Cuồng Long Xuất Thế
Chương 39: Như vậy chẳng phải là đang tìm chết sao?
Chẳng bao lâu sau, những gì đã xảy ra ở sảnh tầng một đã được lan truyền khắp cả tập đoàn.
Mọi người không khỏi bàng hoàng trước diễn biến kịch tính của sự việc!
Đồng thời, Lâm Thanh Nham cũng trở nên nổi tiếng, uy tín của cô tăng vọt.
Sau khi Lâm Thanh Nham và Vương Hạo Thiên nói chuyện làm ăn xong, cô thấp giọng hỏi:
“Giám đốc Vương, xin hỏi người ở phía sau giúp đỡ tôi là ai vậy ạ?”
Nghe vậy, Vương Hạo Thiên thầm nghĩ: “Xem ra Lâm Thanh Nham không biết Diệp Huyền tiên sinh đang ở phía sau giúp đỡ cô ấy”
“Nếu Diệp Huyền tiên sinh không nói gì, mình cũng sẽ không nói gì, kẻo lại làm Diệp Huyền tiên sinh không vui.”
Vì vậy ông ta cười một cách khoa trương rồi hỏi: “Tiểu Lâm, cô nhớ lại thử xem, gần đây cô có gặp được quý nhân quan trọng nào không?”
Phải nói rằng khả năng dẫn dắt của Vương Hạo Thiên này rất tỉnh vil
“Quý nhân?”
Lâm Thanh Nham nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, đúng rồi, chính là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã cứu cô!
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Nham thấp giọng nói: “Đêm qua là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã cứu tôi, cũng là cô ấy yêu cầu cảnh sát bắt người.”
Vương Hạo Thiên càng thêm kinh ngạc, ông ta càng ngày càng cảm thấy thân phận của Diệp Huyền không hề đơn giản, ngay cả nữ Chiến Thần cũng có liên quan!
'Thế nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn rất bình tĩnh: “Xem ra nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết chính là quý nhân của cô rồi!”
“Nhưng đương nhiên là Vương Hạo Thiên tôi cũng là người tuân thủ pháp luật. Tôi sẽ không gây khó dễ tập đoàn Lâm thị của cô chỉ vì tôi là chú của Lý Hùng Phi.”
Lâm Thanh Nham đột nhiên ý thức được! Lý Hùng Phi là bị đích thân nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết yêu cầu bắt giữ. Ai dám tỏ ra thiên vị trước mặt nữ chiến thần đây?
Cho dù Vương Hạo Thiên có bản lĩnh lớn hơn nữa thì ông †a cũng không dám đối đầu với nữ chiến thần.
Như vậy chẳng phải là đang tìm chết sao?
“Tổng giám đốc Lâm, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, tôi về trước đây”
Vương Hạo Thiên mỉm cười chào tạm biệt, Lâm Thanh Nham đích thân tiễn ông ra ra ngoài.
Đúng lúc này Diệp Huyền cũng vừa mới quay lại sau khi nghe điện thoại xong.
“Ngài...” Đồng tử của Vương Hạo Thiên co rút lại, trong lòng không khỏi căng thẳng!
Tuy nhiên không ngờ Diệp Huyền lại chủ động mỉm cười iám đốc Vương chuẩn bị rời đi à?”
“Đúng vậy.”
Vương Hạo Thiên cố gắng hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, nặn ra một nụ cười rồi trả lời.
Lâm Thanh Nham có chút kinh ngạc, Diệp Huyền này cũng khá biết điều.
Bởi vì Diệp Huyền bình thường rất vô tư, nếu nhìn thấy giám đốc Vương mà không chào hỏi một tiếng thì nhất định sẽ mang đến rắc rối cho tập đoàn Lâm thị.
Vương Hạo Thiên cố gẳng hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, nặn ra một nụ cười rồi trả lời.
Lâm Thanh Nham có chút kinh ngạc, Diệp Huyền này cũng khá biết điều.
Bởi vì Diệp Huyền bình thường rất vô tư, nếu nhìn thấy giám đốc Vương mà không chào hỏi một tiếng thì nhất định sẽ mang đến rắc rối cho tập đoàn Lâm thị.
Nhưng Vương Hạo Thiên đang nghĩ gì, Lâm Thanh Nham lại không biết.
Vương Hạo Thiên cảm kích Diệp Huyền cùng ông ta nói chuyện trước. Nếu không ông ta thật sự không biết có nên cùng Diệp Huyền nói chuyện hay không!
Sau khi tiễn Vương Hạo Thiên đi, Lâm Thanh Nham mới thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.”
Nói xong cô nhìn Diệp Huyền, do dự một chút rồi vẫn mở. miệng: “Cái đó... Cảm ơn anh hôm nay trong phòng họp đã bảo vệ tôn nghiêm cho tôi.”
Diệp Huyền đã tát Lục Kiên trong phòng họp, điều này làm cho Lâm Thanh Nham nhớ rất sâu sắc và vô cùng cảm động.
“Ha” Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên một nụ cười: “Thì ra cô cũng biết nói lời cảm ơn nha. Vậy giờ xem ra tôi cũng không quá khó ưa, vẫn còn có chút nam tính đúng không?”
“Phốc”
Lâm Thanh Nham bật cười, bộ ngực kiêu ngạo phập phồng lên xuống, lập tức thu hút ánh nhìn của Diệp Huyền!
“Này, anh đang nhìn ở đâu vậy hả?” Lâm Thanh Nham đột nhiên cau mày, thấp giọng mắng: “Vừa rồi tôi mới có chút ấn tượng tốt với anh, hiện tại lại trở nên không đứng đăn như vậy?”
“Sao cô có thể trách tôi được?” Diệp Huyền không khỏi cười khổ
“Đây là bởi vì dáng người của cô quá nổi bật thôi. Nhất là khi cô mặc đồ công sở trên người, cô không biết dáng người mình đẹp đến thế nào phải không?”
Nghe được lời khen đột ngột này, mặt Lâm Thanh Nham đỏ lên, trong khoảnh khắc cô cảm thấy Diệp Huyền này cũng khá tốt, ít nhất là người thật thà.
Mọi người không khỏi bàng hoàng trước diễn biến kịch tính của sự việc!
Đồng thời, Lâm Thanh Nham cũng trở nên nổi tiếng, uy tín của cô tăng vọt.
Sau khi Lâm Thanh Nham và Vương Hạo Thiên nói chuyện làm ăn xong, cô thấp giọng hỏi:
“Giám đốc Vương, xin hỏi người ở phía sau giúp đỡ tôi là ai vậy ạ?”
Nghe vậy, Vương Hạo Thiên thầm nghĩ: “Xem ra Lâm Thanh Nham không biết Diệp Huyền tiên sinh đang ở phía sau giúp đỡ cô ấy”
“Nếu Diệp Huyền tiên sinh không nói gì, mình cũng sẽ không nói gì, kẻo lại làm Diệp Huyền tiên sinh không vui.”
Vì vậy ông ta cười một cách khoa trương rồi hỏi: “Tiểu Lâm, cô nhớ lại thử xem, gần đây cô có gặp được quý nhân quan trọng nào không?”
Phải nói rằng khả năng dẫn dắt của Vương Hạo Thiên này rất tỉnh vil
“Quý nhân?”
Lâm Thanh Nham nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, đúng rồi, chính là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã cứu cô!
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Nham thấp giọng nói: “Đêm qua là nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã cứu tôi, cũng là cô ấy yêu cầu cảnh sát bắt người.”
Vương Hạo Thiên càng thêm kinh ngạc, ông ta càng ngày càng cảm thấy thân phận của Diệp Huyền không hề đơn giản, ngay cả nữ Chiến Thần cũng có liên quan!
'Thế nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn rất bình tĩnh: “Xem ra nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết chính là quý nhân của cô rồi!”
“Nhưng đương nhiên là Vương Hạo Thiên tôi cũng là người tuân thủ pháp luật. Tôi sẽ không gây khó dễ tập đoàn Lâm thị của cô chỉ vì tôi là chú của Lý Hùng Phi.”
Lâm Thanh Nham đột nhiên ý thức được! Lý Hùng Phi là bị đích thân nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết yêu cầu bắt giữ. Ai dám tỏ ra thiên vị trước mặt nữ chiến thần đây?
Cho dù Vương Hạo Thiên có bản lĩnh lớn hơn nữa thì ông †a cũng không dám đối đầu với nữ chiến thần.
Như vậy chẳng phải là đang tìm chết sao?
“Tổng giám đốc Lâm, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, tôi về trước đây”
Vương Hạo Thiên mỉm cười chào tạm biệt, Lâm Thanh Nham đích thân tiễn ông ra ra ngoài.
Đúng lúc này Diệp Huyền cũng vừa mới quay lại sau khi nghe điện thoại xong.
“Ngài...” Đồng tử của Vương Hạo Thiên co rút lại, trong lòng không khỏi căng thẳng!
Tuy nhiên không ngờ Diệp Huyền lại chủ động mỉm cười iám đốc Vương chuẩn bị rời đi à?”
“Đúng vậy.”
Vương Hạo Thiên cố gắng hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, nặn ra một nụ cười rồi trả lời.
Lâm Thanh Nham có chút kinh ngạc, Diệp Huyền này cũng khá biết điều.
Bởi vì Diệp Huyền bình thường rất vô tư, nếu nhìn thấy giám đốc Vương mà không chào hỏi một tiếng thì nhất định sẽ mang đến rắc rối cho tập đoàn Lâm thị.
Vương Hạo Thiên cố gẳng hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, nặn ra một nụ cười rồi trả lời.
Lâm Thanh Nham có chút kinh ngạc, Diệp Huyền này cũng khá biết điều.
Bởi vì Diệp Huyền bình thường rất vô tư, nếu nhìn thấy giám đốc Vương mà không chào hỏi một tiếng thì nhất định sẽ mang đến rắc rối cho tập đoàn Lâm thị.
Nhưng Vương Hạo Thiên đang nghĩ gì, Lâm Thanh Nham lại không biết.
Vương Hạo Thiên cảm kích Diệp Huyền cùng ông ta nói chuyện trước. Nếu không ông ta thật sự không biết có nên cùng Diệp Huyền nói chuyện hay không!
Sau khi tiễn Vương Hạo Thiên đi, Lâm Thanh Nham mới thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.”
Nói xong cô nhìn Diệp Huyền, do dự một chút rồi vẫn mở. miệng: “Cái đó... Cảm ơn anh hôm nay trong phòng họp đã bảo vệ tôn nghiêm cho tôi.”
Diệp Huyền đã tát Lục Kiên trong phòng họp, điều này làm cho Lâm Thanh Nham nhớ rất sâu sắc và vô cùng cảm động.
“Ha” Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên một nụ cười: “Thì ra cô cũng biết nói lời cảm ơn nha. Vậy giờ xem ra tôi cũng không quá khó ưa, vẫn còn có chút nam tính đúng không?”
“Phốc”
Lâm Thanh Nham bật cười, bộ ngực kiêu ngạo phập phồng lên xuống, lập tức thu hút ánh nhìn của Diệp Huyền!
“Này, anh đang nhìn ở đâu vậy hả?” Lâm Thanh Nham đột nhiên cau mày, thấp giọng mắng: “Vừa rồi tôi mới có chút ấn tượng tốt với anh, hiện tại lại trở nên không đứng đăn như vậy?”
“Sao cô có thể trách tôi được?” Diệp Huyền không khỏi cười khổ
“Đây là bởi vì dáng người của cô quá nổi bật thôi. Nhất là khi cô mặc đồ công sở trên người, cô không biết dáng người mình đẹp đến thế nào phải không?”
Nghe được lời khen đột ngột này, mặt Lâm Thanh Nham đỏ lên, trong khoảnh khắc cô cảm thấy Diệp Huyền này cũng khá tốt, ít nhất là người thật thà.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương