Cửu Long Đoạt Vị
Chương 13: Giấc mơ tương tự
Đào Hoa Ổ Bảo, trong phòng tầm tạm thời.
Từng thùng nước nóng trong suốt được đưa vào phòng, sau khi mọi người tầm rửa xong thì trở thành nước thải.
Có thế tảm nước nóng trong một ngày tuyết lớn như vậy 'thì thật sự rất tuyệt vời!
Đám thương binh cảm thấy nhẹ nhõm hơn vài phần
Vào lúc này, mùi hương của tinh đầu tràn ngập trong phòng tảm
Hạ Thiên lấy chư linh mà các Hoàng tử chuyên dụng ra, để mọi người cùng sử dụng!
Chư linh là gì? Là vị thuốc Đông y có tác dụng lợi tiếu, trị phủ nề.
Nhưng khi dùng tăm thì công dụng của nó tương đương với bông thơm và xà phòng
Vào triều Đại Hạ, chư linh là vậ giàu có, quý tộc và quan chức!
dùng để tảm rửa của giới
Chư linh do Hạ Thiên sử dụng là loại chuyên dùng cho. hoàng thất, chỉ có thể tìm thấy ở trong cung.
Có tiền cũng không mua được, là tượng trưng cho thân phận.
Đối với người bình thường thì là thứ vô cùng quý giá.
Lô Thụ, Cao Phi cùng binh lính đều có chút sợ hãi, không dám vươn tay nhận lấy.
Lại càng không dám sử dụng trên người mình!
Hạ Thiên sớm đã đoán trước mọi người sẽ câu nệ, vì vậy. hắn ôn hòa cười: “Các người không dám dùng à?”
“Ha ha ha..."
Tiếng cười của tên lão binh bỉ ổi khàn đục: “Vương gia, bọn ta đều là những kẻ thô lỗ, dùng bồ kết chà qua người là được rồi!"
“Sử dụng chư linh của ngài thì rất lãng phít" “Phải!” “Phải!" “Phải!”
Đám lão binh đều vội vàng gật đầu, giống như mấy con gà ăn thóc: “Lão Quỷ nói đúng!”
Hạ Thiên lắc đầu: “Lão Quỷ nói sai rồi!”
“Có phải chiến hữu thì nên đồng cam cộng khố, sống chết có nhau không?”
“Bốp bốp bốp...” “Tất nhiên rồi!"
Đám tướng sĩ vỗ ngực ồn ào: “Bọn ta nhất định sẽ đồng cam cộng khổ cùng Vương gia!"
Khóe miệng Hạ Thiên lộ ra một nụ cười thần bí, giống như. hồ ly bắt được gà: “Tốt lầm!”
“Nếu muốn đồng cam cộng khố, sống chết có nhau với ta, sao không dùng đồ của ta?”
“Đây là đạo lý gì?"
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị: “Chẳng lẽ các ngươi muốn người trong thiên hạ cho răng bổn vương là loại qua cầu rút ván, chỉ có thể cùng khổ, chứ không thể cùng vui?”
Vẻ mặt Lô Thụ cũng trở nên nghiêm túc: “Không dám!”
“Vương gia, ở trong lòng tất cả tướng sĩ, ngài có thân phận tôn quý, khác biệt một trời một vực với thân phận của bọn ta!"
ó thể đi theo một Thân vương có đất phong cũng đã khiến mộ tổ tiên bọn ta bốc khói, là phúc khí đã tu luyện ba
“Cho dù có phải chết vì Vương gia, cũng không uống công bọn ta đến thế gian này một chuyến!”
Hạ Thiên ngất lời hẳn ta: “Không!”
“Ở nơi này, chúng ta là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, là chiến hữu cùng vào sinh ra tử!”
“Chúng ta không có phân biệt thân phận trên dưc
“Chư linh cũng chỉ là thứ dùng để tảm rửa thông thường, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy”
“Đợi khi đến Đại Hoang Châu, đồ tắm rửa do bổn vương chế tạo ra sẽ còn tinh tế và thiết thực hơn gấp trăm lần!”
“Đến lúc đó, loại chư linh cấp thấp thế này sẽ không còn cần thiết nữa!”
Vẻ bỉ ổi trên mặt Lão Quỷ biến mất, hẳn ta tò mò hỏi: “Vương gia, thật sự có thể làm ra đồ tâm rửa tốt hơn chư linh của hoàng thất sao?”
“Đương nhiên!”
“Cho bọn ta dùng đi!"
“Đương nhiên!”
“Vậy cơ thể của bọn ta... chẳng phải càng quý giá hơn thân thể của các nương nương trong cung sao?”
Nói xong, Lão Quỷ bỉ ổi nhận ra bản thân nói sai rồi!
Hắn ta vội vàng che miệng, đôi mắt đen láy trợn ngược, vẻ mặt chột dạ thỉnh tội: “Vương gia, Lão Quỷ ta lỡ lời, phạm vào tội lớn bất kính, thỉnh người trách phạt!"
Hạ Thiên cũng không để ý: “Đúng vậy, đến lúc đó, ngươi dùng những thứ kia, thân thể của ngươi sẽ càng quý giá hơn các nương nương trong hậu cung!”
“Ngươi nói không sai, có tội gì chứ?”
“Nhưng mà, lúc ở bên ngoài ngươi phải kiềm chế cái miệng rộng của ngươi, không được nói lung tung!”
“Vâng!”
Lúc này Lão Quỷ mới thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Hạ Thiên thả lỏng: “Thật ra, sở dĩ ta cho các. ngươi sử dụng chư linh của ta đế tâm rửa, là bởi vì thứ này có thế làm sạch cơ thế của các ngươi ở mức độ lớn nhất, quan trọng hơn là..."
Nói xong, Hạ Thiên dừng lại, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái, lướt qua từng người một.
“Ha ha ha...”
Mọi người không những không suy nghĩ nhiều mà còn thoải mái cười lớn
“Ha ha ha...”
Lão Quỷ bỉ ối là người đầu tiên cầm lấy chư linh bôi lên người: “Vương gia, ngài không phải kẻ mê nam sắc, không cần đe dọa bọn ta!”
Hạ Thiên lắc đầu: “Nhàm chán!”
“Ha ha ha...”
Mọi người lại cười lớn, nhìn về phía Hạ Thiên: “Vương gia, nói chuyện không thế chỉ nói nửa câu... quan trọng hơn là gï?"
Hạ Thiên tiếp tục nói: “Quan trọng hơn là... phải rửa sạch miệng vết thương của các ngươi, giảm thiếu nguy cơ nhiễm trùng, ngăn ngừa vết thương của các ngươi trở nên nặng hơn, giảm bớt đau đớn!”
Mọi người không hiểu “nhiễm trùng” nghĩa là gì?
Nhưng bọn họ không hỏi!
Bởi vì, người Đại Hạ trong truyền thuyết là hậu duệ của loài rồng,
'Vương gia là con trai của rồng, những lời khó hiểu nà có lẽ là ngôn ngữ của loài rồng.
Vì vậy, không cần phải hỏi. Không hiểu thì không hiểu.
Vương gia hiểu là được rồi.
Dù sao chỉ cần biết hai chữ “nhiễm trùng” này rất lợi hại là được!
Là vì muốn tốt cho bọn họ là được rồi!
Cảm giác cảm động vì được quan tâm dâng trào trong. lòng mọi người, thấm sâu vào từng tế bào trong cơ thể.
Rất ấm áp!
Cũng rất thoải mái!
Thời điểm này.
Hạ Thiên mặc quần áo vào, sắp xếp: “Ở cửa phòng tắm, Bạch tống quản đã mang rượu mạnh tới, chờ một lát nữa, hẳn ta sẽ đem rượu vào, các người tảm rửa sạch sẽ rồi lau khô cơ
thể, hẳn ta sẽ sát trùng miệng vết thương cho các ngươi!"
“Sau khi ăn xong bữa trưa, ta sẽ trị thương cho các. ngươi!"
“Vâng!”
Lúc này, Tiểu Bạch ôm vại rượu đi vào phòng tẩm: “Ai lau miệng vết thương rồi thì lại đây bôi rượu sát trùng!”
“Tạ ơn Bạch tống quản!”
Không lâu sau đó.
Lô Thụ và Cao Phi bước ra khỏi phòng tảm trong bộ quân phục mới được cấp, vừa đi vừa trò chuyện: “Cao Phi, tác phong làm việc của Vương gia không giống với một Hoàng tử được sinh ra và lớn lên ở trong cung!”
Cao Phi mỉm cười hỏi ngược lại: “Vậy giống cái gì?”
Lô Thụ suy nghĩ một lúc: “Giống như người có trí tuệ được cung phụng trong hoàng cung hơn!”
“Mỗi lời nói hành động đều khiến người ta sẵn lòng gần gũi với người hơn”
“Sẵn lòng đi theo người!"
Nụ cười của Cao Phi càng sâu hơn: “Như vậy không tốt sao?”
“Lô đại thống lĩnh, ngươi có biết đạo lý cẩu phú quý chớ tất vong không?”
Lô Thụ trợn mắt: “Cao phó thống lĩnh, tuy rằng ta không đọc nhiều sách, nhưng cũng biết câu này có nghĩa là gì... nếu tương lai có một ngày ngươi được hưởng vinh hoa phú quý, thì đừng quên những người đã từng chia sẻ khó khăn với ngươi!"
Cao Phi nghiêm túc hỏi: “Trên đời này có bao nhiêu người có thể cùng chia sẻ khó khăn?”
Lô Thụ gật đầu: “Chắc là không ít”
“Nhưng có rất ít người có thể cùng chia sẻ vinh hoa phú quýt"
“Đặc biệt là những người trong hoàng gia!” Cao Phi gật đầu đồng ý: “Nhưng mà, ta cảm thấy... Vương
gia của chúng ta là một chủ tử có thể cùng chia sẻ vinh hoa. phú quý!
“Lô Thụ, mặc kệ ngươi nghĩ thế nào... lòng ta đã bị Vương gia mua chuộc, ta đã quyết định đi theo người cả đời, cho dù có chết, ta cũng sẽ không hối hận!”
“Ha ha ha..”
Lô Thụ cười xòa lòng bàn tay: “Lòng đi theo Vương gia của ta vững như bàn thạch!"
“Nào, chúng ta cùng giao ước... cùng nhau tận tâm phụ tá cho Vương gia, cùng chiến đấu vì tương lai!"
“Bốp..”
Cao Phi siết chặt tay Lô Thụ: “Được!” “Cùng chiến đấu vì tương lai!”
Hai gã môn đệ nhìn nhau cười, không cần phải nói quá nhiều.
Ở phía trước đại sảnh. “Xet xẹt xet...”
Thịt vàng óng ánh tươm mỡ trên que nướng, hương thơm lan tỏa trong không khí.
“Ùng ục.
Lão Quỷ mặc bộ quần áo mới nhìn thịt nướng với đôi mắt sáng rực, giống như một con sói đang rất đói.
Không!
Là cả một đái
Một đám “sói đói” mặc quân phục mới ấm áp đang vây quanh đồ ăn.
Lúc này, mì đang được nấu trong rồi
Hạ Thiên đứng trước nồi, cầm một cái thìa lớn múc nửa bát mì, cho muối thô vào.
Sau đó, hẳn lại múc một thìa dầu nóng hối từ một cái nồi khác đổ lên mì, khiến mì trong bát sôi lên trong dầu.
Ngay sau đó. Thìa đầu thứ hai! Thìa đầu thứ ba! Cuối cùng.
Hạ Thiên cắt vài miếng thịt nửa nạc nửa mỡ trên vi nướng ra, đặt lên trên mì.
Cứ như vậy, mì Du Bát đã ra đời ở thời đại này!
Hạ Thiên đưa cho Lão Quỷ bỉ ổi: “Chắc đói lầm rồi hả! Ăn nhanh đi!"
Lão Quỷ bỉ ổi đưa tay nhận lấy, nhìn Hạ Thiên chăm chú một lúc, không thèm nói cảm ơn đã đi sang một bên ngồi xổm xuống, cũng bất chấp dầu đang nóng trong bát mì, bât đầu xì xụp ăn!
Cũng không nói mấy lời kinh ngạc hay cắm ơn
Rất thơm!
Cũng rất ngon!
Ánh mắt Lão Quỷ sáng lên: “Vương gia, mì này có tên không?"
Hạ Thiên cười đáp: “Có, tên là mì Du Bát!” “Tên rất hay!”
Lão Quý hét lên: “Các huynh đệ, mì Vương gia làm rất ngon!"
“Không thể bỏ lỡ được!”
Đám thương binh đã tâm rửa sạch sẽ, mặc quân phục mới ấm áp, xếp thành hàng dài, nhận mì trong tay Hạ Thiên một cách trật tự.
Cũng không nói mấy lời khách sáo.
Hạ Thiên cười rạng rỡ... trong tiềm thức của các lão binh đã chấp nhận hẳn là người một nhà.
Cuối cùng, Lô Thụ và Cao Phi ngồi ở bậc cửa, ăn uống vui vẻ.
Hạ Thiên bưng bát mì Du Bát ngồi xuống, ngồi xổm bên cạnh Lão Quỷ, cũng ăn ngấu nghiến, nhìn dáng vẻ chẳng khác gì những tướng sĩ khác.
Nhưng ánh mắt các tướng sĩ nhìn Hạ Thiên lại càng thêm tôn kính!
Hạ Thiên vừa ăn vừa mơ hồ không rõ nói: “Lão Quỷ, ngươi muốn ăn nữa không?”
Lão Quỷ húp xong ngụm canh cuối cùng: “Ta còn muốn ăn nhưng bụng đã no rồi
Sau đó.
Lão Quỷ ngã xuống mặt đất phủ tuyết, nhìn mây đen trên bầu trời: "Vương gia, đã lâu rồi ta không được ăn no thế này!"
“Bây giờ ta có quần áo mới để mặc, có mì có thịt, quả thực là ngày tháng như thần tiên!”
“Có thể người không tin... nhưng mà bây giờ ta thực sự có tâm tư nghĩ đến nữ nhân!"
“Ha ha ha..."
“Vương gia, người nói xem có phải con người ta trời sinh đã không đứng đản rồi không?”
“A ha ha ha..”
Mọi người nghe vậy đều bật cười: “Lão Quỷ, cuối cùng ngươi cũng giác ngộ rồi!"
Hạ Thiên cũng cười: “Tục ngữ có câu, cô âm không dài, cô dương không tồn tại(*), thật ra, nam nhân nghĩ đến nữ nhân là chuyện bình thường!"
(*) Một sự vật không thể hình thành và phát triển từ một yếu tố duy nhất
“Lão Quỷ, nếu chúng ta có thể sống sót cảm rễ ở Đại Hoang Châu, chúng ta sẽ xây dựng Đại Hoang Châu thành một thiên đường mà mọi người đều có thể ăn no mặc ấm, cũng là nơi mọi người đều có thể cưới vợt”
“Thế nào?”
Hai mắt Lão Quỷ sáng lên: “Vương gia, chúng ta làm như. vậy địt"
Từng thùng nước nóng trong suốt được đưa vào phòng, sau khi mọi người tầm rửa xong thì trở thành nước thải.
Có thế tảm nước nóng trong một ngày tuyết lớn như vậy 'thì thật sự rất tuyệt vời!
Đám thương binh cảm thấy nhẹ nhõm hơn vài phần
Vào lúc này, mùi hương của tinh đầu tràn ngập trong phòng tảm
Hạ Thiên lấy chư linh mà các Hoàng tử chuyên dụng ra, để mọi người cùng sử dụng!
Chư linh là gì? Là vị thuốc Đông y có tác dụng lợi tiếu, trị phủ nề.
Nhưng khi dùng tăm thì công dụng của nó tương đương với bông thơm và xà phòng
Vào triều Đại Hạ, chư linh là vậ giàu có, quý tộc và quan chức!
dùng để tảm rửa của giới
Chư linh do Hạ Thiên sử dụng là loại chuyên dùng cho. hoàng thất, chỉ có thể tìm thấy ở trong cung.
Có tiền cũng không mua được, là tượng trưng cho thân phận.
Đối với người bình thường thì là thứ vô cùng quý giá.
Lô Thụ, Cao Phi cùng binh lính đều có chút sợ hãi, không dám vươn tay nhận lấy.
Lại càng không dám sử dụng trên người mình!
Hạ Thiên sớm đã đoán trước mọi người sẽ câu nệ, vì vậy. hắn ôn hòa cười: “Các người không dám dùng à?”
“Ha ha ha..."
Tiếng cười của tên lão binh bỉ ổi khàn đục: “Vương gia, bọn ta đều là những kẻ thô lỗ, dùng bồ kết chà qua người là được rồi!"
“Sử dụng chư linh của ngài thì rất lãng phít" “Phải!” “Phải!" “Phải!”
Đám lão binh đều vội vàng gật đầu, giống như mấy con gà ăn thóc: “Lão Quỷ nói đúng!”
Hạ Thiên lắc đầu: “Lão Quỷ nói sai rồi!”
“Có phải chiến hữu thì nên đồng cam cộng khố, sống chết có nhau không?”
“Bốp bốp bốp...” “Tất nhiên rồi!"
Đám tướng sĩ vỗ ngực ồn ào: “Bọn ta nhất định sẽ đồng cam cộng khổ cùng Vương gia!"
Khóe miệng Hạ Thiên lộ ra một nụ cười thần bí, giống như. hồ ly bắt được gà: “Tốt lầm!”
“Nếu muốn đồng cam cộng khố, sống chết có nhau với ta, sao không dùng đồ của ta?”
“Đây là đạo lý gì?"
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị: “Chẳng lẽ các ngươi muốn người trong thiên hạ cho răng bổn vương là loại qua cầu rút ván, chỉ có thể cùng khổ, chứ không thể cùng vui?”
Vẻ mặt Lô Thụ cũng trở nên nghiêm túc: “Không dám!”
“Vương gia, ở trong lòng tất cả tướng sĩ, ngài có thân phận tôn quý, khác biệt một trời một vực với thân phận của bọn ta!"
ó thể đi theo một Thân vương có đất phong cũng đã khiến mộ tổ tiên bọn ta bốc khói, là phúc khí đã tu luyện ba
“Cho dù có phải chết vì Vương gia, cũng không uống công bọn ta đến thế gian này một chuyến!”
Hạ Thiên ngất lời hẳn ta: “Không!”
“Ở nơi này, chúng ta là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, là chiến hữu cùng vào sinh ra tử!”
“Chúng ta không có phân biệt thân phận trên dưc
“Chư linh cũng chỉ là thứ dùng để tảm rửa thông thường, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy”
“Đợi khi đến Đại Hoang Châu, đồ tắm rửa do bổn vương chế tạo ra sẽ còn tinh tế và thiết thực hơn gấp trăm lần!”
“Đến lúc đó, loại chư linh cấp thấp thế này sẽ không còn cần thiết nữa!”
Vẻ bỉ ổi trên mặt Lão Quỷ biến mất, hẳn ta tò mò hỏi: “Vương gia, thật sự có thể làm ra đồ tâm rửa tốt hơn chư linh của hoàng thất sao?”
“Đương nhiên!”
“Cho bọn ta dùng đi!"
“Đương nhiên!”
“Vậy cơ thể của bọn ta... chẳng phải càng quý giá hơn thân thể của các nương nương trong cung sao?”
Nói xong, Lão Quỷ bỉ ổi nhận ra bản thân nói sai rồi!
Hắn ta vội vàng che miệng, đôi mắt đen láy trợn ngược, vẻ mặt chột dạ thỉnh tội: “Vương gia, Lão Quỷ ta lỡ lời, phạm vào tội lớn bất kính, thỉnh người trách phạt!"
Hạ Thiên cũng không để ý: “Đúng vậy, đến lúc đó, ngươi dùng những thứ kia, thân thể của ngươi sẽ càng quý giá hơn các nương nương trong hậu cung!”
“Ngươi nói không sai, có tội gì chứ?”
“Nhưng mà, lúc ở bên ngoài ngươi phải kiềm chế cái miệng rộng của ngươi, không được nói lung tung!”
“Vâng!”
Lúc này Lão Quỷ mới thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Hạ Thiên thả lỏng: “Thật ra, sở dĩ ta cho các. ngươi sử dụng chư linh của ta đế tâm rửa, là bởi vì thứ này có thế làm sạch cơ thế của các ngươi ở mức độ lớn nhất, quan trọng hơn là..."
Nói xong, Hạ Thiên dừng lại, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái, lướt qua từng người một.
“Ha ha ha...”
Mọi người không những không suy nghĩ nhiều mà còn thoải mái cười lớn
“Ha ha ha...”
Lão Quỷ bỉ ối là người đầu tiên cầm lấy chư linh bôi lên người: “Vương gia, ngài không phải kẻ mê nam sắc, không cần đe dọa bọn ta!”
Hạ Thiên lắc đầu: “Nhàm chán!”
“Ha ha ha...”
Mọi người lại cười lớn, nhìn về phía Hạ Thiên: “Vương gia, nói chuyện không thế chỉ nói nửa câu... quan trọng hơn là gï?"
Hạ Thiên tiếp tục nói: “Quan trọng hơn là... phải rửa sạch miệng vết thương của các ngươi, giảm thiếu nguy cơ nhiễm trùng, ngăn ngừa vết thương của các ngươi trở nên nặng hơn, giảm bớt đau đớn!”
Mọi người không hiểu “nhiễm trùng” nghĩa là gì?
Nhưng bọn họ không hỏi!
Bởi vì, người Đại Hạ trong truyền thuyết là hậu duệ của loài rồng,
'Vương gia là con trai của rồng, những lời khó hiểu nà có lẽ là ngôn ngữ của loài rồng.
Vì vậy, không cần phải hỏi. Không hiểu thì không hiểu.
Vương gia hiểu là được rồi.
Dù sao chỉ cần biết hai chữ “nhiễm trùng” này rất lợi hại là được!
Là vì muốn tốt cho bọn họ là được rồi!
Cảm giác cảm động vì được quan tâm dâng trào trong. lòng mọi người, thấm sâu vào từng tế bào trong cơ thể.
Rất ấm áp!
Cũng rất thoải mái!
Thời điểm này.
Hạ Thiên mặc quần áo vào, sắp xếp: “Ở cửa phòng tắm, Bạch tống quản đã mang rượu mạnh tới, chờ một lát nữa, hẳn ta sẽ đem rượu vào, các người tảm rửa sạch sẽ rồi lau khô cơ
thể, hẳn ta sẽ sát trùng miệng vết thương cho các ngươi!"
“Sau khi ăn xong bữa trưa, ta sẽ trị thương cho các. ngươi!"
“Vâng!”
Lúc này, Tiểu Bạch ôm vại rượu đi vào phòng tẩm: “Ai lau miệng vết thương rồi thì lại đây bôi rượu sát trùng!”
“Tạ ơn Bạch tống quản!”
Không lâu sau đó.
Lô Thụ và Cao Phi bước ra khỏi phòng tảm trong bộ quân phục mới được cấp, vừa đi vừa trò chuyện: “Cao Phi, tác phong làm việc của Vương gia không giống với một Hoàng tử được sinh ra và lớn lên ở trong cung!”
Cao Phi mỉm cười hỏi ngược lại: “Vậy giống cái gì?”
Lô Thụ suy nghĩ một lúc: “Giống như người có trí tuệ được cung phụng trong hoàng cung hơn!”
“Mỗi lời nói hành động đều khiến người ta sẵn lòng gần gũi với người hơn”
“Sẵn lòng đi theo người!"
Nụ cười của Cao Phi càng sâu hơn: “Như vậy không tốt sao?”
“Lô đại thống lĩnh, ngươi có biết đạo lý cẩu phú quý chớ tất vong không?”
Lô Thụ trợn mắt: “Cao phó thống lĩnh, tuy rằng ta không đọc nhiều sách, nhưng cũng biết câu này có nghĩa là gì... nếu tương lai có một ngày ngươi được hưởng vinh hoa phú quý, thì đừng quên những người đã từng chia sẻ khó khăn với ngươi!"
Cao Phi nghiêm túc hỏi: “Trên đời này có bao nhiêu người có thể cùng chia sẻ khó khăn?”
Lô Thụ gật đầu: “Chắc là không ít”
“Nhưng có rất ít người có thể cùng chia sẻ vinh hoa phú quýt"
“Đặc biệt là những người trong hoàng gia!” Cao Phi gật đầu đồng ý: “Nhưng mà, ta cảm thấy... Vương
gia của chúng ta là một chủ tử có thể cùng chia sẻ vinh hoa. phú quý!
“Lô Thụ, mặc kệ ngươi nghĩ thế nào... lòng ta đã bị Vương gia mua chuộc, ta đã quyết định đi theo người cả đời, cho dù có chết, ta cũng sẽ không hối hận!”
“Ha ha ha..”
Lô Thụ cười xòa lòng bàn tay: “Lòng đi theo Vương gia của ta vững như bàn thạch!"
“Nào, chúng ta cùng giao ước... cùng nhau tận tâm phụ tá cho Vương gia, cùng chiến đấu vì tương lai!"
“Bốp..”
Cao Phi siết chặt tay Lô Thụ: “Được!” “Cùng chiến đấu vì tương lai!”
Hai gã môn đệ nhìn nhau cười, không cần phải nói quá nhiều.
Ở phía trước đại sảnh. “Xet xẹt xet...”
Thịt vàng óng ánh tươm mỡ trên que nướng, hương thơm lan tỏa trong không khí.
“Ùng ục.
Lão Quỷ mặc bộ quần áo mới nhìn thịt nướng với đôi mắt sáng rực, giống như một con sói đang rất đói.
Không!
Là cả một đái
Một đám “sói đói” mặc quân phục mới ấm áp đang vây quanh đồ ăn.
Lúc này, mì đang được nấu trong rồi
Hạ Thiên đứng trước nồi, cầm một cái thìa lớn múc nửa bát mì, cho muối thô vào.
Sau đó, hẳn lại múc một thìa dầu nóng hối từ một cái nồi khác đổ lên mì, khiến mì trong bát sôi lên trong dầu.
Ngay sau đó. Thìa đầu thứ hai! Thìa đầu thứ ba! Cuối cùng.
Hạ Thiên cắt vài miếng thịt nửa nạc nửa mỡ trên vi nướng ra, đặt lên trên mì.
Cứ như vậy, mì Du Bát đã ra đời ở thời đại này!
Hạ Thiên đưa cho Lão Quỷ bỉ ổi: “Chắc đói lầm rồi hả! Ăn nhanh đi!"
Lão Quỷ bỉ ổi đưa tay nhận lấy, nhìn Hạ Thiên chăm chú một lúc, không thèm nói cảm ơn đã đi sang một bên ngồi xổm xuống, cũng bất chấp dầu đang nóng trong bát mì, bât đầu xì xụp ăn!
Cũng không nói mấy lời kinh ngạc hay cắm ơn
Rất thơm!
Cũng rất ngon!
Ánh mắt Lão Quỷ sáng lên: “Vương gia, mì này có tên không?"
Hạ Thiên cười đáp: “Có, tên là mì Du Bát!” “Tên rất hay!”
Lão Quý hét lên: “Các huynh đệ, mì Vương gia làm rất ngon!"
“Không thể bỏ lỡ được!”
Đám thương binh đã tâm rửa sạch sẽ, mặc quân phục mới ấm áp, xếp thành hàng dài, nhận mì trong tay Hạ Thiên một cách trật tự.
Cũng không nói mấy lời khách sáo.
Hạ Thiên cười rạng rỡ... trong tiềm thức của các lão binh đã chấp nhận hẳn là người một nhà.
Cuối cùng, Lô Thụ và Cao Phi ngồi ở bậc cửa, ăn uống vui vẻ.
Hạ Thiên bưng bát mì Du Bát ngồi xuống, ngồi xổm bên cạnh Lão Quỷ, cũng ăn ngấu nghiến, nhìn dáng vẻ chẳng khác gì những tướng sĩ khác.
Nhưng ánh mắt các tướng sĩ nhìn Hạ Thiên lại càng thêm tôn kính!
Hạ Thiên vừa ăn vừa mơ hồ không rõ nói: “Lão Quỷ, ngươi muốn ăn nữa không?”
Lão Quỷ húp xong ngụm canh cuối cùng: “Ta còn muốn ăn nhưng bụng đã no rồi
Sau đó.
Lão Quỷ ngã xuống mặt đất phủ tuyết, nhìn mây đen trên bầu trời: "Vương gia, đã lâu rồi ta không được ăn no thế này!"
“Bây giờ ta có quần áo mới để mặc, có mì có thịt, quả thực là ngày tháng như thần tiên!”
“Có thể người không tin... nhưng mà bây giờ ta thực sự có tâm tư nghĩ đến nữ nhân!"
“Ha ha ha..."
“Vương gia, người nói xem có phải con người ta trời sinh đã không đứng đản rồi không?”
“A ha ha ha..”
Mọi người nghe vậy đều bật cười: “Lão Quỷ, cuối cùng ngươi cũng giác ngộ rồi!"
Hạ Thiên cũng cười: “Tục ngữ có câu, cô âm không dài, cô dương không tồn tại(*), thật ra, nam nhân nghĩ đến nữ nhân là chuyện bình thường!"
(*) Một sự vật không thể hình thành và phát triển từ một yếu tố duy nhất
“Lão Quỷ, nếu chúng ta có thể sống sót cảm rễ ở Đại Hoang Châu, chúng ta sẽ xây dựng Đại Hoang Châu thành một thiên đường mà mọi người đều có thể ăn no mặc ấm, cũng là nơi mọi người đều có thể cưới vợt”
“Thế nào?”
Hai mắt Lão Quỷ sáng lên: “Vương gia, chúng ta làm như. vậy địt"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương