Cược Yêu
Chương 32: Đau dạ dày
Đồng hồ treo, báo hiệu hiện tại là hơn mười một giờ khuya.
Trình Thâm trở về, không gian vắng lặng, người đàn ông bước lên phòng, cảm nhận rõ có điều gì không ổn.
Trong phòng, Nhậm Kiều Hạ đã trở về nhưng không thấy bóng dáng. Nhìn về phía phòng tắm sáng đèn, người đàn ông vội vàng đẩy cửa bước vào đã trông thấy Nhậm Kiều Hạ đang ngâm trong dòng nước lạnh lẽo, không nghĩ nhiều hắn lập tức bế cô lên.
Rõ ràng gương mặt hiện tại của Trình Thâm vô cùng tức giận, nhưng nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, cũng chẳng thể kiểm lòng nổi.
Cơ thể Nhậm Kiều Hạ nóng hổi, làn da trắng nõn dựa vào người hắn, eo thon nhỏ, bầu ngực mềm mại, cơ thể cứ thể phô bày trước mắt.
Vội vàng vắt tấm khăn quanh người, bế Nhậm Kiều Hạ lên giường, gương mặt cô khi này như thể tìm được phao cứu sinh, liên tục dụi một cách đáng thương vào người hắn.
Bàn tay cô bấu víu lồng ngực, đôi mắt nhập nhèm mở ra đã đối diện với gương mặt quen thuộc. Môi nhỏ cắn mạnh vào nhau, thấp giọng nói khó khăn yêu cầu sự giúp đỡ.
"Bụng... tôi đau bụng..."
Trình Thâm buông lỏng, không ngần ngại vạch tấm chăn xem xét cơ thể cô, bụng cô hoàn toàn không có vấn đề gì, ngoại trừ mấy cái vết thâm tím ngay bên eo do hắn để lại.
Người đàn ông hắng giọng, một lực tay nhẹ nhàng áp xuống bụng sợ làm cô đau, thấp giọng hỏi.
"Đau ở chỗ nào?"
"Đau bụng... lấy thuốc cho tôi."
Nhậm Kiều Hạ yếu ớt nhìn, gương mặt hiện tại tái mét trắng bệch đến kỳ lạ, cơn đau bụng thắt lại, bàn tay chỉ về chiếc túi.
Cơn đau hiện tại chính là đau dạ dày, từ sáng cô đã cảm nhận rõ, chỉ là vẫn cố chấp. Bình thường nếu đau thì cô thường tự chính mình đến bệnh viện truyền nước, có hôm vì làm việc quá sức mà ngất đi, khi tỉnh dậy đã thấy năm trên giường bệnh.
Trình Thâm theo bàn tay nhỏ nhắn chỉ, vội vàng tiến đến chiếc túi. Đến khi nhìn xấp thuốc bao tử dày đặc, gương mặt người đàn ông tối sầm.
Vội lấy gói thuốc xé ra, đổ vào miệng cô.
Trình Thâm không thích chờ đợi, nhất là khi nhìn thấy cô bị đau. Uống xong gói thuốc, người đàn ông không nghĩ nhiều, vội vàng quấn tấm khăn kĩ càng quanh người cô, hiện tại cơ thể nhỏ trong lòng không ngừng run rẩy. Hắn cứ thế ôm cô chạy ra ngoài, lòng bàn tay siết chặt cơ thể nhỏ.
Nhậm Kiều Hạ vươn tay, yếu ớt nói.
"Thuốc... tôi chỉ cần thuốc, thêm một gói sẽ ổn, anh muốn đưa tôi đi đâu."
Người đàn ông nhìn cô, lớn giọng gắt lên, ngữ khí chẳng thể nào mà kiềm chế nổi.
"Tôi đưa em đến bệnh viện, em nghĩ uống mấy gói thuốc đó có thể chữa hết cơn đau hay sao?"
Nhậm Kiều Hạ tái mét mặt mày, cơn đau như thể co thắt ruột gan, đến mức không chịu được, chỉ có thể co người lại để giảm cơn đau, nhưng cô vẫn cố chấp nói.
"Uống thuốc là sẽ đỡ, tôi vẫn hay bị.... không sao hế t..."
Đôi mắt Trình Thâm đen láy, con ngươi co rút lại khi nghe cô nói.
Vẫn hay bị?
Người đàn ông hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, ngữ điệu cao lên.
"Tôi đưa em đến bệnh viện, không phải nói nữa!"
Nhậm Kiều Hạ nhìn người trước mắt, muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng trước mặt là một mảng tối sầm, cơ thể cô yếu ớt, đôi mắt nhắm chặt lại vô lực dựa vào lồng ngực người đàn ông.
Trình Thâm nhìn cô ngất đi thì càng hoảng, vội vã mở cửa xe đặt cô dựa lên ghế trước. Ngối vào ghế chính, tức tốc vặn ga, điện thoại bật lên, khi này trên gương mặt kiêu ngạo bình thường cũng chẳng giữ nổi sự bình tĩnh, sớm đã có một lớp mồ hôi mỏng.
Người đàn ông nhấn số điện thoại đến trợ lý, sai dặn chuẩn bị bác sĩ.
Rất nhanh xe đã đến bệnh viện, Trình Thâm vội vàng bế Nhậm Kiều Hạ, khi này bác sĩ được chuẩn bị từ trước đã sẵn sàng, lập tức tiến ra ứng cứu.
Nhậm Kiều Hạ cứ thế bị đẩy.
Người đàn ông đi theo sau, trông thấy chiếc xe đẩy thẳng vào phòng khám lớn, hắn muốn vào cũng không thể.
Trình Thâm đi qua đi lại, tâm trạng cũng chẳng tài nào mà ổn định, gương mặt cau có. Bóng dáng cao lớn hiện rõ sự bất lực.
Rất lâu sau, bác sĩ đã trở ra, nhìn nhân vật lớn trước mặt, cẩn trọng thông báo.
"Thưa ngài, cô ấy đã ổn. Tình huống bên trong là đột ngột tái phát cơn đau bao tử, theo như kiểm tra thấy trong máu có cồn, ảnh hưởng đến tình trạng dạ dày đau thắt nên ngày càng tệ hại. Hiện tại cho cô ấy uống thuốc và tiêm thuốc. Cơ thể đã dần hồi phục."
"Bên cạnh đó, ngài cũng cần đảm bảo cô ấy ăn uống đúng bữa. Tránh dẫn đến tình trạng tệ nhất. Nếu nặng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, mong ngài lưu ý."
Trình Thâm nghe đến đây, lập tức gật đầu.
Nghĩ lại, đêm qua Bạc Nguyên Thần đưa rượu cho cô, ánh mắt người đàn ông tức giận rõ ràng.
Tên họ Bạc đó, quả thật là yên ổn đến không có việc gì làm.
Thời điểm Nhậm Kiều Hạ tỉnh lại, xung quanh vẫn một mảng tối tăm, cô hơi xoay người, lập tức cảm nhận bên cạnh là một lồng ngực ấm áp đang ôm chặt.
Đến khi ngẩng đầu, đã đối diện đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, mà trong đôi mắt ấy hiện giờ, mang đầy sự lo lăng chăng thế nói thành lời.
Người đàn ông thấy cô tỉnh, tiếp tục ôm vào lòng, lòng bàn tay ấm áp vẫn đặt ngay bụng. Giọng nói khàn khàn cất lên, thoáng còn thấy sự mệt mỏi. (1
"Ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm."
Nhậm Kiều Hạ cắn môi, ngó nghiêng xung quanh, gương mặt nhỏ hơi nhăn lại.
Vì sự biểu tình nhăn nhó một cách khó chịu, Trình Thâm cho rằng cô bị đau, vội vàng cúi người, nhẹ giọng hỏi.
"Vẫn còn đau sao?"
Nhậm Kiều Hạ trông thấy hành động này, trong lòng sản sinh ra cảm xúc khác, cô khẽ lắc đầu.
"Không, tôi ổn."
Trình Thâm trở về, không gian vắng lặng, người đàn ông bước lên phòng, cảm nhận rõ có điều gì không ổn.
Trong phòng, Nhậm Kiều Hạ đã trở về nhưng không thấy bóng dáng. Nhìn về phía phòng tắm sáng đèn, người đàn ông vội vàng đẩy cửa bước vào đã trông thấy Nhậm Kiều Hạ đang ngâm trong dòng nước lạnh lẽo, không nghĩ nhiều hắn lập tức bế cô lên.
Rõ ràng gương mặt hiện tại của Trình Thâm vô cùng tức giận, nhưng nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, cũng chẳng thể kiểm lòng nổi.
Cơ thể Nhậm Kiều Hạ nóng hổi, làn da trắng nõn dựa vào người hắn, eo thon nhỏ, bầu ngực mềm mại, cơ thể cứ thể phô bày trước mắt.
Vội vàng vắt tấm khăn quanh người, bế Nhậm Kiều Hạ lên giường, gương mặt cô khi này như thể tìm được phao cứu sinh, liên tục dụi một cách đáng thương vào người hắn.
Bàn tay cô bấu víu lồng ngực, đôi mắt nhập nhèm mở ra đã đối diện với gương mặt quen thuộc. Môi nhỏ cắn mạnh vào nhau, thấp giọng nói khó khăn yêu cầu sự giúp đỡ.
"Bụng... tôi đau bụng..."
Trình Thâm buông lỏng, không ngần ngại vạch tấm chăn xem xét cơ thể cô, bụng cô hoàn toàn không có vấn đề gì, ngoại trừ mấy cái vết thâm tím ngay bên eo do hắn để lại.
Người đàn ông hắng giọng, một lực tay nhẹ nhàng áp xuống bụng sợ làm cô đau, thấp giọng hỏi.
"Đau ở chỗ nào?"
"Đau bụng... lấy thuốc cho tôi."
Nhậm Kiều Hạ yếu ớt nhìn, gương mặt hiện tại tái mét trắng bệch đến kỳ lạ, cơn đau bụng thắt lại, bàn tay chỉ về chiếc túi.
Cơn đau hiện tại chính là đau dạ dày, từ sáng cô đã cảm nhận rõ, chỉ là vẫn cố chấp. Bình thường nếu đau thì cô thường tự chính mình đến bệnh viện truyền nước, có hôm vì làm việc quá sức mà ngất đi, khi tỉnh dậy đã thấy năm trên giường bệnh.
Trình Thâm theo bàn tay nhỏ nhắn chỉ, vội vàng tiến đến chiếc túi. Đến khi nhìn xấp thuốc bao tử dày đặc, gương mặt người đàn ông tối sầm.
Vội lấy gói thuốc xé ra, đổ vào miệng cô.
Trình Thâm không thích chờ đợi, nhất là khi nhìn thấy cô bị đau. Uống xong gói thuốc, người đàn ông không nghĩ nhiều, vội vàng quấn tấm khăn kĩ càng quanh người cô, hiện tại cơ thể nhỏ trong lòng không ngừng run rẩy. Hắn cứ thế ôm cô chạy ra ngoài, lòng bàn tay siết chặt cơ thể nhỏ.
Nhậm Kiều Hạ vươn tay, yếu ớt nói.
"Thuốc... tôi chỉ cần thuốc, thêm một gói sẽ ổn, anh muốn đưa tôi đi đâu."
Người đàn ông nhìn cô, lớn giọng gắt lên, ngữ khí chẳng thể nào mà kiềm chế nổi.
"Tôi đưa em đến bệnh viện, em nghĩ uống mấy gói thuốc đó có thể chữa hết cơn đau hay sao?"
Nhậm Kiều Hạ tái mét mặt mày, cơn đau như thể co thắt ruột gan, đến mức không chịu được, chỉ có thể co người lại để giảm cơn đau, nhưng cô vẫn cố chấp nói.
"Uống thuốc là sẽ đỡ, tôi vẫn hay bị.... không sao hế t..."
Đôi mắt Trình Thâm đen láy, con ngươi co rút lại khi nghe cô nói.
Vẫn hay bị?
Người đàn ông hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, ngữ điệu cao lên.
"Tôi đưa em đến bệnh viện, không phải nói nữa!"
Nhậm Kiều Hạ nhìn người trước mắt, muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng trước mặt là một mảng tối sầm, cơ thể cô yếu ớt, đôi mắt nhắm chặt lại vô lực dựa vào lồng ngực người đàn ông.
Trình Thâm nhìn cô ngất đi thì càng hoảng, vội vã mở cửa xe đặt cô dựa lên ghế trước. Ngối vào ghế chính, tức tốc vặn ga, điện thoại bật lên, khi này trên gương mặt kiêu ngạo bình thường cũng chẳng giữ nổi sự bình tĩnh, sớm đã có một lớp mồ hôi mỏng.
Người đàn ông nhấn số điện thoại đến trợ lý, sai dặn chuẩn bị bác sĩ.
Rất nhanh xe đã đến bệnh viện, Trình Thâm vội vàng bế Nhậm Kiều Hạ, khi này bác sĩ được chuẩn bị từ trước đã sẵn sàng, lập tức tiến ra ứng cứu.
Nhậm Kiều Hạ cứ thế bị đẩy.
Người đàn ông đi theo sau, trông thấy chiếc xe đẩy thẳng vào phòng khám lớn, hắn muốn vào cũng không thể.
Trình Thâm đi qua đi lại, tâm trạng cũng chẳng tài nào mà ổn định, gương mặt cau có. Bóng dáng cao lớn hiện rõ sự bất lực.
Rất lâu sau, bác sĩ đã trở ra, nhìn nhân vật lớn trước mặt, cẩn trọng thông báo.
"Thưa ngài, cô ấy đã ổn. Tình huống bên trong là đột ngột tái phát cơn đau bao tử, theo như kiểm tra thấy trong máu có cồn, ảnh hưởng đến tình trạng dạ dày đau thắt nên ngày càng tệ hại. Hiện tại cho cô ấy uống thuốc và tiêm thuốc. Cơ thể đã dần hồi phục."
"Bên cạnh đó, ngài cũng cần đảm bảo cô ấy ăn uống đúng bữa. Tránh dẫn đến tình trạng tệ nhất. Nếu nặng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, mong ngài lưu ý."
Trình Thâm nghe đến đây, lập tức gật đầu.
Nghĩ lại, đêm qua Bạc Nguyên Thần đưa rượu cho cô, ánh mắt người đàn ông tức giận rõ ràng.
Tên họ Bạc đó, quả thật là yên ổn đến không có việc gì làm.
Thời điểm Nhậm Kiều Hạ tỉnh lại, xung quanh vẫn một mảng tối tăm, cô hơi xoay người, lập tức cảm nhận bên cạnh là một lồng ngực ấm áp đang ôm chặt.
Đến khi ngẩng đầu, đã đối diện đôi mắt đen nhánh của người đàn ông, mà trong đôi mắt ấy hiện giờ, mang đầy sự lo lăng chăng thế nói thành lời.
Người đàn ông thấy cô tỉnh, tiếp tục ôm vào lòng, lòng bàn tay ấm áp vẫn đặt ngay bụng. Giọng nói khàn khàn cất lên, thoáng còn thấy sự mệt mỏi. (1
"Ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm."
Nhậm Kiều Hạ cắn môi, ngó nghiêng xung quanh, gương mặt nhỏ hơi nhăn lại.
Vì sự biểu tình nhăn nhó một cách khó chịu, Trình Thâm cho rằng cô bị đau, vội vàng cúi người, nhẹ giọng hỏi.
"Vẫn còn đau sao?"
Nhậm Kiều Hạ trông thấy hành động này, trong lòng sản sinh ra cảm xúc khác, cô khẽ lắc đầu.
"Không, tôi ổn."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương