi nhưng lại là một người vô cùng hồ đồ, bà cảm thấy mấy người đứng ra giải thể đó lừa mình nên mới nhờ một cơ quan thẩm định ở Bắc Kinh thẩm định. Ước tính là 8 triệu nên bà nhất quyết không đồng ý, lập tức giằng co qua lại với bên giải thể một hồi.
Bọn họ nói bà có chút giấy tờ chứng minh, đúng ra chỉ đáng giá hai triệu mà thôi.
Bà ngoại tính tình không tốt, hỏi bọn họ: “Có phải nếu tôi có nhiều giấy tờ liên quan chứng minh hơn thì anh sẽ đưa ra quyết định hợp lý hơn không?”
Lúc ấy người đàn ông cũng không nghĩ người đàn bà này có khả năng làm như vậy, nên đã đồng ý đáp lại cho có lệ.
Bà ngoại nhanh chóng nhờ người tìm cách lấy giấy chứng nhận, với lý do là trang trại chăn nuôi của bà đã hoạt động đều đặn hơn 40 năm, rất xứng đáng với giá trị này.
Trước đó cũng không có yêu cầu lời nói phải có xác nhận, dù có thì việc triển khai tiếp theo cũng không tới nơi tới chốn, mà có nói nữa thì bà ấy cũng không để vào tai, nếu không đã chẳng tốn đồng nào hà cớ gì bà ấy lại không làm?
Sau khi lấy được giấy chứng nhận rồi thì bên cơ quan giải thể lại phủ nhận và trả lời rằng đã quá muộn, điều này cũng giống như việc biết rằng căn nhà sẽ được di dời sau khi phá dỡ, vi phạm quy định và không có bồi thường.
Bà ngoại định kiến nghị, sở địa phương sợ nên bàn với chủ đầu tư, lập lại một nhóm thẩm định viên rồi thẩm định trang trại một lần cuối, cuối cùng bà cũng lấy được 6 triệu.
Số tiền này so với hai triệu ban đầu và số tiền bà ấy ước tính ra cũng không hợp lý lắm, nhưng vì người ta đã tỏ ra thành tâm thì bà ấy cũng sẵn sàng thỏa hiệp. Tuy nhiên, sáu triệu là sáu triệu, nhưng hơn bốn trăm mét vuông với mấy căn phòng để kinh doanh trước đó cũng đừng mong thỏa hiệp.
Nhà đầu tư nói muốn gãy răng nhưng bà ấy vô cùng kiên quyết, nói tóm lại là chuyện này không thể thỏa hiệp nữa.
Chồng của bà ngoại mất sớm, một mình nuôi một trai một gái trưởng thành, con trai lớn lên thì ra nước ngoài, nên tạm thời bà không cần bận tâm về con trai nữa. Trong nhà chỉ còn cô con gái hai mươi tuổi, muốn lấy chồng nhưng bà ngoại không đồng ý. Bà nhốt cô con gái trong nhà mặc kệ cô ấy tuyệt thực, thậm chí cô con gái còn muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà. Bà ngoại thấy xót con nhưng cũng kiên quyết không thỏa hiệp, về sau người con gái này đã bỏ trốn, trước khi đi có để lại cho bà một tờ giấy nhắn rằng sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Bà ngoại đau buồn, mấy năm đó tính tình không được tốt lắm, suốt ngày hùng hùng hổ hổ. Ai cũng nói bà là người đặc biệt xấu tính, không nên dây vào.
Hai năm sau cô con gái của bà cũng trở về, thân hình gầy gò hốc hác, mang về thêm một cậu con trai.
Bà ngoại không hỏi gì cả, nhanh chóng nấu cho cháu ngoại một bát mì, sau đó mang mấy bộ quần áo con nít mặc cho thằng bé rồi nói với cậu: “Bà là bà của cháu, bà tên là Hách Tú Mai.”
Ngày hôm sau, cô con gái lại bỏ đi và không thấy trở lại nữa.
Bà ngoại nhìn đứa cháu trai tuấn tú của mình, muốn giận nhưng cũng không thể giận nổi.
Thôi quên đi.
Cứ nuôi thằng bé vậy.
Phải hai năm sau đó cô con gái kia mới gửi giấy khai sinh và các giấy tờ khác của thằng bé cho bà, bà nhìn tên rồi nhíu chặt mày lại: “Chu Hi Ngạn? Đặt tên kiểu quái gì vậy!”
Bà ngoại cũng đã nghĩ đến việc đổi tên cho Chu Hi Ngạn, nhưng trong hai năm đó quản lý quản rất nghiêm, dù có bỏ tiền ra cũng không thể đổi tên được.
Chu Hi Ngạn đến khu nhà trọ đối diện trường học, mấy dãy phòng của nhà anh ở bên kia.
Căn 1102, 1202 và 2202 thuộc đơn nguyên 3 đều là của nhà bọn họ, bao gồm hai căn có diện tích một trăm bảy mươi mét vuông ba phòng lớn, và một căn chín mươi mét vuông thông tầng. Người thuê nhà là một giáo viên của trường các anh, ban đầu anh ta định thuê một căn hộ ba phòng, nhưng vừa nghe giá thuê hơn năm ngàn tệ thì lại yêu cầu phải có phòng ngủ chính và phòng tắm riêng.
Giáo viên đã đợi sẵn bên ngoài khu nhà, nhìn thấy anh liền mỉm cười, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Chu Hi Ngạn: “Lát em về ăn sau.”
Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào trong, Chu Hi Ngạn để thầy giáo tự xem, nếu cảm thấy phù hợp thì thuê, ký hợp đồng ngay trong ngày rồi dọn tới ở luôn.
Thầy giáo càng nhìn càng thích nên nhanh chóng đặt bút ký tên, sau khi ký xong, Chu Hi Ngạn dặn dò thầy giáo vài câu về phí điện nước và phí gas thế nào rồi móc đưa chìa khóa cho thầy. Lúc anh đang chuẩn bị rời đi thì có một người phụ nữ đi tới.
Anh vô thức liếc nhìn, không thấy rõ mặt, chỉ cảm nhận được dáng dấp cô gái đó cũng khá nuột nà.
Sau khi ra khỏi tiểu khu, đi được nửa mét thì bà ngoại gọi điện bảo anh mang thùng rượu từ ban công nhà 1102 về.
Thùng rượu đó do những người dân trước kia nấu, khi rời đi cũng không mang theo mà để lại cho bà, rồi bà lại quên không cầm đi.
Chu Hi Ngạn trở về phòng 1102. Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng th ở dốc dữ dội, giọng nam nữ lẫn lộn, giọng nói của người phụ nữ gợi cảm cất lên: “Anh có làm được không? Nửa ngày rồi mà chưa vào nổi.”
Mặt Chu Hi Ngạn không cảm xúc, bước ra ban công lấy rượu, ngặt nỗi đi ra đi vào đều phải bước qua phòng ngủ chính, lúc này cũng nghe thấy cuộc đối thoại rất rõ, hình như người đàn ông đó không lên được, còn người phụ nữ kia cũng không nể nang mặt mũi gì mà nói thẳng: “Nhanh quá rồi đấy.”
Vừa nghe xong lời này thì cửa phòng cũng đồng thời mở ra, người phụ nữ đã thay sang một bộ váy ren mỏng, nhìn giống như lụa, đứng đối diện với ánh mắt của Chu Hi Ngạn.
Chu Hi Ngạn nâng rượu trong tay lên, nói: “Tôi lấy đồ.”
Người phụ nữ không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ khoanh tay dựa vào tường, co chân trái lên rồi tựa vào phía sau.
Chu Hi Ngạn thấy cô không tin liền nói thêm: “Thật đó.”
Người phụ nữ ra vẻ không hứng thú, cô chỉ muốn biết: “Nghe có êm tai không”
Chu Hi Ngạn: “Cái gì?”
Người phụ nữ đó tiếp tục nói: “Tôi hỏi cậu là âm thanh đó nghe có êm tai không?”
Trong lúc cô nói chuyện, Chu Hi Ngạn để ý thấy trên ngực cô nhô lên hai hạt đậu nhỏ, hóa ra cô không mặc nội y.
Ở tuổi của anh cũng chưa có quá nhiều h@m muốn khám phá phụ nữ, nhưng độ tuổi này cũng không phải là không bài tiết hormon, giả dụ như lúc này vừa nhìn thấy hình ảnh đó, nơi ấy lại cứng lên vài phần. Nhận thấy điều này anh cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, chuẩn bị quay người rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Người phụ nữ đó đương nhiên không chịu để anh đi, vừa nhìn thấy phần th@n dưới của anh căng phồng lên, cô nhanh chóng áp sát.
Lúc này tiếng thầy giáo bên trong vọng ra: “Ai đấy? Em đang nói chuyện với ai thế?”
Người phụ nữ không quay đầu lại, ánh mắt vẫn dán trên gương mặt của Chu Hi Ngạn: “Không có ai.”
Chu Hi Ngạn càng thấy thân thể mình nóng hơn, anh đặt thùng rượu xuống.
Người phụ nữ đó đột nhiên cách một lớp quần nắm lấy anh, bị cảm giác bất ngờ ập đến, anh khẽ nhướng mày. Cô tiến lại gần, vốn dĩ đã thấp hơn anh tầm 10cm, lúc này lại áp sát người anh bỗng nhiên có cảm giác như chim nhỏ nép vào người. Cô thấp giọng nói: “Nhiêu tuổi rồi?”
Chu Hi Ngạn bị cô nắm lấy, tim càng đập nhanh hơn nhưng cũng không khẩn trương: “Cô không nhìn ra được à?”
Người phụ nữ đó thích câu trả lời của anh, cô tháo thắt lưng chiếc quần thể thao của anh ra, luồn tay vào nắm lấy vật nóng bỏng.
Hô hấp của Chu Hi Ngạn bắt đầu rối rắm, cũng không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa.
Người phụ nữ chậm rãi cử động, vật đó cứ lớn dần trong lòng bàn tay cô. Vẫn là ‘tuổi trẻ tài cao’, mọi thứ cũng luôn là tốt nhất.
Chu Hi Ngạn chưa từng được phụ nữ đụng chạm qua. Kỹ thuật của cô rất tốt, nắm chắc nhịp điệu. Loại kh0ái cảm đó như một liều thuốc độc, mang theo mùi vị chết chốc lởn vởn trước mũi anh. Anh biết đó là mùi nước hoa trên người cô, nếu không nghĩ vậy thì quả thực anh sẽ cho rằng đó là mùi vị của thuốc độc.
Nhưng người phụ nữ đang làm nửa chừng thì dừng lại.
Kh0ái cảm đột ngột kết thúc, Chu Hi Ngạn ghé sát tai cô, nói với giọng điệu có chút khàn khàn và trầm thấp: “Cho nó ra đi.”
Người phụ nữ thu tay về, tiếp tục dựa lên cửa rồi co một bên chân đặt lên tường: “Tôi chỉ thích làm một nửa thôi.”
Chu Hi Ngạn khẽ cau mày, cả người vẫn nóng như lửa đốt: “Cô làm nó ra cho tôi.”
Người phụ nữ khẽ cười: “Tôi không làm.”
Nói xong, cô nhanh chóng bước vào phòng tắm rồi bắt đầu xả nước.
Nghe được tiếng nước chảy, Chu Hi Ngạn như bừng tỉnh, tuy cảm thấy chưa thỏa mãn nhưng cũng không thể tiếp tục ở lại nữa.
Ngay sau khi anh rời đi, cô lại bước ra khỏi phòng tắm rồi liếc nhìn cánh cửa với vẻ mặt lãnh đạm.
Thầy giáo lại tiếp tục gọi: “Hình như tôi vẫn có thể. Em có làm nữa không?”
Cô vừa đi vừa sửa sang lại quần áo, nói: “Có thể trong vòng một nốt nhạc? Bao giờ anh chữa khỏi cái bệnh liệt dương thì hẵng nói chuyện với tôi.”
Khuôn mặt của thầy giáo lập tức đỏ bừng: “Hình Tố…”
Nhẫn nhịn một hồi lâu, anh ta nói: “Em thật là chẳng cho tôi chút mặt mũi nào.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương