Cuồng Long Vượt Ngục
Chương 30: Kim quang hộ thể!
Ngay lập tức.
Kiếm bay giống như tia chớp, thanh kiếm lao tới ép sát Diệp Lâm trong chớp mắt.
Diệp Lâm bước tới, đối diện với kiếm.
Khi kiếm cách ngực Diệp Lâm chưa tới một gang tay thì đột nhiên dừng giữa không trung.
Ong ong ong!
Thân kiếm khẽ run lên, dừng như đang giấy dụa trong không trung.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm cũng đứng lại, kim quang bao phủ quanh người.
Dường như một lớp chăn phòng thủ kiên cố vô hình được tạo ra!
Kiếm bay nhanh tới bị chặn lại bên ngoài kim quang đó
Cảnh tượng không ai ngờ tới diễn ra khiến mọi người kinh ngạc.
Nhìn sang Dư chân nhân, chỉ thấy hẳn ta hít sâu một hơi, mắt trợn to, há hốc mồm, kinh ngạc kêu lên.
“Kim quang hộ thể!”
“Đây... Sao có thể?”
Lúc đầu hẳn ta cho rằng Diệp Lâm là một vũ phu tầm thường không có tu vi, kết quả không ngờ được, đối phương lại dùng kim quang hộ thể để chặn đường kiếm của hẳn ta.
Ngay lập tức, Diệp Lâm chỉ tay về phía kiếm đang đối diện ở bên ngoài kim quang.
Anh búng tay!
Tiếng nứt vỡ 'lách cách nhanh chóng vang lên..
Kiếm gỗ gãy thành nhiều mảnh, mảnh kiếm cùng với chuôi kiếm rơi xuống nền đất.
“A.." Dư chân nhân đang điều khiển kiếm cũng chịu phản phệ, lùi về sau ba bước, trong cơ thể như có sóng ngầm cuồn cuộn, suýt chút nữa đã bị nội thương.
'Vẻ mặt Dư chân nhân hoảng sợ, không thể diễn tả được nỗi sợ lúc này.
“Chỉ là một kẻ hèn chân nhân mà cũng dám làm càn trước mặt tôi?”
Diệp Lâm kết ấn, quanh thân anh vang lên tiếng sãm dữ dội.
“Hôm nay sẽ tôi cho ông biết một chút về năng lực của tôi!'
Nói xong, Diệp Lâm nhẹ nhàng nâng tay lên, cánh tay giơ cao lên đỉnh đầu, ngón tay chỉ thẳng lên trời.
Đầu ngón tay anh hơi sáng lên, cùng với đó là tiếng sấm vang lên, dường như có lôi điện quanh thân.
Nhìn thấy cảnh này, người ngoài đạo thì xem náo nhiệt, kẻ trong đạo thì xem đạo pháp.
Người khác cũng chỉ là không hiểu chuyện gì, nhưng Dư chân nhân lại giật mình, rùng mình một cái, ngay cả giọng cũng lạc cả đi.
“Dùng khí làm chất dẫn, pháp thuật thông thần!”
“Cậu... Cậu là thiên sư!”
Dư chân nhân nhìn Diệp Lâm, vẻ mặt hoảng sợ, bộ dạng không dám tin tưởng.
Hẳn ta chưa từng nghĩ tới, sẽ có một thiên sư trẻ tuổi tới vậy!
Nếu đã có thể trở thành thiên sư có nghĩa là có thể khống chế quy luật trời đất, cao hơn bọn chân nhân như hăn ta rất nhiều.
Trong giới tu hành, danh hiệu chân nhân và thiên sư đã từng bị trộn lẫn với nhau, không biết cái nào cao hơn.
Mãi cho tới khi Hồng Vũ đại đế đã nói “Trời làm sao có sư được!", người tu hành mới đổi thành chân nhân.
Kiếm bay giống như tia chớp, thanh kiếm lao tới ép sát Diệp Lâm trong chớp mắt.
Diệp Lâm bước tới, đối diện với kiếm.
Khi kiếm cách ngực Diệp Lâm chưa tới một gang tay thì đột nhiên dừng giữa không trung.
Ong ong ong!
Thân kiếm khẽ run lên, dừng như đang giấy dụa trong không trung.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm cũng đứng lại, kim quang bao phủ quanh người.
Dường như một lớp chăn phòng thủ kiên cố vô hình được tạo ra!
Kiếm bay nhanh tới bị chặn lại bên ngoài kim quang đó
Cảnh tượng không ai ngờ tới diễn ra khiến mọi người kinh ngạc.
Nhìn sang Dư chân nhân, chỉ thấy hẳn ta hít sâu một hơi, mắt trợn to, há hốc mồm, kinh ngạc kêu lên.
“Kim quang hộ thể!”
“Đây... Sao có thể?”
Lúc đầu hẳn ta cho rằng Diệp Lâm là một vũ phu tầm thường không có tu vi, kết quả không ngờ được, đối phương lại dùng kim quang hộ thể để chặn đường kiếm của hẳn ta.
Ngay lập tức, Diệp Lâm chỉ tay về phía kiếm đang đối diện ở bên ngoài kim quang.
Anh búng tay!
Tiếng nứt vỡ 'lách cách nhanh chóng vang lên..
Kiếm gỗ gãy thành nhiều mảnh, mảnh kiếm cùng với chuôi kiếm rơi xuống nền đất.
“A.." Dư chân nhân đang điều khiển kiếm cũng chịu phản phệ, lùi về sau ba bước, trong cơ thể như có sóng ngầm cuồn cuộn, suýt chút nữa đã bị nội thương.
'Vẻ mặt Dư chân nhân hoảng sợ, không thể diễn tả được nỗi sợ lúc này.
“Chỉ là một kẻ hèn chân nhân mà cũng dám làm càn trước mặt tôi?”
Diệp Lâm kết ấn, quanh thân anh vang lên tiếng sãm dữ dội.
“Hôm nay sẽ tôi cho ông biết một chút về năng lực của tôi!'
Nói xong, Diệp Lâm nhẹ nhàng nâng tay lên, cánh tay giơ cao lên đỉnh đầu, ngón tay chỉ thẳng lên trời.
Đầu ngón tay anh hơi sáng lên, cùng với đó là tiếng sấm vang lên, dường như có lôi điện quanh thân.
Nhìn thấy cảnh này, người ngoài đạo thì xem náo nhiệt, kẻ trong đạo thì xem đạo pháp.
Người khác cũng chỉ là không hiểu chuyện gì, nhưng Dư chân nhân lại giật mình, rùng mình một cái, ngay cả giọng cũng lạc cả đi.
“Dùng khí làm chất dẫn, pháp thuật thông thần!”
“Cậu... Cậu là thiên sư!”
Dư chân nhân nhìn Diệp Lâm, vẻ mặt hoảng sợ, bộ dạng không dám tin tưởng.
Hẳn ta chưa từng nghĩ tới, sẽ có một thiên sư trẻ tuổi tới vậy!
Nếu đã có thể trở thành thiên sư có nghĩa là có thể khống chế quy luật trời đất, cao hơn bọn chân nhân như hăn ta rất nhiều.
Trong giới tu hành, danh hiệu chân nhân và thiên sư đã từng bị trộn lẫn với nhau, không biết cái nào cao hơn.
Mãi cho tới khi Hồng Vũ đại đế đã nói “Trời làm sao có sư được!", người tu hành mới đổi thành chân nhân.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương