Cược Yêu
Chương 18: Dầm mưa
Nhậm Kiều Hạ bước vào, mọi người dường như đều đang tập trung làm việc. Thanh âm bàn phím lạch cạch vang lên, mỗi nơi đều treo một dự án tuần san cho mỗi tuần, và một nhân vật minh tinh nổi tiếng thực hiện phỏng vấn cực kỳ bắt mắt.
Nơi góc trung tâm treo lấy thứ hạng mà mỗi tuần đạt được doanh thu người xem, chỉ nhìn sơ qua cũng biết chỉ tiêu không hề nhỏ, luôn dẫn đầu lấn át các tòa soạn báo nhỏ.
Nhậm Kiều Hạ cảm thấy như đây thật sự vinh dự, khi bản thân có thể làm việc được với những người tài năng nơi đây. Cô nở nụ cười, sau đó lên tiếng chào hỏi.
“Xin chào mọi người, tôi là Nhậm Kiều Hạ. Thời gian sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.”
Mọi người khi này cũng ngẩng đầu lên, vài người chào hỏi bắt chuyện, số ít vẫn tập trung vào màn hình máy tính tiếp tục công việc của riêng họ.
Không gian làm việc như vậy, Nhậm Kiều Hạ cũng đã quen từ lâu.
Cô ngồi xuống một góc trống không, vừa hay cô gái ngồi bên cạnh vị trí của cô cũng tiến lại bắt chuyện.
“Xin chào, tôi là Tư Hạ. Rất vui được làm quen.”
Nhậm Kiều Hạ cúi đầu mỉm cười, vừa vặn lấy trong túi ra một gói thuốc với hàng chữ tiếng Anh, cô quen thuộc mở ra rồi lập tức uống. Tư Miên nhìn một lúc thì nhíu mày.
“Kiều Hạ, đó là thuốc đau bao tử, cô không ăn sáng sao?”
Nhậm Kiều Hạ quen thuộc mở gói thuốc, thuận tiện trả lời.
“À, sáng nay tôi đi vội không kịp ăn.”
“Thuốc đau bao tử không tốt gì cả, căn bệnh đó cũng nguy hiểm. Kiều Hạ, cô nên chịu khó ăn sáng đi.”
“Được, cảm ơn lời nhắc.”
Thật ra từ lâu Nhậm Kiều Hạ đã quen đến việc không dùng bữa, cô ở một mình, hôm nào nhớ thì sẽ ăn, hoặc có khi bỏ bữa.
Những năm đầu đến Paris, tiền không có nhiều, ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải đắn đo từng chút. Có lần gần như một tuần chỉ dám dùng nước thay cơm, hoặc cố lắm nhai một ổ bánh mì tiếp sức.
Lâu dần, cũng cảm thấy không cần thiết. Dù cho thỉnh thoảng cô quên uống thuốc, sẽ lại phải đến bệnh viện truyền nước và lấy thuốc. Nhưng đã là thói quen, khó mà bỏ được, cô lại cảm thấy, nó thật sự tiết kiệm được rất nhiều thứ. Thuốc là cách tốt nhất, cũng không cần làm phiền đến ai.
Ngày đầu đi làm, thời điểm kết thúc công việc cũng đã rơi vào khoảng chiều.
Dù chỉ khoảng hơn năm giờ chiều, nhưng nền trời rất âm u, mây đen bao phủ che kín nơi đây. Khác với thời điểm ở Paris, hoàn toàn tối đen khi vào thời gian này.
Cô thuê chiếc xe taxi, lại nhớ đến tên con đường khu đô thị xa hoa mà dặn với tài xế chở đến.
Khoảng hơn mười lăm phút, chiếc xe cũng đã đến nơi. Nhậm Kiều Hạ bước xuống, lững thững đi vào phía trong, băng qua cả dãy đường đầy những cây xanh được trồng lên đẹp mắt. Chỉ là dưới nền trời sầm tối, không gian bây giờ có vẻ âm u.
Mưa khi này, lất phất trên nền đường.
Bước chân Nhậm Kiều Hạ vô thức nhanh hơn, cho đến khi dừng trước khu biệt thự. Cả chiếc túi nhỏ trực tiếp cầm lên che đầu, che từng giọt nước mưa đang rơi rớt.
Chỉ là khi vừa dừng lại trước biệt thự, Nhậm Kiều Hạ nhận ra một vấn đề nan giải.
Biệt thự hiện tại hoàn toàn đóng kín, không có ai bên trong.
Cô không có cách nào vào trong.
Nhậm Kiều Hạ bất lực đi đi lại lại, vốn còn tưởng nơi đây có người đến, hoặc được mở ra từ trước.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Nhậm Kiều Hạ không có cách nào đành nấp vào một góc hiên nhỏ, cố giữ bản thân dính ít nước nhất có thể.
Bàn tay cầm số điện thoại, muốn gọi điện cho người trợ lý kia và Trình Thâm, nhưng khi cô vừa bấm hàng số, động tác đột ngột ngưng lại.
Cô không muốn làm phiền Trình Thâm.
Nếu thật sự vì cuộc điện thoại này, Trình Thâm bỏ dở công việc để trở về, như vậy cô hoàn toàn không đúng.
Mà thật ra, Trình Thâm không có lý do gì để trở về, cô cũng không quan trọng với hắn như thế.
Suy đi nghĩ lại, hiện giờ Nhậm Kiều Hạ ở biệt thự của người đàn ông không khác gì người ở đợ, cô dứt khoát đứng đợi người chủ trở về.
Nhậm Kiều Hạ lách người vào mái hiên nhỏ bên cạnh, mưa càng lúc càng to, gió lớn và nước mưa hắt vào, mái hiên cũng không giúp cô che đậy được, nước cứ thế thấm vào chiếc váy công sở. Trên nền trời, sấm chớp cũng vang dội.
Mưa không biết bao lâu là có thể ngớt.
Nhậm Kiều Hạ ngồi xổm, cố co người tránh tối thiểu nước mưa và giảm cơn lạnh.
Cô không biết nên đợi bao lâu.
Khi này, lại nhớ đến thời điểm cách đây vài ngày ở Paris, Trình Thâm đến gặp rồi cũng trời mưa như thế. Mưa trên nền tuyết, cái lạnh có lẽ còn thấu hơn hiện giờ. Tuy không biết Trình Thâm ở lại bao lâu, nhưng Nhậm Kiều Hạ đoán chắc rằng Trình Thâm khi đó cũng đã dính mưa không ít.
Giờ Nhậm Kiều Hạ dầm mưa trước cổng biệt thự của Trình Thâm, nhìn qua cũng thật đáng.
Cô thở dài một hơi, mưa càng to chứ không có dấu hiệu ngớt.
Nơi góc trung tâm treo lấy thứ hạng mà mỗi tuần đạt được doanh thu người xem, chỉ nhìn sơ qua cũng biết chỉ tiêu không hề nhỏ, luôn dẫn đầu lấn át các tòa soạn báo nhỏ.
Nhậm Kiều Hạ cảm thấy như đây thật sự vinh dự, khi bản thân có thể làm việc được với những người tài năng nơi đây. Cô nở nụ cười, sau đó lên tiếng chào hỏi.
“Xin chào mọi người, tôi là Nhậm Kiều Hạ. Thời gian sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.”
Mọi người khi này cũng ngẩng đầu lên, vài người chào hỏi bắt chuyện, số ít vẫn tập trung vào màn hình máy tính tiếp tục công việc của riêng họ.
Không gian làm việc như vậy, Nhậm Kiều Hạ cũng đã quen từ lâu.
Cô ngồi xuống một góc trống không, vừa hay cô gái ngồi bên cạnh vị trí của cô cũng tiến lại bắt chuyện.
“Xin chào, tôi là Tư Hạ. Rất vui được làm quen.”
Nhậm Kiều Hạ cúi đầu mỉm cười, vừa vặn lấy trong túi ra một gói thuốc với hàng chữ tiếng Anh, cô quen thuộc mở ra rồi lập tức uống. Tư Miên nhìn một lúc thì nhíu mày.
“Kiều Hạ, đó là thuốc đau bao tử, cô không ăn sáng sao?”
Nhậm Kiều Hạ quen thuộc mở gói thuốc, thuận tiện trả lời.
“À, sáng nay tôi đi vội không kịp ăn.”
“Thuốc đau bao tử không tốt gì cả, căn bệnh đó cũng nguy hiểm. Kiều Hạ, cô nên chịu khó ăn sáng đi.”
“Được, cảm ơn lời nhắc.”
Thật ra từ lâu Nhậm Kiều Hạ đã quen đến việc không dùng bữa, cô ở một mình, hôm nào nhớ thì sẽ ăn, hoặc có khi bỏ bữa.
Những năm đầu đến Paris, tiền không có nhiều, ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải đắn đo từng chút. Có lần gần như một tuần chỉ dám dùng nước thay cơm, hoặc cố lắm nhai một ổ bánh mì tiếp sức.
Lâu dần, cũng cảm thấy không cần thiết. Dù cho thỉnh thoảng cô quên uống thuốc, sẽ lại phải đến bệnh viện truyền nước và lấy thuốc. Nhưng đã là thói quen, khó mà bỏ được, cô lại cảm thấy, nó thật sự tiết kiệm được rất nhiều thứ. Thuốc là cách tốt nhất, cũng không cần làm phiền đến ai.
Ngày đầu đi làm, thời điểm kết thúc công việc cũng đã rơi vào khoảng chiều.
Dù chỉ khoảng hơn năm giờ chiều, nhưng nền trời rất âm u, mây đen bao phủ che kín nơi đây. Khác với thời điểm ở Paris, hoàn toàn tối đen khi vào thời gian này.
Cô thuê chiếc xe taxi, lại nhớ đến tên con đường khu đô thị xa hoa mà dặn với tài xế chở đến.
Khoảng hơn mười lăm phút, chiếc xe cũng đã đến nơi. Nhậm Kiều Hạ bước xuống, lững thững đi vào phía trong, băng qua cả dãy đường đầy những cây xanh được trồng lên đẹp mắt. Chỉ là dưới nền trời sầm tối, không gian bây giờ có vẻ âm u.
Mưa khi này, lất phất trên nền đường.
Bước chân Nhậm Kiều Hạ vô thức nhanh hơn, cho đến khi dừng trước khu biệt thự. Cả chiếc túi nhỏ trực tiếp cầm lên che đầu, che từng giọt nước mưa đang rơi rớt.
Chỉ là khi vừa dừng lại trước biệt thự, Nhậm Kiều Hạ nhận ra một vấn đề nan giải.
Biệt thự hiện tại hoàn toàn đóng kín, không có ai bên trong.
Cô không có cách nào vào trong.
Nhậm Kiều Hạ bất lực đi đi lại lại, vốn còn tưởng nơi đây có người đến, hoặc được mở ra từ trước.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Nhậm Kiều Hạ không có cách nào đành nấp vào một góc hiên nhỏ, cố giữ bản thân dính ít nước nhất có thể.
Bàn tay cầm số điện thoại, muốn gọi điện cho người trợ lý kia và Trình Thâm, nhưng khi cô vừa bấm hàng số, động tác đột ngột ngưng lại.
Cô không muốn làm phiền Trình Thâm.
Nếu thật sự vì cuộc điện thoại này, Trình Thâm bỏ dở công việc để trở về, như vậy cô hoàn toàn không đúng.
Mà thật ra, Trình Thâm không có lý do gì để trở về, cô cũng không quan trọng với hắn như thế.
Suy đi nghĩ lại, hiện giờ Nhậm Kiều Hạ ở biệt thự của người đàn ông không khác gì người ở đợ, cô dứt khoát đứng đợi người chủ trở về.
Nhậm Kiều Hạ lách người vào mái hiên nhỏ bên cạnh, mưa càng lúc càng to, gió lớn và nước mưa hắt vào, mái hiên cũng không giúp cô che đậy được, nước cứ thế thấm vào chiếc váy công sở. Trên nền trời, sấm chớp cũng vang dội.
Mưa không biết bao lâu là có thể ngớt.
Nhậm Kiều Hạ ngồi xổm, cố co người tránh tối thiểu nước mưa và giảm cơn lạnh.
Cô không biết nên đợi bao lâu.
Khi này, lại nhớ đến thời điểm cách đây vài ngày ở Paris, Trình Thâm đến gặp rồi cũng trời mưa như thế. Mưa trên nền tuyết, cái lạnh có lẽ còn thấu hơn hiện giờ. Tuy không biết Trình Thâm ở lại bao lâu, nhưng Nhậm Kiều Hạ đoán chắc rằng Trình Thâm khi đó cũng đã dính mưa không ít.
Giờ Nhậm Kiều Hạ dầm mưa trước cổng biệt thự của Trình Thâm, nhìn qua cũng thật đáng.
Cô thở dài một hơi, mưa càng to chứ không có dấu hiệu ngớt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương