Cuồng Yêu: Sự Mê Luyến Độc Nhất
Chương 47: Dịu dàng riêng mình em
Không gian tĩnh lặng như tờ. Chỉ còn lại hơi thở đều đều của người con gái từ lâu đã chìm vào cơn mê man. Trác Duẫn ở bên cạnh, dù cho có mùi thuốc nồng vẫn chẳng hề chê.
Nguyên Sở cả người đau nhức, chìm trong giấc ngủ chẳng thể yên ổn. Thỉnh thoảng không khỏi rên rỉ vì đau. Đau nhưng chẳng biết làm cách nào để giảm bớt. Bởi vốn cũng chẳng hề phải mấy vết thương ngoài da, còn nằm ở vấn đề những suy nghĩ khi trạng thái rơi vào cơn ác mộng, chúng cứ thế lần lượt hiện lên hành hạ cô không ngớt.
Bàn tay cô bấu chặt tấm ga giường, cánh tay đầy vệt xước bầm tím, gương mặt nhỏ nhăn nhó đến đáng thương.
Trông trạng thái như thế, đáy lòng Trác Duẫn càng lúc càng xót xa hơn. Bất quá chỉ đành kiếm đến lọ thuốc an thần, tiêm vào để cô gái nhỏ miễn cưỡng rơi vào giấc ngủ.
Mãi lâu sau, trạng thái mới yên ổn được. Thế nhưng, nơi mi tâm vẫn chẳng hề dãn ra.
Trác Duẫn ngồi lặng bên giường, đáy lòng trùng xuống. Phát giác ra cơ thể nhỏ đã gầy đến chừng nào. Hắn đưa tay vuốt lọn tóc rũ bên gò má, vẫn là gương mặt như ngày nào, nhưng đã tiều tụy.
Tâm tình người đàn ông chẳng hề tốt mấy, trở ra phía ngoài. Trời thì đã về khuya, lại còn lạnh vô cùng. Suốt cả một đêm, chỉ có thể đi đi lại lại chỉ để xem xét Nguyên Sở liệu có trở nên khó chịu hay không.
Ngay trong đêm, toàn bộ sự việc của Trác Duẫn cứ thế rầm rộ trong thế giới ngầm trở thành tâm điểm. Khi truyền đến tai Lục Thẩm Ngôn thì anh cũng không ngừng được việc suy nghĩ.
Số lượng vũ khí đó không phải là nhỏ, hơn thế số tiền tương đối lớn. Vậy mà lại dễ dàng buông ra làm trao đổi như thế. Qua đó biết được lão Kiến Mục chắc chắn là đang nuôi ý đồ với lượng vũ khí đó. Chỉ sợ đến giờ, Trác Duẫn một chút cũng chẳng hề quan tâm. Khi mà người đàn ông đều toàn lực dồn về nữ nô lệ kia.
Đám người hầu trong biệt thự càng lúc càng ngạc nhiên, khi mà nhận ra người ông chủ đem về chính là nô lệ lúc trước.
Nói là Kiến Mục được quyền trao lại toàn bộ vũ khí. Nhưng Trác Duẫn gặp mặt một chút cũng chẳng để tâm. Toàn quyền để lại cho Lục Thẩm Ngôn làm chủ thực hiện giao dịch.
Từng lô vũ khí chất đống lên xe, cứ thế trở đến tại địa phần lãnh thổ của lão Kiến Mục. Nhìn những hàng vũ khí tiên tiến nhất. Lão không khỏi hả dạ về những ý định của mình.
Thông minh đến đâu, cũng chỉ là thua dưới tay nữ nhân, lại là người của lão.
Hiển nhiên, ý định vẫn chưa dừng ở đó. Thứ Kiến Mục muốn, chính là mạng sống cũng như là cái địa vị kẻ làm chủ kia.
Mất lượng vũ khí, cũng coi như Trác Duẫn mất hết một phần ba nhân lực. Điều đó chỉ khiến lão càng lúc càng đắc thắng.
…
Những ngày sau đó, ai trong biệt thự cũng rõ việc chăm sóc của Trác Duẫn với Nguyên Sở. Hơn thế còn là, chăm sóc từng li từng tí.
Đó giờ chưa hề thấy ông chủ phải quan tâm đến một nữ nhân tầm thường nhiều như thế.
Tầm thường là thế, nhưng trong mắt Trác Duẫn, cô gái nhỏ sớm đã thành một phần của hắn. Là cả thế giới.
…
Chút ánh sáng nơi khung cửa le lói, tầm mắt nhạt nhòa, Nguyên Sở chậm rãi mở mắt. Nhưng vừa cử động một chút, đã cảm nhận rõ hơi thở ấm áp bên cạnh. Hơn thế còn gối đầu trên một cánh tay rắn chắc.
Hàng loạt việc xảy ra, cứ thế tua lại như một thước phim. Lần cuối cô nhìn thấy, cho dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ có thể gặp lại người đàn ông kiêu ngạo này.
Trông thấy động tĩnh, Trác Duẫn lập tức tỉnh lại. Người đàn ông chưa bao giờ say giấc, nhất là khi Nguyên Sở trong tình trạng như thế.
Các vết thương qua một thời gian dài, sớm đã khô lại.
Nguyên Sở vươn tay, ngạc nhiên. Bàn tay bất giác đưa lên sờ trên gương mặt hắn, cất giọng run rẩy. Mong rằng đây chẳng phải là một giấc mơ.
“Ông chủ.”
Vẫn giọng nói đó vang bên tai hắn.
Trác Duẫn ánh mắt chứa đầy sự ôn như chẳng hề che giấu, thời gian gần bốn ngày, cuối cùng cô gái nhỏ này cũng tỉnh lại.
Hắn nhẹ giọng lên tiếng, rất đỗi ấm áp. Nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
“Tôi đây.”
Vừa dứt câu, bàn tay lại siết chặt cô vào lòng. Một chút cũng chẳng thể muốn buông.
Vùi vào lòng ngực ấm áp, Nguyên Sở cứ thể để mặc người đàn ông. Chỉ có điều, cô vốn nghĩ sẽ chết, vậy mà không ngờ lại hiện diện.
Một loạt suy nghĩ lướt qua. Tại sao cô lại ở bên cạnh Trác Duẫn?
Lần nữa đẩy người đàn ông ra. Ánh mắt tràn ngập sự lo lắng mà nhìn hắn.
“Ngài, sao ngài lại cứu tôi?”
Nguyên Sở bất giác cắn môi, sao lại cứu cô, cô chẳng là gì trong mắt hắn. Hay bởi vì, từng là nô lệ dưới tay hắn?
“Ngài không ghét tôi sao, tôi là có lý do mới xuất hiện bên cạnh ngài, ngài không sợ tôi lại có ý đồ gì hay sao.”
Người đàn ông nhìn cô nói, hàng lệ rưng rưng. Đưa tay, lau đi chút lệ vương khóe mắt.
Ghét, sao ghét cô được. Cô thật sự rất quan trọng với người đàn ông. Rất quan trọng.
“Không ghét em. Cho dù em là ai, bất cứ thân phận gì đi nữa. Từ bây giờ, em chính là thuộc về tôi.”
Trác Duẫn nâng bàn tay nhỏ, lại ôn nhu hôn lên trán một cách đầy chân thành, nói.
“Và sự dịu dàng này của tôi cũng chỉ là cho một mình em. Tuyệt đối sau này, không có sự cho phép thì không được rời khỏi tôi. Nếu không thì cho dù có phải đào đến chân trời góc bể, cũng sẽ tìm cho bằng được em.”
Nguyên Sở cả người đau nhức, chìm trong giấc ngủ chẳng thể yên ổn. Thỉnh thoảng không khỏi rên rỉ vì đau. Đau nhưng chẳng biết làm cách nào để giảm bớt. Bởi vốn cũng chẳng hề phải mấy vết thương ngoài da, còn nằm ở vấn đề những suy nghĩ khi trạng thái rơi vào cơn ác mộng, chúng cứ thế lần lượt hiện lên hành hạ cô không ngớt.
Bàn tay cô bấu chặt tấm ga giường, cánh tay đầy vệt xước bầm tím, gương mặt nhỏ nhăn nhó đến đáng thương.
Trông trạng thái như thế, đáy lòng Trác Duẫn càng lúc càng xót xa hơn. Bất quá chỉ đành kiếm đến lọ thuốc an thần, tiêm vào để cô gái nhỏ miễn cưỡng rơi vào giấc ngủ.
Mãi lâu sau, trạng thái mới yên ổn được. Thế nhưng, nơi mi tâm vẫn chẳng hề dãn ra.
Trác Duẫn ngồi lặng bên giường, đáy lòng trùng xuống. Phát giác ra cơ thể nhỏ đã gầy đến chừng nào. Hắn đưa tay vuốt lọn tóc rũ bên gò má, vẫn là gương mặt như ngày nào, nhưng đã tiều tụy.
Tâm tình người đàn ông chẳng hề tốt mấy, trở ra phía ngoài. Trời thì đã về khuya, lại còn lạnh vô cùng. Suốt cả một đêm, chỉ có thể đi đi lại lại chỉ để xem xét Nguyên Sở liệu có trở nên khó chịu hay không.
Ngay trong đêm, toàn bộ sự việc của Trác Duẫn cứ thế rầm rộ trong thế giới ngầm trở thành tâm điểm. Khi truyền đến tai Lục Thẩm Ngôn thì anh cũng không ngừng được việc suy nghĩ.
Số lượng vũ khí đó không phải là nhỏ, hơn thế số tiền tương đối lớn. Vậy mà lại dễ dàng buông ra làm trao đổi như thế. Qua đó biết được lão Kiến Mục chắc chắn là đang nuôi ý đồ với lượng vũ khí đó. Chỉ sợ đến giờ, Trác Duẫn một chút cũng chẳng hề quan tâm. Khi mà người đàn ông đều toàn lực dồn về nữ nô lệ kia.
Đám người hầu trong biệt thự càng lúc càng ngạc nhiên, khi mà nhận ra người ông chủ đem về chính là nô lệ lúc trước.
Nói là Kiến Mục được quyền trao lại toàn bộ vũ khí. Nhưng Trác Duẫn gặp mặt một chút cũng chẳng để tâm. Toàn quyền để lại cho Lục Thẩm Ngôn làm chủ thực hiện giao dịch.
Từng lô vũ khí chất đống lên xe, cứ thế trở đến tại địa phần lãnh thổ của lão Kiến Mục. Nhìn những hàng vũ khí tiên tiến nhất. Lão không khỏi hả dạ về những ý định của mình.
Thông minh đến đâu, cũng chỉ là thua dưới tay nữ nhân, lại là người của lão.
Hiển nhiên, ý định vẫn chưa dừng ở đó. Thứ Kiến Mục muốn, chính là mạng sống cũng như là cái địa vị kẻ làm chủ kia.
Mất lượng vũ khí, cũng coi như Trác Duẫn mất hết một phần ba nhân lực. Điều đó chỉ khiến lão càng lúc càng đắc thắng.
…
Những ngày sau đó, ai trong biệt thự cũng rõ việc chăm sóc của Trác Duẫn với Nguyên Sở. Hơn thế còn là, chăm sóc từng li từng tí.
Đó giờ chưa hề thấy ông chủ phải quan tâm đến một nữ nhân tầm thường nhiều như thế.
Tầm thường là thế, nhưng trong mắt Trác Duẫn, cô gái nhỏ sớm đã thành một phần của hắn. Là cả thế giới.
…
Chút ánh sáng nơi khung cửa le lói, tầm mắt nhạt nhòa, Nguyên Sở chậm rãi mở mắt. Nhưng vừa cử động một chút, đã cảm nhận rõ hơi thở ấm áp bên cạnh. Hơn thế còn gối đầu trên một cánh tay rắn chắc.
Hàng loạt việc xảy ra, cứ thế tua lại như một thước phim. Lần cuối cô nhìn thấy, cho dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ có thể gặp lại người đàn ông kiêu ngạo này.
Trông thấy động tĩnh, Trác Duẫn lập tức tỉnh lại. Người đàn ông chưa bao giờ say giấc, nhất là khi Nguyên Sở trong tình trạng như thế.
Các vết thương qua một thời gian dài, sớm đã khô lại.
Nguyên Sở vươn tay, ngạc nhiên. Bàn tay bất giác đưa lên sờ trên gương mặt hắn, cất giọng run rẩy. Mong rằng đây chẳng phải là một giấc mơ.
“Ông chủ.”
Vẫn giọng nói đó vang bên tai hắn.
Trác Duẫn ánh mắt chứa đầy sự ôn như chẳng hề che giấu, thời gian gần bốn ngày, cuối cùng cô gái nhỏ này cũng tỉnh lại.
Hắn nhẹ giọng lên tiếng, rất đỗi ấm áp. Nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
“Tôi đây.”
Vừa dứt câu, bàn tay lại siết chặt cô vào lòng. Một chút cũng chẳng thể muốn buông.
Vùi vào lòng ngực ấm áp, Nguyên Sở cứ thể để mặc người đàn ông. Chỉ có điều, cô vốn nghĩ sẽ chết, vậy mà không ngờ lại hiện diện.
Một loạt suy nghĩ lướt qua. Tại sao cô lại ở bên cạnh Trác Duẫn?
Lần nữa đẩy người đàn ông ra. Ánh mắt tràn ngập sự lo lắng mà nhìn hắn.
“Ngài, sao ngài lại cứu tôi?”
Nguyên Sở bất giác cắn môi, sao lại cứu cô, cô chẳng là gì trong mắt hắn. Hay bởi vì, từng là nô lệ dưới tay hắn?
“Ngài không ghét tôi sao, tôi là có lý do mới xuất hiện bên cạnh ngài, ngài không sợ tôi lại có ý đồ gì hay sao.”
Người đàn ông nhìn cô nói, hàng lệ rưng rưng. Đưa tay, lau đi chút lệ vương khóe mắt.
Ghét, sao ghét cô được. Cô thật sự rất quan trọng với người đàn ông. Rất quan trọng.
“Không ghét em. Cho dù em là ai, bất cứ thân phận gì đi nữa. Từ bây giờ, em chính là thuộc về tôi.”
Trác Duẫn nâng bàn tay nhỏ, lại ôn nhu hôn lên trán một cách đầy chân thành, nói.
“Và sự dịu dàng này của tôi cũng chỉ là cho một mình em. Tuyệt đối sau này, không có sự cho phép thì không được rời khỏi tôi. Nếu không thì cho dù có phải đào đến chân trời góc bể, cũng sẽ tìm cho bằng được em.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương