Cược Yêu
Chương 28: Tâm tư sâu kín, tình cảm?
Trình Thâm nói xong câu, cũng lập tức rời đi. Để lại Nhậm Kiều Hạ chật vật, bộ dạng có vẻ đáng thương.
Người đàn ông rời đi, nước mắt trên gương mặt kiềm nén từ nãy đến giờ cũng không nhịn nổi nữa. Từng giọt một nóng hổi lăn dài bên gò má mềm, rơi rớt trên gương mặt.
Gặp lại mẹ trong tình huống ban nãy, lại còn bị Trình Thâm đè ép như thế này. Thật sự cảm giác như bao nhiêu sự tủi nhục trong mười năm trời, cứ thế từng bước dồn lại một hướng để con người ta chẳng tài nào trở tay kịp.
Thật ra Nhậm Kiều Hạ chẳng mạnh mẽ như bản thân nghĩ. Cô rất mệt, thật sự rất mệt. Đi mãi cũng chẳng thể thấy lối thoát cho chính bản thân.
Yến tiệc bên trong vẫn long trọng, bên ngoài thời điểm khi này lạnh lẽo, trăng treo vằng vặc. Nhậm Kiều Hạ đợi cảm xúc ổn định lại, cũng không muốn để ai thấy bộ dạng thảm hại này mới rời đi.
Men theo lối mòn trên dãy đường, đi thẳng đến khuôn viên gần khu yến tiệc nối liền một đoạn khá xa với cổng chính.
Ngay khi cô định rời đi, đã nghe giọng nói quen thuộc và bóng người tiến tới.
"Đi sớm vậy sao?"
Quay đầu, đã trông thấy Bạc Nguyên Thần đi tới. Một thân nam nhân lịch lãm, trên tay còn cầm ly rượu khá ưu nhã.
Nhậm Kiều Hạ biết được Bạc Nguyên Thần lợi dụng nên ban nãy Trình Thâm tức giận vô cớ, hiện giờ với anh ta cũng không còn một chút hảo cảm nào.
Bạc Nguyên Thần nhìn cô, thấy trên đôi mắt nhỏ phiếm hồng, hàng lông mi dài ươn ướt, bàn tay bất chợt vươn ra muốn lau khô đi giọt nước đọng lại. Nhưng rất nhanh, Nhậm Kiều Hạ đã đẩy tay ra, giọng nói tức giận rõ ràng.
"Đủ rồi, anh lại muốn làm gì nữa?"
Bạc Nguyên Thần trông thấy thì khẽ cười, nhìn Nhậm Kiều Hạ hiện tại không khác gì con nhím nhỏ xù lông phản
ứng.
"Dẫu sao là đến bữa tiệc cùng tôi, thấy cô khóc như thế cũng không đành lòng. Là lỗi của tôi."
Anh ta khẽ khụy người đưa ly rượu đến, thoạt nhìn trông rất giống như thành khẩn nhận tội.
"Chi bằng, ly rượu này, xem như là lời xin lỗi của tôi. Cũng đồng thời, ly rượu này thể hiện cô đáp lễ cho việc tôi giúp cô chuẩn bị lễ phục và bước vào buổi tiệc này, được chứ?"
Nhậm Kiều Hạ chần chừ nhìn ly rượu trước mặt. Đáy mắt cô trầm xuống, bàn tay nhỏ hơi siết vạt áo.
Lời lẽ Bạc Nguyên Thần nói rất đúng, cô không có lý do từ chối. Bộ lễ phục và sự hiện diện của cô ở đây, chắc chắn con số không hề nhỏ.
Nhậm Kiều Hạ cầm lấy ly rượu, dứt khoát uống mà không nghĩ nhiều. Trước khi xoay người rời đi, vẫn nói một câu cuối, thẳng thừng khẳng định.
"Bộ lễ phục này tôi sẽ giặt sạch rồi đem trả lại chỗ đã cho thuê và trả tiền."
Cứ thế, bóng dáng nhỏ rời đi.
Nhậm Kiều Hạ trong bộ lễ phục màu trắng làm chủ đạo, điểm xuyến lên nhiều viên ngọc nhỏ đen tuyền. Thân ảnh mảnh mai giữa đêm tối, dễ khiến người khác phải lòng.
Khi này, Bạc Nguyên Thân xoay người rời đi. Không nghĩ lại đối mắt với người đàn ông trông gương mặt u ám đứng cách đó không xa.
Bạc Nguyên Thần hơi nhếch môi, vờ cất tiếng như thể không biết.
"Không nghĩ khu vực thanh vắng ở yến tiệc như này, lại có thể gặp ngài Trình."
Thực chất, từ ban nãy đã trông thấy sự hiện diện của Trình Thâm từ xa rồi. Hay nói cách khác, Nhậm Kiều Hạ chưa rời khỏi buổi tiệc, người đàn ông cũng không dời mắt khỏi cô một phút.
Trình Thâm tùng bước lại gần, rõ ràng rất tức giận.
"Cậu lắm trò nhỉ?"
Bạc Nguyên Thân vội vàng bao biện, trên tay vẫn cầm ly rượu trống không, vết son môi còn đọng lại, nhẹ nhàng đặt chiếc ly vào lòng bàn tay Trình Thâm, xoay người rời khỏi.
"Không lắm trò, sao nhìn thấy tâm tư sâu kín của Trình thiếu được. Tôi đây là có ý tốt để tên ngốc như cậu nhìn ra tình cảm, đừng có mà nhỏ nhen lại đoạt đi mấy thầu dự án lớn của tôi nữa." •
Trình Thâm không đáp lời, nhìn xuống chiếc ly.
Tâm tư sâu kín, tình cảm?
Người đàn ông tức giận, ném gọn chiếc ly sang một bên. Rất nhanh liền trở ra xe.
.. •
Khoan phòng tư nhân, thời điểm hơn tám giờ.
Mặc Kỳ Dực đã sớm rời đi, nếu đoán không sai là rước vật nhỏ. Dạo gần đây, Mặc Kỳ Dực rất hay về sớm, cũng không có ý định nán lại như lúc trước.
Cẩn Nghiêm vốn còn tưởng Trình Thâm ra ngoài một lát sẽ quay lại lãnh đạo buổi tiệc, kết quả nhận được cuộc gọi của Trình Thâm.
(Cậu ở lại quản lý buổi tiệc, còn lại giao hết cho cậu.)
Đến cuối, người bị bỏ rơi là Cẩn Nghiêm mới phải. Hai người anh của cậu ta, vừa hay đều rơi vào thứ tình cảm mà trước kia liên tục chối bỏ.v
Người đàn ông rời đi, nước mắt trên gương mặt kiềm nén từ nãy đến giờ cũng không nhịn nổi nữa. Từng giọt một nóng hổi lăn dài bên gò má mềm, rơi rớt trên gương mặt.
Gặp lại mẹ trong tình huống ban nãy, lại còn bị Trình Thâm đè ép như thế này. Thật sự cảm giác như bao nhiêu sự tủi nhục trong mười năm trời, cứ thế từng bước dồn lại một hướng để con người ta chẳng tài nào trở tay kịp.
Thật ra Nhậm Kiều Hạ chẳng mạnh mẽ như bản thân nghĩ. Cô rất mệt, thật sự rất mệt. Đi mãi cũng chẳng thể thấy lối thoát cho chính bản thân.
Yến tiệc bên trong vẫn long trọng, bên ngoài thời điểm khi này lạnh lẽo, trăng treo vằng vặc. Nhậm Kiều Hạ đợi cảm xúc ổn định lại, cũng không muốn để ai thấy bộ dạng thảm hại này mới rời đi.
Men theo lối mòn trên dãy đường, đi thẳng đến khuôn viên gần khu yến tiệc nối liền một đoạn khá xa với cổng chính.
Ngay khi cô định rời đi, đã nghe giọng nói quen thuộc và bóng người tiến tới.
"Đi sớm vậy sao?"
Quay đầu, đã trông thấy Bạc Nguyên Thần đi tới. Một thân nam nhân lịch lãm, trên tay còn cầm ly rượu khá ưu nhã.
Nhậm Kiều Hạ biết được Bạc Nguyên Thần lợi dụng nên ban nãy Trình Thâm tức giận vô cớ, hiện giờ với anh ta cũng không còn một chút hảo cảm nào.
Bạc Nguyên Thần nhìn cô, thấy trên đôi mắt nhỏ phiếm hồng, hàng lông mi dài ươn ướt, bàn tay bất chợt vươn ra muốn lau khô đi giọt nước đọng lại. Nhưng rất nhanh, Nhậm Kiều Hạ đã đẩy tay ra, giọng nói tức giận rõ ràng.
"Đủ rồi, anh lại muốn làm gì nữa?"
Bạc Nguyên Thần trông thấy thì khẽ cười, nhìn Nhậm Kiều Hạ hiện tại không khác gì con nhím nhỏ xù lông phản
ứng.
"Dẫu sao là đến bữa tiệc cùng tôi, thấy cô khóc như thế cũng không đành lòng. Là lỗi của tôi."
Anh ta khẽ khụy người đưa ly rượu đến, thoạt nhìn trông rất giống như thành khẩn nhận tội.
"Chi bằng, ly rượu này, xem như là lời xin lỗi của tôi. Cũng đồng thời, ly rượu này thể hiện cô đáp lễ cho việc tôi giúp cô chuẩn bị lễ phục và bước vào buổi tiệc này, được chứ?"
Nhậm Kiều Hạ chần chừ nhìn ly rượu trước mặt. Đáy mắt cô trầm xuống, bàn tay nhỏ hơi siết vạt áo.
Lời lẽ Bạc Nguyên Thần nói rất đúng, cô không có lý do từ chối. Bộ lễ phục và sự hiện diện của cô ở đây, chắc chắn con số không hề nhỏ.
Nhậm Kiều Hạ cầm lấy ly rượu, dứt khoát uống mà không nghĩ nhiều. Trước khi xoay người rời đi, vẫn nói một câu cuối, thẳng thừng khẳng định.
"Bộ lễ phục này tôi sẽ giặt sạch rồi đem trả lại chỗ đã cho thuê và trả tiền."
Cứ thế, bóng dáng nhỏ rời đi.
Nhậm Kiều Hạ trong bộ lễ phục màu trắng làm chủ đạo, điểm xuyến lên nhiều viên ngọc nhỏ đen tuyền. Thân ảnh mảnh mai giữa đêm tối, dễ khiến người khác phải lòng.
Khi này, Bạc Nguyên Thân xoay người rời đi. Không nghĩ lại đối mắt với người đàn ông trông gương mặt u ám đứng cách đó không xa.
Bạc Nguyên Thần hơi nhếch môi, vờ cất tiếng như thể không biết.
"Không nghĩ khu vực thanh vắng ở yến tiệc như này, lại có thể gặp ngài Trình."
Thực chất, từ ban nãy đã trông thấy sự hiện diện của Trình Thâm từ xa rồi. Hay nói cách khác, Nhậm Kiều Hạ chưa rời khỏi buổi tiệc, người đàn ông cũng không dời mắt khỏi cô một phút.
Trình Thâm tùng bước lại gần, rõ ràng rất tức giận.
"Cậu lắm trò nhỉ?"
Bạc Nguyên Thân vội vàng bao biện, trên tay vẫn cầm ly rượu trống không, vết son môi còn đọng lại, nhẹ nhàng đặt chiếc ly vào lòng bàn tay Trình Thâm, xoay người rời khỏi.
"Không lắm trò, sao nhìn thấy tâm tư sâu kín của Trình thiếu được. Tôi đây là có ý tốt để tên ngốc như cậu nhìn ra tình cảm, đừng có mà nhỏ nhen lại đoạt đi mấy thầu dự án lớn của tôi nữa." •
Trình Thâm không đáp lời, nhìn xuống chiếc ly.
Tâm tư sâu kín, tình cảm?
Người đàn ông tức giận, ném gọn chiếc ly sang một bên. Rất nhanh liền trở ra xe.
.. •
Khoan phòng tư nhân, thời điểm hơn tám giờ.
Mặc Kỳ Dực đã sớm rời đi, nếu đoán không sai là rước vật nhỏ. Dạo gần đây, Mặc Kỳ Dực rất hay về sớm, cũng không có ý định nán lại như lúc trước.
Cẩn Nghiêm vốn còn tưởng Trình Thâm ra ngoài một lát sẽ quay lại lãnh đạo buổi tiệc, kết quả nhận được cuộc gọi của Trình Thâm.
(Cậu ở lại quản lý buổi tiệc, còn lại giao hết cho cậu.)
Đến cuối, người bị bỏ rơi là Cẩn Nghiêm mới phải. Hai người anh của cậu ta, vừa hay đều rơi vào thứ tình cảm mà trước kia liên tục chối bỏ.v
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương