Cửu Long Đoạt Vị

Chương 15: Lão Quỷ là bảo vật



“Thanh Nang Thần Châm” xuất phát từ y thuật tuyệt thế “Thanh Nang Kinh” của Hoa Đà.

Hoa Đà là ai? Là một thần y nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc!

Ông được các thế hệ sau ở Trung Quốc mệnh danh là “Bậc thầy ngoại khoa” và “Ông tổ của ngoại khoa”, là chuyên gia phẫu thuật ngoại khoa đầu tiên ở vùng đất này, người đầu tiên phát minh ra thuốc gây mê “Ma Phí Tán” và là người tiên phong trong lĩnh vực dùng châm cứu để chữa bệnh.

Ông hành nghề y cả đời, viết ra tác phẩm y học nổi tiếng “Thanh Nang Kinh”, sau khi ông bị giết, “Thanh Nang Kinh” cũng biến mất trong dòng chảy thời gian của lịch sử Trung Quốc, không thể tìm thấy tung tích.

Bởi vì “Thanh Nang Kinh” được tổ tiên của Hạ Thiên giành được, trở thành bảo vật gia truyền của Hạ gia, sau này được truyền đến tay Hạ Thiên.

Giờ phút này.

Chỉ thấy Hạ Thiên di chuyển kim châm như bay, chọc vào mụn mủ ở hai bên vết thương của Lão Quỷ, đặt kim bạc xuống, ấn ngón tay vào mụn mủ của Lão Quỷ, ép hết mủ bên trong ra.

“A.."

Vết thương của Lão Quỷ bị bóp chặt, hắn ta hít vào một hơi thật mạnh rồi lại đau đớn không thể chịu được mà thở ra.

Môi hẳn ta đau đến mức trắng bệch, run rẩy hỏi: “Vương gia, chất độc của ta đã thấm vào chỗ sâu nhất trong vết thương sao?”

Hạ Thiên lắc đầu: “Không phải, hẳn là đã bám vào xương ngực!”

“Tốc độ khuếch tán độc của ngươi nhanh hơn ta nghĩ!”

Trong lòng Lão Quỷ trùng xuống: “Vương gia, vậy phải làm sao bây giờ?”

Hạ Thiên hạ châm như bay, bịt kín huyệt đạo trước người Lão Quỷ, nghiêm túc hỏi: “Ngươi có từng nghe qua... có chuyện gọi là cạo xương chữa lành vết thương không?”

“Huh...” Lão Quỷ hít một hơi: “Không có!”

Lúc này, Hạ Thiên lấy ra một con dao bạc nhỏ, ngâm trong rượu mạnh: “Rất lâu trước kia có một vị võ tướng nổi tiếng khắp thiên hạ tên là Quan Vũ, bởi vì trong một trận chiến, ông bị mũi tên có độc của kẻ địch làm bị thương cánh tay, khó có thể loại bỏ!”

“Sau đó, sư phụ Hoa Đà của ta đã chữa thương cho ông. Khi đó, chất độc mà ông trúng đã bám vào xương cốt, phải cạo xương, mới có thể loại bỏ chất độc để hồi phục.”

Lão Quỷ cắn răng hỏi: “Sau đó chuyện gì xảy ra?”

Hạ Thiên cầm con dao bạc lên: “Ngươi phải biết một điều... Dùng dao cắt vào cơ thể, sau đó lại dùng dao cạo xương, đau đớn sẽ xuyên thấu đến tận xương tủy, đau tận tâm can, người bình thường hoàn toàn không thể chịu đựng được!”

“Mà dưới cơn đau dữ dội, phản ứng bản năng của con người là phải giấy giụa!”

“Mà một khi đã giãy giụa, sẽ không thể cạo chất độc ra khỏi xương được!”

“Như vậy, độc không tiêu đi được, sẽ làm vết thương trầm trọng hơn, chảy máu mà chết!”

Hạ Thiên cầm dao lên, khoa tay múa chân trước mặt Lão Quỷ: “Cho nên, sư phụ Hoa Đà của ta đề nghị dựng một cây cột lớn bên ngoài lều của Quan Vũ, trên đó có treo một vòng lớn, trói Quan Vũ vào cột lớn, tránh để ông giấy giụa, sau đó bắt đầu cạo xương để loại bỏ chất độc ở cánh tay của ông.”

Mồ hôi hột to như hạt đậu chảy ra trên trán Lão Quỷ: “Tiếp theo thì sao?”

“Sau đó, Quan Vũ không hề thay đổi sắc mặt, ra lệnh cho. người bày tiệc và bày bàn cờ, uống mấy ly rượu rồi bắt đầu chơi cờ với thuộc hạ của mình. Ông duỗi tay ra nói... cứ để như vậy cạo xương, ông tuyệt đối không cử động!”

“Vì vậy, sư phụ của ta mang đến một chậu gỗ để đựng máu, dùng dao cắt thịt, đến tận xương!”

“Quả nhiên xương của ông đã chuyển sang màu xanh, độc tố đã thấm vào!”

“Sư phụ ta giơ tay chém xuống, cạo xương của ông... rung động lạch cạchI”

“Âm thanh vang vọng khắp lều trại, khiến tất cả tướng sĩ dưới trướng Quan Vũ đều không dám xem, không đành lòng nghe, mọi người ai cũng kinh hãi!”

“Cứ nghĩ đến cảm giác đau đớn thấu xương đó là lại khiến lòng người run sợ.”

“Nhưng Quan Vũ lại không hề cau mày nhăn mặt, vừa chơi cờ cùng thuộc hạ của mình, vừa uống rượu ăn thịt, như thể người bị cạo xương không phải là ông!”

“Sư phụ cạo bỏ chất độc, dùng kim chỉ khâu lại rồi bôi thuốc. Sau đó Quan Vũ đứng dậy khen ngợi y thuật của sư phụ ta rất giỏi, rồi lại tiếp tục uống rượu cùng đám thuộc hạ”

“Lão Quỷ, người như vậy có thể được gọi là anh hùng hảo. hán không?”

Ánh mắt Lão Quỷ trở nên kiên định hơn nhiều: “Vị Quan Vũ này quả thực là anh hùng hiếm có trong thiên hạ, đồng thời cũng là một hảo hán có ý chí kiên cường!”

“Ừm!"

Hạ Thiên gật đầu: “Sư phụ ta nói Quan Vũ là một hảo hán năm nghìn năm có một!”

“Ngươi thì sao?”

Sắc mặt Lão Quỷ suy sụp: “Vương gia, không làm hảo hán năm nghìn năm có một được không?”

Hạ Thiên lắc đầu: “Sư phụ ta từng truyền cho ta một loại thuốc tên là Ma Phí Tán, có thể làm tê liệt bộ phận cần cạo chất độc”

“Nhưng có một số vị thuốc chính hôm nay ta không mua được, cho nên không thể chế ra thuốc được!”

“Vi vậy, hôm nay ngươi chỉ có thể học theo Quan VũI”

“Chịu đựng!”

Trái tim Lão Quỷ run lên, cả người run sợ: “Vương gia, không thể đợi ngài chế tạo ra cái thứ tên Ma Phí Tán kia rồi mới cạo xương sao?”

Hạ Thiên lắc đầu: “Không thể!”

“Tại sao?”

“Bởi vì thành phần chính của Ma Phí Tán không thể tìm được lúc này, ngày chế ra được còn rất xa, chất độc của ngươi đã ở trên xương ngực, nếu lại xâm nhập vào tim, ngươi chắc chản sẽ chết!”

Vẻ mặt Lão Quỷ trông như sắp khóc: “Vương gia, đêm nay chắc chăn sẽ có kẻ địch tấn công. Nếu bây giờ cạo xương, ta sẽ không thể tham gia chiến đấu. Chờ đánh xong trận chiến đêm nay rồi mới cạo xương được không?”

“Không được!”

Hạ Thiên lạnh lùng cự tuyệt: “Nếu như đêm nay ngươi lại chiến đấu kịch liệt, chäc chắn độc sẽ vào tim, ngươi thật sự sẽ chết chắc!”

“Vương gia, thật sự không thể thương lượng được sao?”

“Không được!”

“Ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Lão Quỷ nghiến chặt hàm răng vàng khè, nhằm mắt lại, khóe mắt rưng rưng nước mắt: “Vương gia, vậy cho ta uống một bình rượu trước đã!”

Hạ Thiên đưa rượu mạnh tới: “Không được uống say, phải duy trì sự tỉnh táo, bởi vì ngươi phải có ý chí kiên định khống chế cơ thể của mình, không được nhúc nhích hay giấy giual”

“Nếu uống say, ngươi sẽ không thể kiểm soát được bản thân.”

“Ta đã dùng kim bạc phong ấn các huyệt đạo của ngươi, có thể giúp ngươi đỡ đau một chút!”

Lão Quỷ uống mấy ngụm rượu mạnh, duỗi cánh tay ra: “Vương gia, làm đi!”

Hạ Thiên gật đầu, con dao bạc cắt dọc theo miệng vết thương trên ngực Lão Quỷ...

Lão Quỷ hét lên một tiếng đau đớn chấn động trời đất, quỷ thần khiếp sợ: “Đau quái”

“Chết tiệt, thật sự đau quá!”

Lão Quỷ đau đớn tột cùng, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, đau đớn đến biến dạng, nhưng vẫn không nhúc nhích, ý chí rất kiên định.

“Lạch cạch..."

Tiếng dao cạo xương vang vọng khắp đại sảnh, khiến đám thương binh bên ngoài ớn lạnh!

Vừa nãy bọn họ đã căng tai ra lắng nghe câu chuyện xưa kia.

Họ còn nghe thấy tiếng cạo xương... Nghe đến mức cơ thể bọn họ rét run, răng đánh lập cập, chỉ hận không thể bịt tai lại.

Trong đại sảnh. Hạ Thiên nghiêm túc cạo xương: “Lão Quỷ, có thể nói ngươi rất may mắn, trên xương ngực không có nhiều chất độc, chỉ cần nhẹ nhàng cạo đi là được!”

Nói thì chậm, nhưng động tác rất nhanh!

Đôi tay của Hạ Thiên giống như ảo ảnh... cắt ra, cạo xương, khâu vết thương lại, bôi thuốc, rồi băng bó động tác liền mạch lưu loát.

Hăn cố gắng làm cho Lão Quỷ chịu ít đau đớn nhất có thể! Tuy nhiên, cho dù thuốc bôi vào vết thương có tác dụng

giảm đau rất tốt, nhưng Lão Quỷ vẫn đau đớn đến mức linh hồn chấn động.

Máu tươi chảy dọc theo khóe miệng Lão Quỷ: “Vương gia, thuộc hạ chưa từng nhìn thấy y thuật thần kỳ thế này, sau này đi theo ngài, ta muốn chết cũng khó!”

“Ha ha ha..."

Ánh mắt Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ngươi có thể chịu đựng nỗi đau cạo xương này, cũng không thua kém vị Quan Vữ

kia bao nhiêu!

“Sau này nhất định ngươi sẽ nổi danh khắp thiên hại”

Đúng vậy!

Hạ Thiên rất xem trọng Lão Quỷ.

Ý chí của Lão Quỷ cực kỳ ngoan cường, hản ta có thể chịu đựng được những gì người khác không thể chịu, chỉ cần rèn luyện thêm một chút, hẳn ta sẽ trở thành một vị tướng soái tài năng!

Trong nội viện.

Tư Mã Lan đứng ở trước cửa phòng, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng kỳ lạ: “Tiểu Qua, ngươi cảm thấy Lão Quỷ thế nào?”

Ánh mắt Tư Mã Qua nghiêm túc trả lời: “Hảo hán hiếm có trong thiên hại”

Tư Mã Lan gật đầu đồng ý: “Nếu Lão Quỷ này không chết trẻ, một ngày nào đó hắn ta sẽ nổi danh khắp thiên hạ!”

“Hắn, thật sự đã tìm được bảo vật!”

“Không ngờ doanh trại thương binh này lại toàn người tài!”

“Nếu Thái tử biết chuyện, liệu có tức giận đến mức hộc. máu không?”

Tiểu Qua không chút do dự trả lời: “Có!” Trong mắt Tư Mã Lan lóe lên ánh sáng kỳ lạ, nàng nhìn chăm chăm vào khoảng không, lẩm bẩm: “Ngươi thật sự

không khoác lác, trên người có y thuật tuyệt thết”

Chương trước Chương tiếp