Cửu Long Đoạt Vị

Chương 22: Thu hoạch được: bao nhiêu?



Đôi mắt phượng của thiếu nữ che mặt sáng lên: “Người có chí ắt thành công?”

“Câu này rất có sức mạnh!” “Nếu ý chí võ đạo của ngươi kiên định như thế, vậy để ta xem người có chí bỏ lỡ thời điểm luyện võ tốt nhất như ngươi làm sao để trở thành cường giả võ đạo?”

Vừa dứt lời, thiếu nữ che mặt liền xoay người đi vào sâu trong rừng cây thông.

Nàng ta bước từng bước trên tuyết, không để lại dấu vết, giống như yêu tinh bay trên tuyết.

Hạ Thiên không cam lòng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Thiếu nữ che mặt không ngoảnh đầu lại, trả lời: “Nếu ngươi có thể sống sót đi đến Đại Hoang Châu, tự nhiên sẽ biết †a là ai”

“Ngươi đến để giúp ta phải không?”

“Không phải!”

“Vậy ngươi đến đây để làm gì?”

“Đến để xem thể nào, xem thử ngươi có thật sự vô dụng. như lời đồn không!”

Hạ Thiên: “... Ngươi đã từng gặp tám vị ca ca của ta rồi à?” “Đúng vậy!”

“Ngươi thật sự không thể nhận ta làm đồ đệ sao?”

“Thật sự không thể!”

“Tại sao?”

“Nếu ngươi có thể sống sót đến Đại Hoang châu thì tự nhiên sẽ biết nguyên nhân!”

Hạ Thiên câm nín. “Rốt cuộc ngươi là địch hay bạn?”

Thiếu nữ che mặt: “Vừa là địch, vừa là bạn!”

“Tên của ngươi là gì?” “Ngươi cứ gọi ta là thiếu nữ che mặt đi!” Vừa dứt lời, bóng dáng người đẹp liền biến mất.

Hạ Thiên nhìn về nơi thiếu nữ biến mất, khẽ lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ ta phải sống sót đi đến Đại Hoang Châu thì mới có thể thấy ngươi nhìn ta bằng con mắt khác sao?”

Hắn như có điều suy nghĩ: “Tại sao ngươi lại muốn bí mật dò xét chín đứa con trai của hoàng đế chứ?”

“Rốt cuộc ngươi định làm gì?”

Thiếu nữ che mặt này không đơn giản! Đúng lúc này.

“Vương gia...”

Giọng nói của Lô Thụ, Cao Phi từ trong rừng cây thông truyền đến.

Sự ấm áp dâng lên trong lòng Hạ Thiên: “Ta ở đây!”

Lô Thụ và Cao Phi có thể tìm đến đây trong khoảng thời gian ngắn như vậy, điều này chứng tỏ răng họ thật sự lo lắng cho hắn.

Đồng thời, thuật theo dõi cũng rất lợi hại!

Điều này thật sự rất tốt!

Lúc này, Lô Thụ và Cao Phi dẫn một đám thương binh lao đến, hưng phấn hét lên: “Vương gia ở đây, an toàn!”

“Vèo..”

Thân hình uyển chuyển nóng bỏng của Tư Mã Qua xuất hiện, nhìn thấy Hạ Thiên, vẻ mặt nàng ta lập tức buông lỏng: “Vương gia không sao thì tốt rồi!”

“Hiện giờ ta có thể trở về báo cáo với tiểu thư!” Đột nhiên...

“Hửm...

Đôi mắt ngấn nước của Tư Mã Qua nhìn chắm chăm vào thi thể của Nhị thánh sứ: “Thủ lĩnh sát thủ hắc y sao?”

Nàng ta đang định xoay người rời đi thì chợt đi đến trước thi thể của Nhị thánh sứ và ngồi xổm xuống, đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cẩn thận kiểm tra một lượt.

Sau đó, nàng ta đứng trước mặt hắn, làn da trắng nhờn không che được đập vào mắt hẳn: “Vương gia, ngươi giết à?”

Trong rừng thông có những phong cảnh thật tuyệt đẹp!

Hạ Thiên hít vào một hơi sâu: “Nếu ta nói là không phải... Thì ngươi có tin không?”

Tư Mã Qua nghiêm túc gật đầu nói: “Ta tin!”

“Ta cũng sẽ nói với tiểu thư như vậy, còn tiểu thư có tin hay không thì ta không biết đâu?”

Nói đoạn, Tư Mã Qua dẫn theo mười tử sĩ xoay người rời đi: “Vương gia, người khỏe thật đấy, xương cổ của mỹ nữ sát thủ này tan nát cả rồi!"

“Còn nữa, người cũng thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, ra tay với một tiểu mỹ nữ như vậy, không chút lưu tình!”

“Đúng là một người đàn ông vô tình!”

Hạ Thiên không trả lời: “Lô Thụ, Cao Phi, kiểm kê chiến mã trong khu rừng này, kéo về hết!”

“Bắt đầu từ bây giờ, những con ngựa chiến này đều là của chúng tai”

“Vâng!” Cao Phi rất phấn khích: “Vương gia quả nhiên mưu hay chước giỏi, những sát thủ này thật sự là sứ giả đưa ngựa cho chúng ta!”

Lô Thụ không nói gì, hắn ta dắt con ngựa dẫn đầu nhìn Hạ Thiên, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ!

Vương gia có thể biết trước tương lai sao?

Chương trước Chương tiếp