Cửu Long Đoạt Vị
Chương 43: Binh gia!
“Binh gia!”
Tàng Nhất thẳng thắn trả lời: “Chủ nhân, y thuật của ngài hơn người, am hiểu thuật châm cứu, là có được chân truyền của Y gia sao?”
Hạ Thiên nhàn nhạt cười: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Tàng Nhất nghiêm túc nói: “Chủ nhân, theo ta được biết, sau khi triều Đại Hạ soán vị triều Tân của bọn ta thì chỉ độc tôn học thuật Nho gia, trục xuất Bách gia, thu thập bản sao học thuyết từ trường phái của các gia khác cất vào Tàng Thư Các trong hoàng cung.”
“Theo truyền thuyết, chỉ cần học được bản bí tịch của Y. gia truyền lại, sẽ có thể cứu sống được người chết, trở thành Chưởng môn của Y gial”
“Chủ nhân, không phải ngài đã có được bản “Y Tử bí tịch” kia rồi chứ?”
“Nếu chủ nhân đã có được bản bí tịch kia, bọn ta đi theo bên cạnh ngài, có lẽ muốn chết cũng khó.”
Nói đến đây, Tàng Nhất ngừng lại để thăm dò. “Ha ha ha...” Hạ Thiên cười nhạt: “Tàng Nhất, ngươi biết không ít nhỉ!”
“Nhưng mà y thuật của ta không đến từ “Y Tử bí tịch”, mà là học được từ một vị cao nhân lánh đời, y thuật của ông ấy... kiệt xuất thiên hạ”
Ánh mắt của Tàng Nhất sáng lên: “Chủ nhân, trên giang hồ còn có một lời đồn đại, nói răng bên trong hoàng cung có điện Cung Phụng, nơi đó không chỉ có các kỳ nhân dị sĩ được hoàng đế Đại Hại thu nạp về, mà còn đang nhốt Chư Tử Bách gia.”
Vào thời triều Đại Tân trước đây, triều đình vì để tìm ra phương pháp thống trị thiên hạ đã cổ vũ dân gian hiến kế bày mưu.
Kết quả trong triều đình và dân chúng xuất hiện gần hai trăm trường phái học thuật khác nhau.
Chư Tử Bách gia, chính là người sáng lập ra các trường phái học thuật.
Trong đó, lưu truyền rộng rãi nhất chính là Pháp gia, Đạo gia, Mặc gia, Nho gia, Âm Dương gia, Danh gia, Học phía Tạp gia, Nông gia, Tiểu Thuyết gia, Tung Hoành gia, Binh gia và Y gia, trăm gia xuất hiện tranh đấu rầm rộ.
Điều này rất giống với Chư Tử Bách gia trong lịch sử của Trung Quốc, các trường phái học thuyết cũng gần giống.
Nhưng ở nơi này không có mấy người Khổng Tử, Lão Tử, Trang Tử, chỉ có một Mặc Tử trùng tên.
“Ha ha ha...”
Nụ cười của Hạ Thiên không thay đổi: “Vậy ngươi có biết hoàng đế Đại Hạ nhốt Chư Tử Bách gia để làm gì không?”
Trong mắt Tàng Nhất lộ ra sự sắc bén: “Ông ta muốn trường sinh!”
“Ông ta muốn tập hợp trí tuệ của Chư Tử Bách gia, luyện ra thuốc trường sinh bất lão, trở thành người trường sinh bất lão, ông ta muốn trở thành hoàng đế vĩnh viễn của Đại Hạ”
“Dã tâm của ông ta rất lớn!”
Hạ Thiên nhìn cánh đồng tuyết rộng lớn, an ủi hắn ta: “Trường sinh bất lão chỉ là một truyền thuyết mà thôi!”
“Chỉ cần là thân thể của người phàm, đều không thể thoát khỏi sự chỉ phối của thời gian, cũng không thể trường sinh.”
Tàng Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chủ nhân, trong Chư Tử Bách gia, người nhỏ tuổi nhất cũng đã hơn trăm tuổi, nếu không có thuốc trường sinh, sao có thể sống lâu như vậy?”
Tàng Nhất thẳng thắn trả lời: “Chủ nhân, y thuật của ngài hơn người, am hiểu thuật châm cứu, là có được chân truyền của Y gia sao?”
Hạ Thiên nhàn nhạt cười: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Tàng Nhất nghiêm túc nói: “Chủ nhân, theo ta được biết, sau khi triều Đại Hạ soán vị triều Tân của bọn ta thì chỉ độc tôn học thuật Nho gia, trục xuất Bách gia, thu thập bản sao học thuyết từ trường phái của các gia khác cất vào Tàng Thư Các trong hoàng cung.”
“Theo truyền thuyết, chỉ cần học được bản bí tịch của Y. gia truyền lại, sẽ có thể cứu sống được người chết, trở thành Chưởng môn của Y gial”
“Chủ nhân, không phải ngài đã có được bản “Y Tử bí tịch” kia rồi chứ?”
“Nếu chủ nhân đã có được bản bí tịch kia, bọn ta đi theo bên cạnh ngài, có lẽ muốn chết cũng khó.”
Nói đến đây, Tàng Nhất ngừng lại để thăm dò. “Ha ha ha...” Hạ Thiên cười nhạt: “Tàng Nhất, ngươi biết không ít nhỉ!”
“Nhưng mà y thuật của ta không đến từ “Y Tử bí tịch”, mà là học được từ một vị cao nhân lánh đời, y thuật của ông ấy... kiệt xuất thiên hạ”
Ánh mắt của Tàng Nhất sáng lên: “Chủ nhân, trên giang hồ còn có một lời đồn đại, nói răng bên trong hoàng cung có điện Cung Phụng, nơi đó không chỉ có các kỳ nhân dị sĩ được hoàng đế Đại Hại thu nạp về, mà còn đang nhốt Chư Tử Bách gia.”
Vào thời triều Đại Tân trước đây, triều đình vì để tìm ra phương pháp thống trị thiên hạ đã cổ vũ dân gian hiến kế bày mưu.
Kết quả trong triều đình và dân chúng xuất hiện gần hai trăm trường phái học thuật khác nhau.
Chư Tử Bách gia, chính là người sáng lập ra các trường phái học thuật.
Trong đó, lưu truyền rộng rãi nhất chính là Pháp gia, Đạo gia, Mặc gia, Nho gia, Âm Dương gia, Danh gia, Học phía Tạp gia, Nông gia, Tiểu Thuyết gia, Tung Hoành gia, Binh gia và Y gia, trăm gia xuất hiện tranh đấu rầm rộ.
Điều này rất giống với Chư Tử Bách gia trong lịch sử của Trung Quốc, các trường phái học thuyết cũng gần giống.
Nhưng ở nơi này không có mấy người Khổng Tử, Lão Tử, Trang Tử, chỉ có một Mặc Tử trùng tên.
“Ha ha ha...”
Nụ cười của Hạ Thiên không thay đổi: “Vậy ngươi có biết hoàng đế Đại Hạ nhốt Chư Tử Bách gia để làm gì không?”
Trong mắt Tàng Nhất lộ ra sự sắc bén: “Ông ta muốn trường sinh!”
“Ông ta muốn tập hợp trí tuệ của Chư Tử Bách gia, luyện ra thuốc trường sinh bất lão, trở thành người trường sinh bất lão, ông ta muốn trở thành hoàng đế vĩnh viễn của Đại Hạ”
“Dã tâm của ông ta rất lớn!”
Hạ Thiên nhìn cánh đồng tuyết rộng lớn, an ủi hắn ta: “Trường sinh bất lão chỉ là một truyền thuyết mà thôi!”
“Chỉ cần là thân thể của người phàm, đều không thể thoát khỏi sự chỉ phối của thời gian, cũng không thể trường sinh.”
Tàng Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chủ nhân, trong Chư Tử Bách gia, người nhỏ tuổi nhất cũng đã hơn trăm tuổi, nếu không có thuốc trường sinh, sao có thể sống lâu như vậy?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương