Cửu Long Đoạt Vị

Chương 17: Âm hồn trong tuyết



Hai người này là người xuất sắc trong những sát thủ đồng bài!

Họ đi dọc theo bóng tối ở rìa tường thành, giống như yêu tỉnh bước đi trong đêm tối, động tác của họ rất nhanh nhẹn và chuyên nghiệp.

Đám sát thủ hắc y đều rất lợi hại!

Khuôn mặt Nhị thánh sứ Đồng Nhan lộ ra vẻ hài lòng, nhẹ nhàng nói: “Đã nhìn thấy chưa?”

“Hùng Đại và Hùng Nhị đã lợi dụng địa hình địa vật đạt đến trình độ tuyệt vời, mặc dù chỉ là sát thủ đồng bài nhưng tiềm hành chỉ thuật cũng không hơn sát thủ kim bài bao nhiêu."

Đám sát thủ häc y đều gật đầu, có chút sùng bái!

Trong tiềm hành chỉ thuật, Hùng Đại và Hùng Nhị có thể xứng với sự ca ngợi của Nhị thánh sứ.

Đột nhiên. Rất nhiều sát thủ hắc y không khỏi suy nghĩ lung tung!

Họ thoáng liếc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Nhị thánh sứ... chẳng lẽ đồ lắng lơ này thích Hùng Đại và Hùng Nhị sao?

Chẳng lế nàng ta muốn “một phượng ăn đôi gấu”?

Trong giây lát, có hình ảnh hiện lên trong đầu một số sát thủ häc y!

Một người phụ nữ quyến rũ đã lên giường với hai con gấu trong một đêm giông bão và tối tăm!

Khoảnh khắc này, trong lòng đám sát thủ hắc y hơi xao động, âm thầm quyết định rằng nhất định phải thể hiện thật tốt, để khiến cho vưu vật nhân gian Nhị thánh sứ để mắt đến mình.

Tưởng tượng thật sự rất tốt đẹp!

Lúc này, Hùng Đại và Hùng Nhị núp trong bóng tối dưới tường thành, y phục màu đen hòa vào bóng tối.

“Cao minhl”

Đám sát thủ hắc y khế khen ngợi: “Lợi hại!” “Có thể xưng là cao thủi”

Nhưng lúc này, trong bóng tối.

Hùng Đại và Hùng Nhị lại trợn tròn mắt, cả người lạnh lẽo, giống như bị kinh hãi vô cùng!

Bởi vì trong bóng tối có hai người mặc đồ đen như âm hồn cầm cung nỏ chỉ vào cổ họng của bọn họ!

Gặp ma rồi! Hai người này không chỉ mặc y phục màu đen mà ngay cả khuôn mặt cũng đen sì, tay cũng đen thùi lùi, ngụy trang thành

bóng tối ở đây rất hoàn hảo.

Lúc này, Đại Hùng và Nhị Hùng đã thích ứng với ánh sáng trong bóng tối.

Ngay trước mặt họ, người đang cười nhạo họ không ai khác chính là đồ bỏ đi Hoang Thân Vương mà chuyến này họ phải giết.

Cho dù hắn đã bôi đen mặt, cho dù hắn đã bôi đen tay, cho dù họ chưa từng nhìn thấy người thật!

Tuy nhiên, nét mặt tuấn tú và đôi mắt thông minh vẫn dễ thấy như đom đóm trong đêm tối.

Hạ Thiên hiểu ánh mắt của Hùng Đại và Hùng Nhị. Họ đã nhận ra hắn! Không hổ là sát thủ!

Thiên phú đặc biệt, luôn tìm thấy mục tiêu của bản thân trong đám người.

Thái tử bồi dưỡng những sát thủ này đúng là bất phàm! Tuy nhiên, lại gặp phải hắn!

Lúc này, Hùng Đại và Hùng Nhị nhìn chắm chăm vào Hạ Thiên, đột nhiên nghĩ đến một câu “giả heo ăn thịt hổ”.

Kẻ nào nói Hoang Thân Vương là thư sinh vô dụng? Kẻ nào nói hẳn trói gà không chặt?

Kẻ nào nói hẳn là con mồi có thể bóp chết một cách dễ dàng?

Hiện giờ...

Nhân vật thợ săn và con mồi đã hoàn toàn đổi ngược lại.

Trước khi trốn vào trong bóng tối này, Hùng Đại và Hùng Nhị đã dùng phương pháp đặc biệt cảm nhận xung quanh... và

không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào!

Là sát thủ đồng bài đã giết vô số người, họ có một số cảm giác với nguy hiểm.

Nhưng lần này, họ lại chẳng có chút cảm giác nào.

Điều này chứng tỏ rằng thuật ẩn náu của phế vật Hoang Thân Vương vô cùng cao minh!

Cao minh đến mức khiến họ không thể dò xét được. Lúc này, Hùng Đại và Hùng Nhị đều không dám động đậy.

Nếu họ di chuyển, những mũi tên nỏ sắc nhọn sẽ xuyên qua cổ họ.

Sự sống và cái chết đang năm trên ranh giới mong manh. Đột nhiên...

Hai bàn tay đen vươn ra từ trong bóng tối và bịt miệng họ bằng hai cục đen sì.

Hùng Đại và Hùng Nhị lập tức cảm thấy yên tâm... tính mạng tạm thời được giữ lại!

Bởi vì... Nếu phế vật Hoang Thân Vương muốn giết họ thì hắn chỉ cần bóp cò nỏ và bắn xuyên qua cổ họng họ mà không cần phải bịt miệng họ.

Tuy nhiên, Hùng Đại và Hùng Nhị nghĩ nhầm rồi!

Khi họ thuận theo há miệng ra, hai cục vải đen hôi hám được nhét vào miệng họ.

“Vù vù..” Hai con dao găm màu đen từ trong bóng tối phóng ra, nhanh như chớp, đâm vào ngực họ, cắn vào tim họ như rắn độc. Một nhát giết chết!

Giết một cách sạch sẽ gọn gàng!

Hùng Đại và Hùng Nhị tắt thở mà không hề có cơ hội vùng vẫy.

Họ mềm nhũn ngã xuống mặt tuyết, không hề phát ra chút tiếng động nào.

Sau đó, Hạ Thiên đưa tay ra hiệu. Cao Phi đi theo hắn lại biến mất trong bóng tối.

Lúc này, trong lòng Cao Phi kinh ngạc đến mức không thể diễn tả thành lời!

Thủ pháp giết người của Vương gia nhà hắn ta, dường như cao minh hơn cả sát thủ!

Vương gia đúng là sâu không lường được!

Đột nhiên, hình như Cao Phi nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt bừng tỉnh, thầm nghĩ: “Vương gia tinh thông y thuật, biết cứu người, nên đương nhiên biết nhược điểm của thân thể con người, giết người đương nhiên rất lợi hại!”

Thuật giết người và thuật cứu người đều tài giỏi!

Ở bên khác.

Nhị thánh sứ Đồng Nhan và đám sát thủ hắc y lại chờ đợi một khắc, nhưng vẫn không chờ được bóng dáng cường tráng của Hùng Đại và Hùng Nhị!

Sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt Nhị thánh sứ: “Lạc Đà, Răn Hổ Mang, chắc chẳn vùng tối đó có vấn đề, các ngươi đến đó xem thử đi!”

Lạc Đà và Rản Hổ Mang là biệt hiệu của hai sát thủ!

Họ là sát thủ đồng bài lợi hại hơn cả Hùng Đại và Hùng Nhị.

“Vù vù..."

Hai bóng đen lao từ bên cạnh Nhị thánh sứ, giống như ma quỷ trong tuyết, tốc độ nhanh hơn cả Hùng Đại và Hùng Nhị.

Lần này họ không đi theo tuyến đường của Hùng Đại và Hùng Nhị mà đến gần nơi Hùng Đại và Hùng Nhị biến mất theo

hướng khác.

Đúng lúc này, ngọn đuốc xuất hiện trên tường thành Ổ Bảo.

Hai người lính bị thương khập khiễng bước ra khỏi lầu các, cúi cổ, người này đi sau người kia, như thể họ đang đi tuần tra

thường lệ.

Lạc Đà và Rằn Hổ Mang kinh ngạc, tăng tốc và lao thẳng vào đống tuyết trước mặt.

“Vù vù..”

Vừa bước vào đống tuyết, họ mất cảnh giác, bất ngờ không kịp đề phòng bị bịt miệng, cổ họng bị hai con dao găm sắc nhọn cắt vào!

Lạc Đà và Rắn Hổ Mang đã chết!

Dòng máu nóng chảy ra từ cơ thể họ trộn lẫn với tuyết trắng, như hoa mận trong tuyết, ẩn mình trong đống tuyết.

Một khắc sau.

Những người lính bị thương tuần tra trên tường thành đã tắt ngọn đuốc và lại trốn trong lầu các.

Đêm tuyết lại khôi phục sự yên tĩnh.

Tuy nhiên, Lạc Đà và Rắn Hổ Mang lao vào trong tuyết không đi ra nữa!

Đống tuyết đó giống như một cái miệng to đầy máu nuốt chứng bọn họ.

Bầu không khí nhất thời trở nên quỷ dị.

Một cảm giác tồi tệ dâng lên trong lòng đám hắc y nhân.

Đống tuyết đó ăn thịt người một cách lặng lẽ sao?

Người đâu?

Bốn người mất tích đều là những kẻ giỏi nhất trong số những sát thủ đồng bài, bất kể phương pháp ám sát của họ là gì, ngay cả khi đối mặt trực diện với kẻ thù, họ ít nhất cũng có thể chiến đấu chống lại mười chiến sĩ tinh nhuệ.

Chương trước Chương tiếp