Cược Yêu
Chương 45: Có đau không, để anh xem
Nhậm Kiều Hạ tắm, lúc trở ra đã không thấy ai, lần thứ hai diễn đến bất chợt, vẫn là không quen, hơn thế xu hướng người đàn ông đêm qua làm rõ ràng ham muốn rất nhiều.
Bước chân cô có phần chậm chạp, hàng lông mày chau lại, cảm giác rất khó chịu, vừa đi vài bước cửa phòng đã được đẩy ra. Trình Thâm đứng cạnh cửa, nhìn chăm chăm vào cô.
Thấy cô chật vật, Trình Thâm lên tiếng, giọng nói ôn nhu lo lắng.
"Vẫn còn đau sao?"
Nhậm Kiều Hạ cúi gằm mặt, khắp nơi, chỗ nào cũng đau.
Cái danh cầm thú, thật sự rất xứng đáng.
Cô hít sâu một hơi, cũng không đáp lời.
Chỉ là ánh mắt Trình Thâm nhìn cô, dần xuất hiện sự mềm mại dung túng, vội vàng lại gần cô, bế cô rời khỏi phòng ngủ mà đi xuống dưới lầu.
Vừa đến nơi, đã đặt lên chiếc ghế sofa dạng nằm để cô tùy ý nằm xuống, trên bàn còn là một phần salad với lát trứng thái mỏng, thoạt nhìn rất ngon mắt.
Trình Thâm lẳng lặng đưa đến cùng một cái nĩa.
"Ăn đi."
Người đàn ông nhìn cô, nắm lấy bàn tay chân thon dài mềm mại đặt lên đùi hắn, Nhậm Kiều Hạ muốn rụt lại thì hắn càng dùng lực.
"Để anh xem, có đau lắm không, anh thấy em khó chịu."
Khi này, trên đôi chân thanh mảnh, đâu đó lộ vài vết đỏ rải rác khắp nơi. Thậm chí còn kéo dài lên phía trên, len lỏi vào nơi thầm kín. Không những thế, cánh tay, bả vai, chỗ nào cũng đều có.
Thật ra cũng không đau, chẳng qua đều là di chứng, nhưng loại chuyện này sao có thể nói.
"Không đau..."
Trình Thâm không nói gì, lằng lặng ngồi bên cạnh xoa nắn.
Nhậm Kiều Hạ cảm giác như đêm qua, cô thật sự là một món ăn, bị người trước mặt cắm rồi gặm lấy không thôi.
"Ban nãy anh thấy em đi khó khăn, lần trước cũng vậy, nếu thật sự đau có thể đi khám..."
"Không cần!
Lời chưa nói xong, Nhậm Kiều Hạ lập tức phản biện, loại chuyện này, sao có thể đi khám. Chẳng lẽ khi bác sĩ hỏi đến, cô lại bảo đều do một đêm lao lực quá độ?
Trình Thâm thấy cô phản kháng cũng không nói gì, nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân, bầu không gian giữa cả hai cứ thế mà yên tĩnh trôi qua.
Được một lúc, Nhậm Kiều Hạ nhớ đến con gấu nhỏ, chậm rãi lên tiếng, lần này cô nhỏ giọng thăm dò.
"Anh... món đồ em tặng anh lần sinh nhật..."
Người đàn ông hơi nhướng mày, đến khi định thần đã phát giác ra điều cô nói, nhưng vẫn thản nhiên đáp lời.
"Ừ."
"Chẳng phải anh chê xấu, tại sao qua ngần ấy năm vẫn còn giữ?"
Trình Thâm nhìn cô một lát, hơi kéo cao khóe môi.
"Xấu như thế, cũng chỉ anh mới có thể lấy, và em cũng chỉ được cho anh mà thôi."
Nhậm Kiều Hạ bị chê xấu, hiển nhiên là không vui, cô hơi rũ mi mắt, lại nghe người đàn ông nói câu tiếp theo.
"Dẫu sao đó cũng không phải là thứ duy nhất liên quan đến em qua ngần ấy năm anh vẫn còn giữ lại."
Nhậm Kiều Hạ nghe vậy, vài giây sau đã thích nghi.
Đó không phải thứ duy nhất, đồng nghĩa vẫn còn nhiều thứ khác nữa.
Hôm nay Nhậm Kiều Hạ không đi làm, đã bị Trình Thâm lái xe chở đến một khu vực ngoại ô.
Cô ngạc nhiên đi vào, khung cảnh trước mặt quen thuộc trong ký ức, dần dần hiện về. Vài giây sau, cô mới ý thức được, đây là khu nhà trọ cô từng ở để phục vụ việc đi học.
Chỉ có điều, qua ngần ấy năm hiện tại nơi đây vẫn sạch sẽ như thế, thoạt nhìn rõ có người chăm sóc.
Trình Thâm nhìn cô, khẽ xoa đầu.
"Em còn nhận ra nơi đây không?"
Nhậm Kiều Hạ cảm thấy hơi chua xót, cô lẳng lặng gật đầu.
Mười hai năm trước, khi gia đình và kinh doanh bị trì trệ dẫn đến phá sản. Nhậm Kiều Hạ thật sự không còn nơi để đi, khoảng thời gian đầu chỉ có thể dùng số tiền ít ỏi thuê nhà và kiếm việc làm.
Người đòi nợ gấp rút, đều dồn đến một mình cô. Vì thế Nhậm Kiều Hạ mới liều mình mà làm ở quán bar, bởi số tiền lương nơi đó thật sự rất cao đối với một sinh viên như cô.
Khoảng thời gian đầu làm, vẫn là không tránh khỏi mấy loại chuyện bị người khác giới có ý đồ xấu. Nhưng khi đó
Nhậm Kiều Hạ mạnh mẽ, vẫn có thể mắt nhắm mắt mở qua loa kiếm tiền.
Có lẽ, cuộc đời của cô cũng thay đối từ lúc gặp Trình Thâm nơi đây.
Dùng tiền làm bạn gái, dùng tiền giúp cô tiếp tục việc học, thậm chí dùng tiền mua một khu nhà nhỏ này cho cô.
Nhậm Kiều Hạ ngấng nhìn Trình Thâm, người đàn ông không nói gì, lặng lẽ mở cánh cửa bước vào.
Bên trong nhiều chậu hoa tươi được trồng lên, hiện tại đã nở rộ, cánh cửa có phần cũ kỹ nhưng vẫn rất chắc chắn.
Mỗi lần Nhậm Kiều Hạ ở đây, Trình Thâm vẫn thường xuyên ghé đến chăm sóc. Mọi thứ nơi đây như nào, người đàn ông cũng rõ nhất, chỉ là không nghĩ hiện tại vẫn chưa hề bán đi.
Trình Thâm tiến đến, dùng chìa khóa mở cửa, không gian bên trong cũ kĩ, nhưng không hề bụi bặm.
Chợt điện thoại vang lên, người đàn ông nhíu mày nhìn hàng số, khẽ xoa đầu cô dặn dò.
"Mấy thứ trong đây vẫn nguyên vẹn, em xem qua đi, anh nghe điện thoại một lát."
Nói xong, người đàn ông cũng rời đi
Bước chân cô có phần chậm chạp, hàng lông mày chau lại, cảm giác rất khó chịu, vừa đi vài bước cửa phòng đã được đẩy ra. Trình Thâm đứng cạnh cửa, nhìn chăm chăm vào cô.
Thấy cô chật vật, Trình Thâm lên tiếng, giọng nói ôn nhu lo lắng.
"Vẫn còn đau sao?"
Nhậm Kiều Hạ cúi gằm mặt, khắp nơi, chỗ nào cũng đau.
Cái danh cầm thú, thật sự rất xứng đáng.
Cô hít sâu một hơi, cũng không đáp lời.
Chỉ là ánh mắt Trình Thâm nhìn cô, dần xuất hiện sự mềm mại dung túng, vội vàng lại gần cô, bế cô rời khỏi phòng ngủ mà đi xuống dưới lầu.
Vừa đến nơi, đã đặt lên chiếc ghế sofa dạng nằm để cô tùy ý nằm xuống, trên bàn còn là một phần salad với lát trứng thái mỏng, thoạt nhìn rất ngon mắt.
Trình Thâm lẳng lặng đưa đến cùng một cái nĩa.
"Ăn đi."
Người đàn ông nhìn cô, nắm lấy bàn tay chân thon dài mềm mại đặt lên đùi hắn, Nhậm Kiều Hạ muốn rụt lại thì hắn càng dùng lực.
"Để anh xem, có đau lắm không, anh thấy em khó chịu."
Khi này, trên đôi chân thanh mảnh, đâu đó lộ vài vết đỏ rải rác khắp nơi. Thậm chí còn kéo dài lên phía trên, len lỏi vào nơi thầm kín. Không những thế, cánh tay, bả vai, chỗ nào cũng đều có.
Thật ra cũng không đau, chẳng qua đều là di chứng, nhưng loại chuyện này sao có thể nói.
"Không đau..."
Trình Thâm không nói gì, lằng lặng ngồi bên cạnh xoa nắn.
Nhậm Kiều Hạ cảm giác như đêm qua, cô thật sự là một món ăn, bị người trước mặt cắm rồi gặm lấy không thôi.
"Ban nãy anh thấy em đi khó khăn, lần trước cũng vậy, nếu thật sự đau có thể đi khám..."
"Không cần!
Lời chưa nói xong, Nhậm Kiều Hạ lập tức phản biện, loại chuyện này, sao có thể đi khám. Chẳng lẽ khi bác sĩ hỏi đến, cô lại bảo đều do một đêm lao lực quá độ?
Trình Thâm thấy cô phản kháng cũng không nói gì, nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân, bầu không gian giữa cả hai cứ thế mà yên tĩnh trôi qua.
Được một lúc, Nhậm Kiều Hạ nhớ đến con gấu nhỏ, chậm rãi lên tiếng, lần này cô nhỏ giọng thăm dò.
"Anh... món đồ em tặng anh lần sinh nhật..."
Người đàn ông hơi nhướng mày, đến khi định thần đã phát giác ra điều cô nói, nhưng vẫn thản nhiên đáp lời.
"Ừ."
"Chẳng phải anh chê xấu, tại sao qua ngần ấy năm vẫn còn giữ?"
Trình Thâm nhìn cô một lát, hơi kéo cao khóe môi.
"Xấu như thế, cũng chỉ anh mới có thể lấy, và em cũng chỉ được cho anh mà thôi."
Nhậm Kiều Hạ bị chê xấu, hiển nhiên là không vui, cô hơi rũ mi mắt, lại nghe người đàn ông nói câu tiếp theo.
"Dẫu sao đó cũng không phải là thứ duy nhất liên quan đến em qua ngần ấy năm anh vẫn còn giữ lại."
Nhậm Kiều Hạ nghe vậy, vài giây sau đã thích nghi.
Đó không phải thứ duy nhất, đồng nghĩa vẫn còn nhiều thứ khác nữa.
Hôm nay Nhậm Kiều Hạ không đi làm, đã bị Trình Thâm lái xe chở đến một khu vực ngoại ô.
Cô ngạc nhiên đi vào, khung cảnh trước mặt quen thuộc trong ký ức, dần dần hiện về. Vài giây sau, cô mới ý thức được, đây là khu nhà trọ cô từng ở để phục vụ việc đi học.
Chỉ có điều, qua ngần ấy năm hiện tại nơi đây vẫn sạch sẽ như thế, thoạt nhìn rõ có người chăm sóc.
Trình Thâm nhìn cô, khẽ xoa đầu.
"Em còn nhận ra nơi đây không?"
Nhậm Kiều Hạ cảm thấy hơi chua xót, cô lẳng lặng gật đầu.
Mười hai năm trước, khi gia đình và kinh doanh bị trì trệ dẫn đến phá sản. Nhậm Kiều Hạ thật sự không còn nơi để đi, khoảng thời gian đầu chỉ có thể dùng số tiền ít ỏi thuê nhà và kiếm việc làm.
Người đòi nợ gấp rút, đều dồn đến một mình cô. Vì thế Nhậm Kiều Hạ mới liều mình mà làm ở quán bar, bởi số tiền lương nơi đó thật sự rất cao đối với một sinh viên như cô.
Khoảng thời gian đầu làm, vẫn là không tránh khỏi mấy loại chuyện bị người khác giới có ý đồ xấu. Nhưng khi đó
Nhậm Kiều Hạ mạnh mẽ, vẫn có thể mắt nhắm mắt mở qua loa kiếm tiền.
Có lẽ, cuộc đời của cô cũng thay đối từ lúc gặp Trình Thâm nơi đây.
Dùng tiền làm bạn gái, dùng tiền giúp cô tiếp tục việc học, thậm chí dùng tiền mua một khu nhà nhỏ này cho cô.
Nhậm Kiều Hạ ngấng nhìn Trình Thâm, người đàn ông không nói gì, lặng lẽ mở cánh cửa bước vào.
Bên trong nhiều chậu hoa tươi được trồng lên, hiện tại đã nở rộ, cánh cửa có phần cũ kỹ nhưng vẫn rất chắc chắn.
Mỗi lần Nhậm Kiều Hạ ở đây, Trình Thâm vẫn thường xuyên ghé đến chăm sóc. Mọi thứ nơi đây như nào, người đàn ông cũng rõ nhất, chỉ là không nghĩ hiện tại vẫn chưa hề bán đi.
Trình Thâm tiến đến, dùng chìa khóa mở cửa, không gian bên trong cũ kĩ, nhưng không hề bụi bặm.
Chợt điện thoại vang lên, người đàn ông nhíu mày nhìn hàng số, khẽ xoa đầu cô dặn dò.
"Mấy thứ trong đây vẫn nguyên vẹn, em xem qua đi, anh nghe điện thoại một lát."
Nói xong, người đàn ông cũng rời đi
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương