Cuồng Yêu: Sự Mê Luyến Độc Nhất
Chương 45: Sàn đấu nô lệ
Nơi sàn đấu nô lệ xây dựng ở khu vực tương đối kín kẽ, cũng như trong địa bàn của Kiến Mục. Một phần để lão dễ kiểm soát, và nếu thật sự có chuyện. Việc trốn thoát phi tang bảo toàn mạng sống là việc dễ dàng.
Sự xuất hiện của Trác Duẫn tại đây, thu hút không ít ánh nhìn. Hơn thế còn là vị trí trung tâm, khá nhiều người đều dồn sự chú ý. Chỉ có Kiến Mục là rất tập trung quan sát cái biểu cảm kiêu ngạo đó.
Ngay khi một cái lồng đen được đẩy ra giữa sảnh bên dưới, hàng người không khỏi lặng nhìn.
Chỉ duy Trác Duẫn, đáy lòng người đàn ông không khỏi trùng xuống. Sự bất an không hiểu sao lại xuất hiện, càng lúc càng lớn, lớn đến mức chẳng thể mà giấu được.
Dần dần, lớp khăn được tháo ra. Định hình phía bên trong là một nữ nhân mái tóc đen dài, gương mặt gầy gò. Sự xuất hiện này, lập tức khiến ánh mắt Trác Duẫn nhuốm một màu đen. Nắm tay sớm siết thành đấm. Người đàn ông tìm kiếm hơn bao nhiêu lâu chẳng thể mò ra, thoáng chốc vậy mà lại là người của Kiến Mục.
Người con gái bước ra khỏi lồng, ngồi khụy xuống nền đất. Tầm mắt mông lung nhìn về khung cảnh trước mặt, người người đều dồn sự tập trung vào cô. Bàn tay cô siết chặt vạt váy, vẻ quật cường trong mắt vẫn chẳng hề nguôi.
Chưa thể định thần, cả sàn tung hô đến chói tai. Thanh âm vang vọng khắp nơi.
Đây là sàn đấu, đồng nghĩa với việc một mất một còn.
Ngay tức khắc, khắp nơi phía dưới nhiều lồng giam được mở ra. Bên trong vẫn còn các con chó giữ bị giam lại, lông trên người bẩn thỉu, tiếng sủa dài hú lên không ngớt. Dần dần, Nguyên Sở cũng nhận thức được việc sắp sửa sẽ diễn ra.
Cách thức xử lý này, Kiến Mục chưa bao giờ nói. Từ lúc theo chân Kiến Mục, nếu có sai cũng là chịu trừng phạt của cái chết hoặc là hành hạ sống dở chết dở. Chứ không phải là trừng phạt theo kiểu này.
Bọn chó như đói khát nhìn về một mục tiêu nhỏ giữa sân, ánh mắt săn mồi lóe lên. Mà ở đây, Nguyên Sở chính là mồi nhử.
Trác Duẫn nhìn về hướng cô, tâm tình hoảng loạn.
Đàn chó được thả ra, liền lập tức lao về miếng mồi duy nhất.
“Mọi người cùng xem thử, ả nô lệ này liệu có thể sẽ sống sót hay không?”
Kiến Mục lên tiếng rồi nhìn về biểu cảm của Trác Duẫn, rõ ràng hoàn toàn đúng với những gì lão mong muốn. Cho dù có bao phủ bằng cái dáng dấp lạnh lùng kiêu ngạo che giấu, nhưng cũng chẳng hề che đậy được mấy. Trong lòng người đàn ông này, có Nguyên Sở!
Khắp người Nguyên Sở dù có đầy rẫy vết thương, nhưng vẫn kiên cường dần đứng lên. Bọn chó này vốn không phải chó thường, là chó đặc vụ cao cấp. Chỉ là ngay lúc này, Nguyên Sở ngẩng nhìn khắp khu vực, lại bắt gặp ánh mắt dáng dấp quen thuộc, cô khẽ cắn môi sớm đã tái nhợt, vậy mà không nghĩ Trác Duẫn cũng xem trò vui này.
Dù gì, đứng lên chống đối vẫn hơn để lũ chó này gặm xé.
Khoảng chừng đâu đó, bảy đến tám con. Bọn chúng tiến về, hành động của Nguyên Sở rất điêu luyện, liền đưa chân đẩy lùi vài con. Nhưng số lượng đông tiến tới, cứ thế một hoặc hai con cắn chặt vào bắp chân.
Gương mặt nhỏ nhăn lên đầy đau đớn, trước đó cơ thể đã có sẵn vết thương, Chịu kích động mạnh, liền theo quy luật vết thương dần ứa máu ra. Vết thương cũ không hề lành, chỉ việc thêm bị nức.
Nguyên Sở có tài đến đâu, bị giam rồi hành hạ hơn một tháng, sớm đã bị hao hụt không hề như lúc đầu. Lũ chó ngửi mùi máu, ánh mắt bọn chúng tối sầm lên. Lao như thú dữ. Đối với một kẻ tay không như Nguyên Sở, chính là không thể phản kháng.
Tiếng hò reo giữa lũ người vẫn vang lên, bọn họ đánh cược, chó sẽ thắng. Nhưng lập tức, đã bị tiếng súng dồn dập xuống vang liên tục. Nháy mắt, đàn chó nằm chết như ngả rạ, máu phủ nơi đây tung tóe. Người con gái khắp người đầy máu nhuốm lên chiếc váy dài trắng tinh, nằm sấp trên nền đất, mái tóc phủ lên gương mặt, yếu ớt thấy rõ. Thậm chí vài nơi, chiếc váy bị xé rách thành từng mảnh.
Lũ người vốn muốn xem chủ nhân tiếng súng, lại chẳng thể ngờ lại từ hướng Trác Duẫn. Người đàn ông ánh mắt tối sầm, xung quanh lượng vệ sĩ bao phủ dày đặc. Cứ thế một thân lạnh lùng tiến xuống phía dưới khán đài, chậm rãi hướng về phía người con gái nhỏ.
Trác Duẫn ôm lên, dù thừa biết vốn dĩ chính là cái bẫy giăng sẵn. Nhưng một giây phút nào đó, chỉ cần nghĩ đến việc người con gái này không hiện diện nữa, hắn lại như thể phát điên.
Làm sao biết được, khi mà dần dần thứ xúc cảm đã hình thành rõ rệt. Cô gái nhỏ, vị trí ngự trị trong lòng hắn vốn đã không phải bình thường nữa.
giờ phút này đây, thân thể yếu ớt chỉ biết bất lực run rẩy trong lòng Trác Duẫn. Cảm nhận rõ máu trên cơ thể cô rất nhiều, như muốn thấm vào bộ đồ của hắn vậy.
Cứ thế, ngang nhiên ôm Nguyên Sở rời khỏi.
Nhưng đi được vài bước, giọng nói của lão Kiến Mục đã vang lên.
“Ngài Trác, Nguyên Sở là người của tôi. Việc ngài công khai mang cô ta khỏi địa phận của tôi hình như chẳng được tốt cho lắm.”
Sự xuất hiện của Trác Duẫn tại đây, thu hút không ít ánh nhìn. Hơn thế còn là vị trí trung tâm, khá nhiều người đều dồn sự chú ý. Chỉ có Kiến Mục là rất tập trung quan sát cái biểu cảm kiêu ngạo đó.
Ngay khi một cái lồng đen được đẩy ra giữa sảnh bên dưới, hàng người không khỏi lặng nhìn.
Chỉ duy Trác Duẫn, đáy lòng người đàn ông không khỏi trùng xuống. Sự bất an không hiểu sao lại xuất hiện, càng lúc càng lớn, lớn đến mức chẳng thể mà giấu được.
Dần dần, lớp khăn được tháo ra. Định hình phía bên trong là một nữ nhân mái tóc đen dài, gương mặt gầy gò. Sự xuất hiện này, lập tức khiến ánh mắt Trác Duẫn nhuốm một màu đen. Nắm tay sớm siết thành đấm. Người đàn ông tìm kiếm hơn bao nhiêu lâu chẳng thể mò ra, thoáng chốc vậy mà lại là người của Kiến Mục.
Người con gái bước ra khỏi lồng, ngồi khụy xuống nền đất. Tầm mắt mông lung nhìn về khung cảnh trước mặt, người người đều dồn sự tập trung vào cô. Bàn tay cô siết chặt vạt váy, vẻ quật cường trong mắt vẫn chẳng hề nguôi.
Chưa thể định thần, cả sàn tung hô đến chói tai. Thanh âm vang vọng khắp nơi.
Đây là sàn đấu, đồng nghĩa với việc một mất một còn.
Ngay tức khắc, khắp nơi phía dưới nhiều lồng giam được mở ra. Bên trong vẫn còn các con chó giữ bị giam lại, lông trên người bẩn thỉu, tiếng sủa dài hú lên không ngớt. Dần dần, Nguyên Sở cũng nhận thức được việc sắp sửa sẽ diễn ra.
Cách thức xử lý này, Kiến Mục chưa bao giờ nói. Từ lúc theo chân Kiến Mục, nếu có sai cũng là chịu trừng phạt của cái chết hoặc là hành hạ sống dở chết dở. Chứ không phải là trừng phạt theo kiểu này.
Bọn chó như đói khát nhìn về một mục tiêu nhỏ giữa sân, ánh mắt săn mồi lóe lên. Mà ở đây, Nguyên Sở chính là mồi nhử.
Trác Duẫn nhìn về hướng cô, tâm tình hoảng loạn.
Đàn chó được thả ra, liền lập tức lao về miếng mồi duy nhất.
“Mọi người cùng xem thử, ả nô lệ này liệu có thể sẽ sống sót hay không?”
Kiến Mục lên tiếng rồi nhìn về biểu cảm của Trác Duẫn, rõ ràng hoàn toàn đúng với những gì lão mong muốn. Cho dù có bao phủ bằng cái dáng dấp lạnh lùng kiêu ngạo che giấu, nhưng cũng chẳng hề che đậy được mấy. Trong lòng người đàn ông này, có Nguyên Sở!
Khắp người Nguyên Sở dù có đầy rẫy vết thương, nhưng vẫn kiên cường dần đứng lên. Bọn chó này vốn không phải chó thường, là chó đặc vụ cao cấp. Chỉ là ngay lúc này, Nguyên Sở ngẩng nhìn khắp khu vực, lại bắt gặp ánh mắt dáng dấp quen thuộc, cô khẽ cắn môi sớm đã tái nhợt, vậy mà không nghĩ Trác Duẫn cũng xem trò vui này.
Dù gì, đứng lên chống đối vẫn hơn để lũ chó này gặm xé.
Khoảng chừng đâu đó, bảy đến tám con. Bọn chúng tiến về, hành động của Nguyên Sở rất điêu luyện, liền đưa chân đẩy lùi vài con. Nhưng số lượng đông tiến tới, cứ thế một hoặc hai con cắn chặt vào bắp chân.
Gương mặt nhỏ nhăn lên đầy đau đớn, trước đó cơ thể đã có sẵn vết thương, Chịu kích động mạnh, liền theo quy luật vết thương dần ứa máu ra. Vết thương cũ không hề lành, chỉ việc thêm bị nức.
Nguyên Sở có tài đến đâu, bị giam rồi hành hạ hơn một tháng, sớm đã bị hao hụt không hề như lúc đầu. Lũ chó ngửi mùi máu, ánh mắt bọn chúng tối sầm lên. Lao như thú dữ. Đối với một kẻ tay không như Nguyên Sở, chính là không thể phản kháng.
Tiếng hò reo giữa lũ người vẫn vang lên, bọn họ đánh cược, chó sẽ thắng. Nhưng lập tức, đã bị tiếng súng dồn dập xuống vang liên tục. Nháy mắt, đàn chó nằm chết như ngả rạ, máu phủ nơi đây tung tóe. Người con gái khắp người đầy máu nhuốm lên chiếc váy dài trắng tinh, nằm sấp trên nền đất, mái tóc phủ lên gương mặt, yếu ớt thấy rõ. Thậm chí vài nơi, chiếc váy bị xé rách thành từng mảnh.
Lũ người vốn muốn xem chủ nhân tiếng súng, lại chẳng thể ngờ lại từ hướng Trác Duẫn. Người đàn ông ánh mắt tối sầm, xung quanh lượng vệ sĩ bao phủ dày đặc. Cứ thế một thân lạnh lùng tiến xuống phía dưới khán đài, chậm rãi hướng về phía người con gái nhỏ.
Trác Duẫn ôm lên, dù thừa biết vốn dĩ chính là cái bẫy giăng sẵn. Nhưng một giây phút nào đó, chỉ cần nghĩ đến việc người con gái này không hiện diện nữa, hắn lại như thể phát điên.
Làm sao biết được, khi mà dần dần thứ xúc cảm đã hình thành rõ rệt. Cô gái nhỏ, vị trí ngự trị trong lòng hắn vốn đã không phải bình thường nữa.
giờ phút này đây, thân thể yếu ớt chỉ biết bất lực run rẩy trong lòng Trác Duẫn. Cảm nhận rõ máu trên cơ thể cô rất nhiều, như muốn thấm vào bộ đồ của hắn vậy.
Cứ thế, ngang nhiên ôm Nguyên Sở rời khỏi.
Nhưng đi được vài bước, giọng nói của lão Kiến Mục đã vang lên.
“Ngài Trác, Nguyên Sở là người của tôi. Việc ngài công khai mang cô ta khỏi địa phận của tôi hình như chẳng được tốt cho lắm.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương