Cuồng Yêu: Sự Mê Luyến Độc Nhất
Chương 53: Cô và hắn là hai thế giới song song (End)
Rất nhanh, chi viện của Trác Duẫn tới. Nhìn về hướng ông chủ, bọn họ đều nhào lên bảo vệ. Nhưng lúc này, Trác Duẫn trên người vẫn không quan tâm, ôm chặt lấy cô gái nhỏ mà rời đi. Hắn như thể xả thân chỉ để chắn cho cô.
Ở phía trên, Kiến Mục rời khỏi vị trí, nhìn về hướng Trác Hạo. Lão nhếch môi.
“Đừng ở xem kịch thâm tình, chỉ còn hơn 10 phút thôi đấy.”
Hơn 10 phút, bom đặt sẵn sẽ được kích hoạt.
Lão Kiến Mục theo hướng lối giăng sẵn, liền rời đi. Nơi đây, người người ngày một hỗn loạn, như thể một bãi chiến trường. Chỉ có Trác Hạo đứng lặng, nhìn vào Trác Duẫn vẫn ở bên dưới. Tầm mắt anh ta căng cứng, cho dù trên người có vết thương, cũng nhất mực mà bảo về nữ nhân trong lòng.
Cũng là bộ dạng Trác Duẫn năm xưa, dù cho bị người nhà rũ bỏ, vẫn một mực đứng lên bảo vệ cả gia sản lớn mạnh.
Trác Hạo rời khỏi nơi đây. Cứ thế, theo vị trí của Kiến Mục rời đi. Nhưng trên tay, từ lâu đã cầm lấy một cây súng. Nhìn về lão Kiến Mục, giơ lấy cây súng lên. Liền chĩa thẳng vào đầu.
Kiến Mục nhăn mày, ngạc nhiên nhìn. Trong lòng hơi run rẩy. Trăm tính vạn tính, không nghĩ sự việc đến mức này.
“Không biết, ngài Trác Hạo đây là có ý gì?”
Trác Hạo ngẩng nhìn, cây súng chỉ thẳng vào trán. Nhìn vào người, chính là thủ phạm đã giết chính mẹ của anh năm xưa. Căn bản, mọi thứ vẫn chỉ là qua loa.
Ở bên Kiến Mục, giả vờ ngu ngốc dâng hết thông tin của Trác Duẫn đến. Suy cho cùng cũng chỉ tạo lòng tin, đến cái mức diễn việc ghét chính người có chung dòng máu là Trác Duẫn. Hơn thế, còn tận tay diễn kịch những hơn hai năm trời.
Kiến Mục ở cái thời xưa, hơn mấy chục năm về trước. Căn bản đã muốn thế cha của Trác Duẫn lẫn Trác Hạo lên ngồi vị trí đứng nhất, chính vì thế mới ra tay giết mẹ của cả hai. Nhưng hiển nhiên vẫn chẳng thể đứng nhất được, từ đó tung tin đồn, làm mối quan hệ của Trác Duẫn lẫn Trác Hạo thêm phần tệ hại.
“Diễn kịch đủ rồi đấy. Kẻ nên chết, là ông mới phải.”
Dứt câu, một nhát súng được bắn lên. Vì ở nơi phòng bí mật, chẳng hề có ai hay. Trác Hạo cho dù không thích Trác Duẫn đi nữa, suy cho cùng tình máu mủ, sao có thể đem so với những thứ rác rưởi trước mặt.
Muốn lợi dụng Trác Hạo để giết Trác Duẫn, căn bản chỉ là quá non tay.
Trác Hạo cầm trên tay một bàn điều khiển, nhìn về hướng bom hẹn giờ đã được đặt. Chỉ còn hai phút hơn, anh ta liền bấm dừng. Lần nữa, nhìn về hướng đại sảnh, các súng được thiết kế lắp tự động đã ngưng lại, xác chết thì la liệt khắp nơi.
Từ phía xa, Trác Duẫn vẫn một mực ôm lấy cô gái nhỏ. Khắp nơi đều bị thương. Người bảo vệ chi viện sớm đã vây quanh.
“Đúng thật ngu ngốc.”
Trác Duẫn người đầy vết thương, nhìn về hiện trường hỗn loạn. Vết thương chồng chất, trước khi chi viện tới, vẫn là không thể chống đỡ được việc để bản thân hắn bị thương đến sống dở chết dở.
Đều là vết súng thâm độc.
Nguyên Sở ôm chặt người đàn ông, vội vàng nắm bàn tay, run rẩy ôm vào, khóc đến thương tâm. Căn bản, đây chỉ là cái bẫy, mà cô thì vẫn cái sự ngu ngốc mềm lòng, để mặc người đàn ông vì mình bị thương.
Trác Hạo từ phía xa đi đến, nhìn về Trác Duẫn bị thương, vẫn đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ. Trác Hạo nhíu mày một lúc lâu, rồi nghiến răng.
Đội chi viện thấy sự xuất hiện, lập tức đồng loạt quỳ xuống.
“Chào đại thiếu.”
Trác Hạo không đoái hoài, nhìn về hướng Trác Duẫn. Trong nháy mắt, hô hấp người đàn ông dần yếu ớt, cứ thế ngất lịm đi. Xong rồi, lần nữa nhìn về hướng Nguyên Sở đang ôm chặt.
Lúc trở đến bệnh viện rồi dẫn vào phía trong, Nguyên Sở đứng bên ngoài. Không khỏi kinh ngạc về lượng đạn ghim vào, hơn thế còn có một viên ngay bên ngực trái, đồng thời chỗ hiểm.
Nếu lúc đó, cô xông ra, người hứng chịu đáng lẽ là cô.
Trác Hạo nhìn Nguyên Sở phía ngoài phòng hồi sức, liền từng bước lại gần. Nói bằng thứ giọng đe dọa.
“Tôi nghĩ, cô nên rời đi được rồi. Đừng đến rồi lại gây thêm phiền phức cho nó. Ở cái thế giới này, cấm kị nhất là việc kẻ đứng đầu có điểm yếu. Như cô đã thấy, Trác Duẫn cho dù không yếu thế, nhưng sẽ có ngày, hắn vì cô mà chết. Nên tốt nhất, cô nên sớm mà biến mất đi. Đừng để tôi thấy cô chướng mắt. Dù gì, huấn luyện trong tay lão già Kiến Mục kia đã xong việc, mọi thứ đã kết thúc rồi.”
Nguyên Sở ngẩng nhìn người uy phong trước mặt, cổ họng khô khan.
“Kiến Mục chết rồi, vở kịch kết thúc rồi. Cô đừng diễn nữa.”
Trác Hạo biết, Nguyên Sở bên cạnh người đàn ông vì lý do gì.
Phải rồi, chỉ vì ban nãy chút manh động, cô liền có thể dễ dàng để người đàn ông chết như vậy.
Căn bản đều là do cô.
Chỉ thấy, Trác Hạo đưa đến một chiếc hộp. Nguyên Sở nghi hoặc nhìn, rồi lại nắm lấy mở ra.
Là một viên thuốc.
“Cô biết thứ này là gì chứ?”
Nguyên Sở cắn chặt môi, sao cô có thể không biết được. Đây căn bản chính là vật mà Kiến Mục đưa cô, chỉ để khiến cô quên đi ký ức.
Nếu đưa Trác Duẫn, cũng đồng nghĩa người đàn ông sẽ quên đi cô.
Nguyên Sở gật gật đầu, đáy mắt lệ tuôn trào. Cô với người đàn ông, căn bản sẽ chẳng thể tiếp tục. Nhìn vào Trác Duẫn phía bên trong phòng trong trạng thái những người xung quanh vẫn nỗ lực cứu người đàn ông khỏi thần chết. Lòng cô trùng xuống.
Những khó khăn của Trác Duẫn diễn ra, liên tiếp đều do cô làm. Từ lúc giao nộp vũ khí, rồi tới việc xém chết như thế này.
Có những thứ, phải đi đến hồi kết rồi.
…
Sau một thời gian dài, nhìn vào chiếc hộp nơi đầy những viên đạn được ghim. Đâu đó chính là khoảng 12 viên đạn, khi lại ở tay, khi lại ở đùi, có những nơi thậm chí còn trùng lặp lại.
Bác sĩ bước ra, cẩn trọng mà khai báo. Chỉ duy viên đạn nơi bên ngực trái, là hụt trọng tâm của tim. Chính vì thế mà Trác Duẫn thoát khỏi cửa tử.
Rõ ràng, khó khăn của người đàn ông đều từ cô mà ra.
Rất lâu sau, khi mọi người đã rời đi. Trác Hạo nhìn Nguyên Sở, cô gái nhỏ không cãi lời, chậm rãi bước vào căn phòng. Nhìn về hướng người đàn ông đầy vệt băng bó, đưa đến một viên thuốc nhỏ. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ dịu dàng vuốt ve gương mặt quen thuộc hắn.
“Quên em đi nhé, ông chủ.”
Quên em đi nhé, chúng ta cũng đến lúc cần kết thúc rồi.
Người của hai thế giới song song, chẳng thể tái hòa nhập được.
Cảm ơn vì ngài cho em biết được sự hiện diện tốt đẹp của thế giới này. Và sẽ càng tốt hơn, nếu không có em ở bên trong.
Ở phía trên, Kiến Mục rời khỏi vị trí, nhìn về hướng Trác Hạo. Lão nhếch môi.
“Đừng ở xem kịch thâm tình, chỉ còn hơn 10 phút thôi đấy.”
Hơn 10 phút, bom đặt sẵn sẽ được kích hoạt.
Lão Kiến Mục theo hướng lối giăng sẵn, liền rời đi. Nơi đây, người người ngày một hỗn loạn, như thể một bãi chiến trường. Chỉ có Trác Hạo đứng lặng, nhìn vào Trác Duẫn vẫn ở bên dưới. Tầm mắt anh ta căng cứng, cho dù trên người có vết thương, cũng nhất mực mà bảo về nữ nhân trong lòng.
Cũng là bộ dạng Trác Duẫn năm xưa, dù cho bị người nhà rũ bỏ, vẫn một mực đứng lên bảo vệ cả gia sản lớn mạnh.
Trác Hạo rời khỏi nơi đây. Cứ thế, theo vị trí của Kiến Mục rời đi. Nhưng trên tay, từ lâu đã cầm lấy một cây súng. Nhìn về lão Kiến Mục, giơ lấy cây súng lên. Liền chĩa thẳng vào đầu.
Kiến Mục nhăn mày, ngạc nhiên nhìn. Trong lòng hơi run rẩy. Trăm tính vạn tính, không nghĩ sự việc đến mức này.
“Không biết, ngài Trác Hạo đây là có ý gì?”
Trác Hạo ngẩng nhìn, cây súng chỉ thẳng vào trán. Nhìn vào người, chính là thủ phạm đã giết chính mẹ của anh năm xưa. Căn bản, mọi thứ vẫn chỉ là qua loa.
Ở bên Kiến Mục, giả vờ ngu ngốc dâng hết thông tin của Trác Duẫn đến. Suy cho cùng cũng chỉ tạo lòng tin, đến cái mức diễn việc ghét chính người có chung dòng máu là Trác Duẫn. Hơn thế, còn tận tay diễn kịch những hơn hai năm trời.
Kiến Mục ở cái thời xưa, hơn mấy chục năm về trước. Căn bản đã muốn thế cha của Trác Duẫn lẫn Trác Hạo lên ngồi vị trí đứng nhất, chính vì thế mới ra tay giết mẹ của cả hai. Nhưng hiển nhiên vẫn chẳng thể đứng nhất được, từ đó tung tin đồn, làm mối quan hệ của Trác Duẫn lẫn Trác Hạo thêm phần tệ hại.
“Diễn kịch đủ rồi đấy. Kẻ nên chết, là ông mới phải.”
Dứt câu, một nhát súng được bắn lên. Vì ở nơi phòng bí mật, chẳng hề có ai hay. Trác Hạo cho dù không thích Trác Duẫn đi nữa, suy cho cùng tình máu mủ, sao có thể đem so với những thứ rác rưởi trước mặt.
Muốn lợi dụng Trác Hạo để giết Trác Duẫn, căn bản chỉ là quá non tay.
Trác Hạo cầm trên tay một bàn điều khiển, nhìn về hướng bom hẹn giờ đã được đặt. Chỉ còn hai phút hơn, anh ta liền bấm dừng. Lần nữa, nhìn về hướng đại sảnh, các súng được thiết kế lắp tự động đã ngưng lại, xác chết thì la liệt khắp nơi.
Từ phía xa, Trác Duẫn vẫn một mực ôm lấy cô gái nhỏ. Khắp nơi đều bị thương. Người bảo vệ chi viện sớm đã vây quanh.
“Đúng thật ngu ngốc.”
Trác Duẫn người đầy vết thương, nhìn về hiện trường hỗn loạn. Vết thương chồng chất, trước khi chi viện tới, vẫn là không thể chống đỡ được việc để bản thân hắn bị thương đến sống dở chết dở.
Đều là vết súng thâm độc.
Nguyên Sở ôm chặt người đàn ông, vội vàng nắm bàn tay, run rẩy ôm vào, khóc đến thương tâm. Căn bản, đây chỉ là cái bẫy, mà cô thì vẫn cái sự ngu ngốc mềm lòng, để mặc người đàn ông vì mình bị thương.
Trác Hạo từ phía xa đi đến, nhìn về Trác Duẫn bị thương, vẫn đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ. Trác Hạo nhíu mày một lúc lâu, rồi nghiến răng.
Đội chi viện thấy sự xuất hiện, lập tức đồng loạt quỳ xuống.
“Chào đại thiếu.”
Trác Hạo không đoái hoài, nhìn về hướng Trác Duẫn. Trong nháy mắt, hô hấp người đàn ông dần yếu ớt, cứ thế ngất lịm đi. Xong rồi, lần nữa nhìn về hướng Nguyên Sở đang ôm chặt.
Lúc trở đến bệnh viện rồi dẫn vào phía trong, Nguyên Sở đứng bên ngoài. Không khỏi kinh ngạc về lượng đạn ghim vào, hơn thế còn có một viên ngay bên ngực trái, đồng thời chỗ hiểm.
Nếu lúc đó, cô xông ra, người hứng chịu đáng lẽ là cô.
Trác Hạo nhìn Nguyên Sở phía ngoài phòng hồi sức, liền từng bước lại gần. Nói bằng thứ giọng đe dọa.
“Tôi nghĩ, cô nên rời đi được rồi. Đừng đến rồi lại gây thêm phiền phức cho nó. Ở cái thế giới này, cấm kị nhất là việc kẻ đứng đầu có điểm yếu. Như cô đã thấy, Trác Duẫn cho dù không yếu thế, nhưng sẽ có ngày, hắn vì cô mà chết. Nên tốt nhất, cô nên sớm mà biến mất đi. Đừng để tôi thấy cô chướng mắt. Dù gì, huấn luyện trong tay lão già Kiến Mục kia đã xong việc, mọi thứ đã kết thúc rồi.”
Nguyên Sở ngẩng nhìn người uy phong trước mặt, cổ họng khô khan.
“Kiến Mục chết rồi, vở kịch kết thúc rồi. Cô đừng diễn nữa.”
Trác Hạo biết, Nguyên Sở bên cạnh người đàn ông vì lý do gì.
Phải rồi, chỉ vì ban nãy chút manh động, cô liền có thể dễ dàng để người đàn ông chết như vậy.
Căn bản đều là do cô.
Chỉ thấy, Trác Hạo đưa đến một chiếc hộp. Nguyên Sở nghi hoặc nhìn, rồi lại nắm lấy mở ra.
Là một viên thuốc.
“Cô biết thứ này là gì chứ?”
Nguyên Sở cắn chặt môi, sao cô có thể không biết được. Đây căn bản chính là vật mà Kiến Mục đưa cô, chỉ để khiến cô quên đi ký ức.
Nếu đưa Trác Duẫn, cũng đồng nghĩa người đàn ông sẽ quên đi cô.
Nguyên Sở gật gật đầu, đáy mắt lệ tuôn trào. Cô với người đàn ông, căn bản sẽ chẳng thể tiếp tục. Nhìn vào Trác Duẫn phía bên trong phòng trong trạng thái những người xung quanh vẫn nỗ lực cứu người đàn ông khỏi thần chết. Lòng cô trùng xuống.
Những khó khăn của Trác Duẫn diễn ra, liên tiếp đều do cô làm. Từ lúc giao nộp vũ khí, rồi tới việc xém chết như thế này.
Có những thứ, phải đi đến hồi kết rồi.
…
Sau một thời gian dài, nhìn vào chiếc hộp nơi đầy những viên đạn được ghim. Đâu đó chính là khoảng 12 viên đạn, khi lại ở tay, khi lại ở đùi, có những nơi thậm chí còn trùng lặp lại.
Bác sĩ bước ra, cẩn trọng mà khai báo. Chỉ duy viên đạn nơi bên ngực trái, là hụt trọng tâm của tim. Chính vì thế mà Trác Duẫn thoát khỏi cửa tử.
Rõ ràng, khó khăn của người đàn ông đều từ cô mà ra.
Rất lâu sau, khi mọi người đã rời đi. Trác Hạo nhìn Nguyên Sở, cô gái nhỏ không cãi lời, chậm rãi bước vào căn phòng. Nhìn về hướng người đàn ông đầy vệt băng bó, đưa đến một viên thuốc nhỏ. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ dịu dàng vuốt ve gương mặt quen thuộc hắn.
“Quên em đi nhé, ông chủ.”
Quên em đi nhé, chúng ta cũng đến lúc cần kết thúc rồi.
Người của hai thế giới song song, chẳng thể tái hòa nhập được.
Cảm ơn vì ngài cho em biết được sự hiện diện tốt đẹp của thế giới này. Và sẽ càng tốt hơn, nếu không có em ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương