Cuồng Long Vượt Ngục
Chương 23: Có người đến ư?
"Bản án của tôi là 5 năm." Diệp Lâm nói: "Cho nên tôi mới ra ngoài. Nhưng anh trai cô và những người khác... Trừ khi họ vượt ngục thành công, nếu không họ sẽ khó có thể ra ngoài lần nữa."
"Ôi..." Bạch Vi Vi nhẹ nhàng thở dài. Vốn tưởng sẽ có một bước chuyển biến tốt hơn nhưng kết quả vẫn như vậy.
Anh trai của Bạch Vi Vi tên Bạch Thủ Kỳ là một kỳ tài kinh doanh từng ngồi trên ngai vàng của người giàu nhất thế giới.
Ba mươi tuổi thành đạt, năm mươi tuổi đạt đến đỉnh cao của cuộc đời rồi sau đó sụp đổ.
Cuộc đời anh ấy giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc.
Cho đến khi bị giam cầm, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Khi Diệp Lâm ở trong tù, anh và Bạch Thủ Kỳ vừa là thầy vừa là bạn, bởi vì tuổi của Bạch Thủ Kỳ không nhiều lắm, chỉ mới 40 tuổi.
Điều duy nhất Bạch Thủ Kỳ không thể yên lòng là em gái cùng cha khác mẹ kém anh ấy hai mươi tuổi.
Ngoài việc hy vọng Diệp Lâm có thể giúp đỡ mình và chăm sóc em gái thật tốt thì Bạch Thủ Kỳ còn yêu cầu Diệp Lâm một lần nữa khôi phục lại đế chế kinh doanh của mình, đưa nó trở lại thời kỳ đỉnh cao.
"Tôi sẽ giúp các người Đông Sơn tái khởi!" Diệp Lâm nói: "Đây cũng là tâm nguyện của anh trai cô!"
Tuy nhiên, phản ứng của Bạch Vi Vi với chuyện này rất bình thường.
"Vô dụng." Bạch Vi Vi bình tĩnh nói: "Có đứng lên lại cả trăm lần cũng vô ích thôi. Anh có biết tại sao anh trai tôi thất bại không?"
"Tại sao?" Trên thực tế, nguyên nhân đã được Bạch Thủ Kỳ tóm tắt vô số lần.
"Bởi vì anh trai của tôi không có chỗ dựa." Bạch Vi Vi nói: "Anh trai của tôi quả thực đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng! Mọi thứ anh ấy tạo ra, cho dù huy hoàng lộng lẫy đến đâu, cũng chỉ là một tòa lâu đài trên không!"
"Hóa ra cô lo lắng chuyện này ư?" Diệp Lâm mỉm cười, đây chỉ là một trong rất nhiều nguyên nhân thất bại. "Không cần lo lắng, hiện tại các người đã có!"
“Chỗ dựa ở đâu?” Bạch Vi Vi cuối cùng cũng có được chút khí lực.
"Ngay tại chỗ này!" Diệp Lâm kiên định trả lời: "Từ nay trở đi, tôi sẽ là chỗ dựa của các người!"
Nghe được lời này, Bạch Vi Vi thất vọng không nói nên lời.
Cô ấy vốn tưởng rằng anh trai mình sẽ phái đến một thế lực mạnh mẽ nào đó nhưng cô không ngờ rằng hóa ra chỉ là một kẻ khoác lác.
Thấy đối phương không tin, Diệp Lâm cũng không nói thêm gì, sau này cô ấy sẽ hiểu.
"Cô vẫn luôn ở chỗ này sao?" Diệp Lâm đứng dậy kiểm tra, phát hiện đèn đều hỏng: "Sao nơi này lại biến thành như thế này?"
"Anh trai cô không phải nói mọi thứ trong biệt thự này đều được bảo vệ sao? Anh ấy nghĩ rằng cô ở chỗ này chắc là không quá tệ..."
Nhưng không ngờ cuộc sống của Bạch Vi Vi ở đây lại khốn khổ như vậy.
“Anh sẽ sớm biết thôi…” Bạch Vi Vi cũng không buồn giải thích thêm.
Cô ấy từng chứng kiến sự trỗi dậy, cũng chứng kiến sự sụp đổ của nơi đây.
Như thể cô ấy đã nhìn thấu thế giới của con người, như thể không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Lúc này, đột nhiên có tiếng động ở cửa.
Có người đến ư?
Diệp Lâm liếc mắt nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy hơn mười người tụ tập ngoài cửa.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, chỉ huy hai bên trái phải.
"Ôi..." Bạch Vi Vi nhẹ nhàng thở dài. Vốn tưởng sẽ có một bước chuyển biến tốt hơn nhưng kết quả vẫn như vậy.
Anh trai của Bạch Vi Vi tên Bạch Thủ Kỳ là một kỳ tài kinh doanh từng ngồi trên ngai vàng của người giàu nhất thế giới.
Ba mươi tuổi thành đạt, năm mươi tuổi đạt đến đỉnh cao của cuộc đời rồi sau đó sụp đổ.
Cuộc đời anh ấy giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc.
Cho đến khi bị giam cầm, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Khi Diệp Lâm ở trong tù, anh và Bạch Thủ Kỳ vừa là thầy vừa là bạn, bởi vì tuổi của Bạch Thủ Kỳ không nhiều lắm, chỉ mới 40 tuổi.
Điều duy nhất Bạch Thủ Kỳ không thể yên lòng là em gái cùng cha khác mẹ kém anh ấy hai mươi tuổi.
Ngoài việc hy vọng Diệp Lâm có thể giúp đỡ mình và chăm sóc em gái thật tốt thì Bạch Thủ Kỳ còn yêu cầu Diệp Lâm một lần nữa khôi phục lại đế chế kinh doanh của mình, đưa nó trở lại thời kỳ đỉnh cao.
"Tôi sẽ giúp các người Đông Sơn tái khởi!" Diệp Lâm nói: "Đây cũng là tâm nguyện của anh trai cô!"
Tuy nhiên, phản ứng của Bạch Vi Vi với chuyện này rất bình thường.
"Vô dụng." Bạch Vi Vi bình tĩnh nói: "Có đứng lên lại cả trăm lần cũng vô ích thôi. Anh có biết tại sao anh trai tôi thất bại không?"
"Tại sao?" Trên thực tế, nguyên nhân đã được Bạch Thủ Kỳ tóm tắt vô số lần.
"Bởi vì anh trai của tôi không có chỗ dựa." Bạch Vi Vi nói: "Anh trai của tôi quả thực đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng! Mọi thứ anh ấy tạo ra, cho dù huy hoàng lộng lẫy đến đâu, cũng chỉ là một tòa lâu đài trên không!"
"Hóa ra cô lo lắng chuyện này ư?" Diệp Lâm mỉm cười, đây chỉ là một trong rất nhiều nguyên nhân thất bại. "Không cần lo lắng, hiện tại các người đã có!"
“Chỗ dựa ở đâu?” Bạch Vi Vi cuối cùng cũng có được chút khí lực.
"Ngay tại chỗ này!" Diệp Lâm kiên định trả lời: "Từ nay trở đi, tôi sẽ là chỗ dựa của các người!"
Nghe được lời này, Bạch Vi Vi thất vọng không nói nên lời.
Cô ấy vốn tưởng rằng anh trai mình sẽ phái đến một thế lực mạnh mẽ nào đó nhưng cô không ngờ rằng hóa ra chỉ là một kẻ khoác lác.
Thấy đối phương không tin, Diệp Lâm cũng không nói thêm gì, sau này cô ấy sẽ hiểu.
"Cô vẫn luôn ở chỗ này sao?" Diệp Lâm đứng dậy kiểm tra, phát hiện đèn đều hỏng: "Sao nơi này lại biến thành như thế này?"
"Anh trai cô không phải nói mọi thứ trong biệt thự này đều được bảo vệ sao? Anh ấy nghĩ rằng cô ở chỗ này chắc là không quá tệ..."
Nhưng không ngờ cuộc sống của Bạch Vi Vi ở đây lại khốn khổ như vậy.
“Anh sẽ sớm biết thôi…” Bạch Vi Vi cũng không buồn giải thích thêm.
Cô ấy từng chứng kiến sự trỗi dậy, cũng chứng kiến sự sụp đổ của nơi đây.
Như thể cô ấy đã nhìn thấu thế giới của con người, như thể không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Lúc này, đột nhiên có tiếng động ở cửa.
Có người đến ư?
Diệp Lâm liếc mắt nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy hơn mười người tụ tập ngoài cửa.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, chỉ huy hai bên trái phải.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương