Cửu Long Đoạt Vị
Chương 41: Vẽ lại khuôn mặt dáng người đi!
Sau đó.
Hắn ta gỡ tờ giấy xuống, đưa vào bên trong xe ngựa: “Chủ nhân, có người dùng phi tiêu truyền tin đến, Tàng Nhất đã kiểm tra qua, trên giấy không có độc!”
Hạ Thiên đưa tay nhận lấy, tò mò hỏi: “Là ai truyền tin đến?”
Tàng Nhất lạnh lùng nói: “Chúng ta sẽ biết sớm thôi!”
Vào lúc này.
Hai “người tuyết” kia cũng chạy đến xe phẫu thuật của Hạ Thiên, rũ bỏ tuyết trên người, lộ ra hai khuôn mặt trẻ tuổi, chính là hai thiếu niên tàng kiếm.
Tàng Nhất nhướng mày nói: “Tàng Nhị, Tàng Tam, là ai truyền thư đến?”
“Một nữ tử che mặt mặc đồ trắng, võ công của nàng ta rất cao cường, đã tiêu diệt toàn bộ các thám tử trên đường giúp chúng ta, không ai có thể trở thành kẻ địch trước một kiếm của nàng ta.”
“Nếu không phải bọn ta biết quy tức công thì chắc chắn cũng sẽ bị nàng ta phát hiện ra.”
“Sau khi giết người, nàng ta đã ném phi tiêu truyền tin đến”
Tàng Nhất lạnh lùng nói: “Vẽ lại khuôn mặt dáng người đi!”
“Vâng!”
Tàng Nhị và Tàng Tam nhảy lên xe ngựa, lấy giấy trắng từ trong hộp gỗ đàn hương ra, cùng với hai cây bút lông kỳ lạ, bắt đầu vẽ tranh trên xe xóc nảy.
Tuy rằng xe ngựa xóc nảy, thân hình của hai thiếu niên tàng kiếm trông gầy gò, nhưng đôi tay lúc vẽ tranh lại rất vững vàng.
Một lúc sau.
Hình ảnh của thiếu nữ che mặt xuất hiện trên giấy trắng một cách sống động.
Khuôn mặt và dáng người trên hai bức tranh gần như: giống nhau, không khác biệt là bao.
Tàng Nhất cẩn thận quan sát: “Các ngươi trở về sưởi ấm, để bọn Tàng Tứ và Tàng Ngũ tiếp nhận nhiệm vụ của các. ngươi."
“Vâng!” Tàng Nhị và Tàng Tam nhận lệnh rời đi.
Lúc này Tàng Nhất mới đưa hai bức tranh vào xe ngựa: “Chủ nhân, trên giấy chính là người đã phóng phi tiêu truyền tin. Là một nữ tử, khoảng chừng 17,18 tuổi, lông mày lá liễu, mắt phượng, không nhìn thấy cả mặt, không thể phán đoán thân phận thật sự của nàng ta.”
“Nhưng mà, võ công của nữ tử này ít nhất đã đạt đến cảnh giới cao thủ hạng nhất.”
“Ờ!"
Hạ Thiên có chút tò mò: “Tàng Nhị và Tàng Tam đều không báo cáo về thân thủ của nữ tử mặc đồ trắng, làm sao. ngươi biết nàng ta là cao thủ hạng nhất?”
Vẻ mặt Tàng Nhất không hề thay đổi, lạnh lùng trả lời: “Kể từ khi rời khỏi Ổ Bảo Đào Hoa, thám tử theo dõi đoàn xe của chúng ta có ít nhất ba người là võ đạo cao thủ hạng hai. Nàng †a có thể giết bọn họ chỉ băng một chiêu, điều này đã chứng minh võ công của nàng ta vượt qua cảnh giới hạng hai, mới có thể giết chết dễ dàng như vậy.”
Hạ Thiên gật đầu: “Vậy tại sao lại để Tàng Nhị và Tàng Tam cùng vẽ hai bức tranh nhân vật?”
“Vẽ một bức không phải là được rồi sao?”
Trong mắt Tàng Nhất lộ ra vẻ thận trọng: “Ánh mắt của mỗi người đều không giống nhau, cách nhìn sự việc cũng khác nhau. Hai người cùng vẽ về nàng ta có thể giảm thiểu sai sót trong cách quan sát của mắt người, cho ra diện mạo chân thật của nàng ta”
Hắn ta gỡ tờ giấy xuống, đưa vào bên trong xe ngựa: “Chủ nhân, có người dùng phi tiêu truyền tin đến, Tàng Nhất đã kiểm tra qua, trên giấy không có độc!”
Hạ Thiên đưa tay nhận lấy, tò mò hỏi: “Là ai truyền tin đến?”
Tàng Nhất lạnh lùng nói: “Chúng ta sẽ biết sớm thôi!”
Vào lúc này.
Hai “người tuyết” kia cũng chạy đến xe phẫu thuật của Hạ Thiên, rũ bỏ tuyết trên người, lộ ra hai khuôn mặt trẻ tuổi, chính là hai thiếu niên tàng kiếm.
Tàng Nhất nhướng mày nói: “Tàng Nhị, Tàng Tam, là ai truyền thư đến?”
“Một nữ tử che mặt mặc đồ trắng, võ công của nàng ta rất cao cường, đã tiêu diệt toàn bộ các thám tử trên đường giúp chúng ta, không ai có thể trở thành kẻ địch trước một kiếm của nàng ta.”
“Nếu không phải bọn ta biết quy tức công thì chắc chắn cũng sẽ bị nàng ta phát hiện ra.”
“Sau khi giết người, nàng ta đã ném phi tiêu truyền tin đến”
Tàng Nhất lạnh lùng nói: “Vẽ lại khuôn mặt dáng người đi!”
“Vâng!”
Tàng Nhị và Tàng Tam nhảy lên xe ngựa, lấy giấy trắng từ trong hộp gỗ đàn hương ra, cùng với hai cây bút lông kỳ lạ, bắt đầu vẽ tranh trên xe xóc nảy.
Tuy rằng xe ngựa xóc nảy, thân hình của hai thiếu niên tàng kiếm trông gầy gò, nhưng đôi tay lúc vẽ tranh lại rất vững vàng.
Một lúc sau.
Hình ảnh của thiếu nữ che mặt xuất hiện trên giấy trắng một cách sống động.
Khuôn mặt và dáng người trên hai bức tranh gần như: giống nhau, không khác biệt là bao.
Tàng Nhất cẩn thận quan sát: “Các ngươi trở về sưởi ấm, để bọn Tàng Tứ và Tàng Ngũ tiếp nhận nhiệm vụ của các. ngươi."
“Vâng!” Tàng Nhị và Tàng Tam nhận lệnh rời đi.
Lúc này Tàng Nhất mới đưa hai bức tranh vào xe ngựa: “Chủ nhân, trên giấy chính là người đã phóng phi tiêu truyền tin. Là một nữ tử, khoảng chừng 17,18 tuổi, lông mày lá liễu, mắt phượng, không nhìn thấy cả mặt, không thể phán đoán thân phận thật sự của nàng ta.”
“Nhưng mà, võ công của nữ tử này ít nhất đã đạt đến cảnh giới cao thủ hạng nhất.”
“Ờ!"
Hạ Thiên có chút tò mò: “Tàng Nhị và Tàng Tam đều không báo cáo về thân thủ của nữ tử mặc đồ trắng, làm sao. ngươi biết nàng ta là cao thủ hạng nhất?”
Vẻ mặt Tàng Nhất không hề thay đổi, lạnh lùng trả lời: “Kể từ khi rời khỏi Ổ Bảo Đào Hoa, thám tử theo dõi đoàn xe của chúng ta có ít nhất ba người là võ đạo cao thủ hạng hai. Nàng †a có thể giết bọn họ chỉ băng một chiêu, điều này đã chứng minh võ công của nàng ta vượt qua cảnh giới hạng hai, mới có thể giết chết dễ dàng như vậy.”
Hạ Thiên gật đầu: “Vậy tại sao lại để Tàng Nhị và Tàng Tam cùng vẽ hai bức tranh nhân vật?”
“Vẽ một bức không phải là được rồi sao?”
Trong mắt Tàng Nhất lộ ra vẻ thận trọng: “Ánh mắt của mỗi người đều không giống nhau, cách nhìn sự việc cũng khác nhau. Hai người cùng vẽ về nàng ta có thể giảm thiểu sai sót trong cách quan sát của mắt người, cho ra diện mạo chân thật của nàng ta”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương