Cược Yêu
Chương 2: Mười năm gặp lại, ngỡ đã trùng phùng
Ngày hôm sau.
Khi này chỉ mới hơn bảy giờ sáng.
Từ sớm, Nhậm Kiều Hạ đã đến tòa soạn báo. Nhưng để nói đúng hơn, chính xác là gần như cả một đêm cô không ngủ chỉ để kịp thời soạn ra gần đến năm mươi câu hỏi để phỏng vấn nhân vật bí ẩn kia.
Ngay khi xuất hiện, một vài người làm chung nhất thời không nhịn được mà tiến đến ngưỡng mộ Nhậm Kiều Hạ. Bởi theo thông tin điều tra về tập đoàn RCC, đây chính là tập đoàn xuyên quốc gia chiếm vị thế lớn trên thương trường, ngang ngửa với tập đoàn Đế Đô làm chủ.
“Kiều Hạ, lát nữa thực hiện phỏng vấn nhớ cố lên. Danh tiếng và sự phát triển của tờ soạn báo nhỏ này, đều là thuộc về em!”
Dừng một lúc, một chị làm chung lại tiếp tục lên tiếng trêu chọc đoán mò.
“Nghe nói vị chủ tịch này chưa từng để bất kỳ một tòa soạn báo nào phỏng vấn. Vậy mà hôm nay lại ngó đến một tòa soạn báo nhỏ của chúng ta giữa lòng thành phố Paris. Còn chỉ đích danh em, em nói xem… có phải, có ý gì với em không?”
Nhậm Kiều Hạ nghe đến đây mới nhận ra sự khác lạ, nhưng cô khẽ cười đáp lại.
“Không có đâu, có lẽ chỉ vì trùng hợp mà thôi.”
Mọi người nơi đây đã làm việc rất lâu, Nhậm Kiều Hạ cũng đã 28 tuổi. Phong thái trưởng thành nhã nhặn, xinh đẹp lại yên tĩnh. Bởi vì nhan sắc cùng tính cách, người theo đuổi rất nhiều nhưng cô chưa từng để tâm đến bất kì một ai.
Trước khi đi đến địa điểm phỏng vấn là một nhà hàng sang trọng có tiếng, Nhậm Kiều Hạ vẫn phải trải qua một lần tạo hình trang điểm.
Với tính cách đơn giản không cầu kỳ, cũng không quá lâu cô đã trở ra. Trên người mặc một chiếc váy màu trắng, cổ áo thấp, vừa vặn để lộ xương quai xanh, chân váy nhẹ nhàng xòe, chiếc nơ trắng ngay thắt eo làm điểm nhấn.
Đôi giày cao gót ôm lấy bàn chân mảnh mai, cùng màu với bộ lễ phục. Khiến mỗi bước đi càng tỏa ra dáng vẻ thanh thoát, như thể bước đi trên một đám mây mềm mại. Dáng vẻ mỏng manh của người con gái phô họa, khiến ai cũng như bị mê hoặc.
Thời điểm khi Nhậm Kiều Hạ đến khu vực nhà hàng, từ trước hàng loạt biên kịch lẫn người dẫn chương trình đã tụ hội. Một vài người bước vào phòng đặt camera ở góc quay phù hợp.
Trông thấy Nhậm Kiều Hạ, bọn họ cũng không ngừng cảm thán.
“Phóng viên của tòa soạn báo Gloria thật xinh đẹp.”
Nhậm Kiều Hạ cười qua loa đáp lời, trên tay cầm một xấp giấy với loạt câu hỏi được soạn sẵn, chỉ còn mười phút mới có thể bước vào phòng phỏng vấn. Hiện giờ cô chỉ đứng bên ngoài đợi nhận lệnh.
Mười phút dần trôi qua, Nhậm Kiều Hạ nhận được lệnh liền đẩy cửa bước vào. Khu vực phỏng vấn lựa một góc rất đẹp, một chiếc bàn ăn ngồi bao quát tổng thể trước khung cửa kính trong suốt, thấy được toàn bộ cảnh thành phố về đêm đẹp rạng rỡ.
Ánh mắt Nhậm Kiều Hạ dao động nhìn người đàn ông ngồi thẳng tắp trên chiếc ghế da sang trọng, đang nghiêng đầu nhìn ra hướng khung cảnh bên ngoài.
Dáng vẻ một người thành đạt chững chạc, phong thái của một vị chủ tịch kiêu ngạo vẫn còn trẻ luôn khiến người khác không khỏi trầm trồ. Ở góc của cô, lại chẳng thể nhìn rõ gương mặt, nhưng chỉ qua bóng lưng săn chắc, bả vai mê người. Càng lúc, càng khiến cô gái nhỏ cảm giác được sự quen thuộc khó diễn tả thành lời.
Khi Nhậm Kiều Hạ bước lại gần, cũng nhất thời đứng lặng khi người đàn ông xoay gương mặt lại nhìn cô, vẫn gương mặt quen thuộc của mười năm về trước. Khuôn mặt hiện tại đã pha thêm vẻ lạnh lùng, ngũ quan thâm thúy, chững chạc vô cùng.
Đôi chân nhất thời bất động, Nhậm Kiều Hạ còn cho rằng đây chính là ảo giác.
Khoảnh khắc đứng trước ống kính quay về hướng người đàn ông. Trái tim Nhậm Kiều Hạ tưởng chừng bình lặng, giờ phút này như cơn sóng ngầm không ngừng đập liên hồi, vẫn không nghĩ, có thể gặp hắn, người khiến trái tim cô chẳng thể nào mà rung động vì người khác được nữa.
Những tưởng xa cách mười năm, đã ngỡ như là cách biệt trùng phùng. Cái thế gian này, rốt cuộc mấy ai khi kết thúc còn có thể gặp lại được nhau?
Cô cố gắng giữ vóc dáng bình tĩnh của một phóng viên chuẩn mực, khẽ khụy người, cúi đầu chào, tà váy dài theo từng động tác uyển chuyển thướt tha dưới từng cử động của cô.
“Xin chào ngài, tôi là Nhậm Kiều Hạ, người thực hiện phụ trách phỏng vấn ngài hôm nay. Được gặp gỡ ngài, đây thật sự chính là một vinh dự đối với tôi nói riêng và tòa soạn báo Gloria nói chung.”
Người đàn ông nhướng mày, sâu trong ánh mắt hiện giờ bình lặng. Dường như chính hắn cũng đang cố kiềm nén cảm xúc.
“Hân hạnh.”
Trình Thâm cất giọng nói, tràn đầy sự bình thản, chính bản thân cũng không muốn nói quá nhiều.
Nếu như mười năm trước là một thiếu niên bốc đồng, thì hiện tại bản tính đã trở nên kiêu ngạo xa cách, phong thái của một người làm chủ, ánh mắt đối diện với cô hiện giờ bình thản, nhưng vẫn mang theo sự sắc nhọn vô hình.
Nhậm Kiều Hạ nở nụ cười tiêu chuản, rất xinh đẹp, cô khẽ vuốt lọn tóc. Bước thẳng vào những câu hỏi đã được chuẩn bị.
“Lần đầu gặp mặt, quý ngài có thể cho toàn bộ mọi người ở đây được vinh dự biết tên của ngài hay không?”
Nghe đến đây, khóe môi Trình Thâm hơi nhếch lên. Người con gái này, đối với hắn vậy mà lại vờ như không quen biết.
“Tôi tên Trình Thâm.”
Khi này chỉ mới hơn bảy giờ sáng.
Từ sớm, Nhậm Kiều Hạ đã đến tòa soạn báo. Nhưng để nói đúng hơn, chính xác là gần như cả một đêm cô không ngủ chỉ để kịp thời soạn ra gần đến năm mươi câu hỏi để phỏng vấn nhân vật bí ẩn kia.
Ngay khi xuất hiện, một vài người làm chung nhất thời không nhịn được mà tiến đến ngưỡng mộ Nhậm Kiều Hạ. Bởi theo thông tin điều tra về tập đoàn RCC, đây chính là tập đoàn xuyên quốc gia chiếm vị thế lớn trên thương trường, ngang ngửa với tập đoàn Đế Đô làm chủ.
“Kiều Hạ, lát nữa thực hiện phỏng vấn nhớ cố lên. Danh tiếng và sự phát triển của tờ soạn báo nhỏ này, đều là thuộc về em!”
Dừng một lúc, một chị làm chung lại tiếp tục lên tiếng trêu chọc đoán mò.
“Nghe nói vị chủ tịch này chưa từng để bất kỳ một tòa soạn báo nào phỏng vấn. Vậy mà hôm nay lại ngó đến một tòa soạn báo nhỏ của chúng ta giữa lòng thành phố Paris. Còn chỉ đích danh em, em nói xem… có phải, có ý gì với em không?”
Nhậm Kiều Hạ nghe đến đây mới nhận ra sự khác lạ, nhưng cô khẽ cười đáp lại.
“Không có đâu, có lẽ chỉ vì trùng hợp mà thôi.”
Mọi người nơi đây đã làm việc rất lâu, Nhậm Kiều Hạ cũng đã 28 tuổi. Phong thái trưởng thành nhã nhặn, xinh đẹp lại yên tĩnh. Bởi vì nhan sắc cùng tính cách, người theo đuổi rất nhiều nhưng cô chưa từng để tâm đến bất kì một ai.
Trước khi đi đến địa điểm phỏng vấn là một nhà hàng sang trọng có tiếng, Nhậm Kiều Hạ vẫn phải trải qua một lần tạo hình trang điểm.
Với tính cách đơn giản không cầu kỳ, cũng không quá lâu cô đã trở ra. Trên người mặc một chiếc váy màu trắng, cổ áo thấp, vừa vặn để lộ xương quai xanh, chân váy nhẹ nhàng xòe, chiếc nơ trắng ngay thắt eo làm điểm nhấn.
Đôi giày cao gót ôm lấy bàn chân mảnh mai, cùng màu với bộ lễ phục. Khiến mỗi bước đi càng tỏa ra dáng vẻ thanh thoát, như thể bước đi trên một đám mây mềm mại. Dáng vẻ mỏng manh của người con gái phô họa, khiến ai cũng như bị mê hoặc.
Thời điểm khi Nhậm Kiều Hạ đến khu vực nhà hàng, từ trước hàng loạt biên kịch lẫn người dẫn chương trình đã tụ hội. Một vài người bước vào phòng đặt camera ở góc quay phù hợp.
Trông thấy Nhậm Kiều Hạ, bọn họ cũng không ngừng cảm thán.
“Phóng viên của tòa soạn báo Gloria thật xinh đẹp.”
Nhậm Kiều Hạ cười qua loa đáp lời, trên tay cầm một xấp giấy với loạt câu hỏi được soạn sẵn, chỉ còn mười phút mới có thể bước vào phòng phỏng vấn. Hiện giờ cô chỉ đứng bên ngoài đợi nhận lệnh.
Mười phút dần trôi qua, Nhậm Kiều Hạ nhận được lệnh liền đẩy cửa bước vào. Khu vực phỏng vấn lựa một góc rất đẹp, một chiếc bàn ăn ngồi bao quát tổng thể trước khung cửa kính trong suốt, thấy được toàn bộ cảnh thành phố về đêm đẹp rạng rỡ.
Ánh mắt Nhậm Kiều Hạ dao động nhìn người đàn ông ngồi thẳng tắp trên chiếc ghế da sang trọng, đang nghiêng đầu nhìn ra hướng khung cảnh bên ngoài.
Dáng vẻ một người thành đạt chững chạc, phong thái của một vị chủ tịch kiêu ngạo vẫn còn trẻ luôn khiến người khác không khỏi trầm trồ. Ở góc của cô, lại chẳng thể nhìn rõ gương mặt, nhưng chỉ qua bóng lưng săn chắc, bả vai mê người. Càng lúc, càng khiến cô gái nhỏ cảm giác được sự quen thuộc khó diễn tả thành lời.
Khi Nhậm Kiều Hạ bước lại gần, cũng nhất thời đứng lặng khi người đàn ông xoay gương mặt lại nhìn cô, vẫn gương mặt quen thuộc của mười năm về trước. Khuôn mặt hiện tại đã pha thêm vẻ lạnh lùng, ngũ quan thâm thúy, chững chạc vô cùng.
Đôi chân nhất thời bất động, Nhậm Kiều Hạ còn cho rằng đây chính là ảo giác.
Khoảnh khắc đứng trước ống kính quay về hướng người đàn ông. Trái tim Nhậm Kiều Hạ tưởng chừng bình lặng, giờ phút này như cơn sóng ngầm không ngừng đập liên hồi, vẫn không nghĩ, có thể gặp hắn, người khiến trái tim cô chẳng thể nào mà rung động vì người khác được nữa.
Những tưởng xa cách mười năm, đã ngỡ như là cách biệt trùng phùng. Cái thế gian này, rốt cuộc mấy ai khi kết thúc còn có thể gặp lại được nhau?
Cô cố gắng giữ vóc dáng bình tĩnh của một phóng viên chuẩn mực, khẽ khụy người, cúi đầu chào, tà váy dài theo từng động tác uyển chuyển thướt tha dưới từng cử động của cô.
“Xin chào ngài, tôi là Nhậm Kiều Hạ, người thực hiện phụ trách phỏng vấn ngài hôm nay. Được gặp gỡ ngài, đây thật sự chính là một vinh dự đối với tôi nói riêng và tòa soạn báo Gloria nói chung.”
Người đàn ông nhướng mày, sâu trong ánh mắt hiện giờ bình lặng. Dường như chính hắn cũng đang cố kiềm nén cảm xúc.
“Hân hạnh.”
Trình Thâm cất giọng nói, tràn đầy sự bình thản, chính bản thân cũng không muốn nói quá nhiều.
Nếu như mười năm trước là một thiếu niên bốc đồng, thì hiện tại bản tính đã trở nên kiêu ngạo xa cách, phong thái của một người làm chủ, ánh mắt đối diện với cô hiện giờ bình thản, nhưng vẫn mang theo sự sắc nhọn vô hình.
Nhậm Kiều Hạ nở nụ cười tiêu chuản, rất xinh đẹp, cô khẽ vuốt lọn tóc. Bước thẳng vào những câu hỏi đã được chuẩn bị.
“Lần đầu gặp mặt, quý ngài có thể cho toàn bộ mọi người ở đây được vinh dự biết tên của ngài hay không?”
Nghe đến đây, khóe môi Trình Thâm hơi nhếch lên. Người con gái này, đối với hắn vậy mà lại vờ như không quen biết.
“Tôi tên Trình Thâm.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương