Đa Danh Chi Hậu
Chương 21
Cố Tịch Hy như thường lệ giúp Hoàng Phủ Minh Phong mặc cung phục, chuẩn bị thượng triều. Cung phục hôm nay là trường y màu lam sẫm, họa tiết trang trí là đường cách điệu song kiếm hợp thương, kết hợp với vẻ ngoài anh tuấn của hắn càng thêm phần hút mắt.
Hắn có rất nhiều y phục, nhưng Cố Tịch Hy vẫn đánh giá cao nhất nhan sắc của hắn lúc mặc màu lam. Cũng có thể vì màu sắc trầm tính, ôn nhu như thế, khiến nàng cảm thấy hắn bớt đi phần đáng sợ.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Minh Phong cúi đầu, để mặt hắn gần nàng trong gang tấc. Cố Tịch Hy bất ngờ, theo phản xạ ngửa cổ ra sau.
Giọng nói của hắn mang theo ý đùa cợt:
"Thái tử phi khi ngủ, hình như bất cẩn để lộ ra vài thói xấu rồi."
Nàng sững sờ, lại không biết lời của hắn đơn giản chỉ nói về một lời nói mớ vô tri. Kết quả cả ngày ở trong trạng thái lo lắng.
Nàng không biết lúc bản thân ngủ đã vô thức làm ra chuyện gì đáng xấu hổ. Tư thế ngủ của nàng rất đường hoàng nghiêm chỉnh, không ngáy, không chảy nước dãi, lần kia động phải vết thương của hắn là do nàng ê ẩm mình mẩy mà xê dịch trong lúc tỉnh táo.
Vậy thì là lời nói? Liệu nàng có nói lời nào xằng bậy, khiến hắn nghi ngờ? Là nàng trong mơ vô ý gọi Hoàng Phủ Bắc Trì, Chiêu Thủy, hay công khai bản thân là Cố Tịch Hy...?
Nhưng nếu như vậy, sáng ra sao hắn còn tâm trạng mà đùa bỡn nàng...
Hoang mang một hồi, Cố Tịch Hy rất tự giác sai người chuẩn bị một ít thuốc an thần, sử dụng hương liệu có tác dụng ngủ ngon giấc. Nhất là tuyệt đối không được nói mớ.
Nàng thậm chí còn đang tính đến chuyện bản thân khi ngủ nên ngậm một cái gì đó, tránh khi say giấc lại tạo thành tai họa.
**
Thượng triều kết thúc, Hoàng Phủ Minh Phong như thường ở điện Thừa Chính duyệt tấu chương. Lý công công từ ngoài bước vào, giọng điệu vui mừng, khẩn trương:
"Khởi bẩm điện hạ, Trần đại nhân đã về!"
Người bên trên nói xuống:
"Truyền."
Trần Kim từ xa hồi cung, ngay cả hắc giáp cũng không kịp thay, một thân bí ẩn nhuốm đầy khói bụi bước vào điện. Y quỳ xuống trước Hoàng Phủ Minh Phong:
"Thần tham kiến thái tử!"
Hoàng Phủ Minh Phong ngưng bút trên tay, ánh mắt đặt trên người phía dưới:
"Đứng lên đi!"
"Tạ điện hạ."
Hắn gấp một cuộn tấu chương lại, tay nối tiếp mở một cuộn khác ra. Chính sự Cao Tông hoàng đế giao qua mỗi lúc một nhiều.
"Thế nào rồi?"
Trần Kim cúi đầu, nghiêm chỉnh nói:
"Tất cả đều theo ý điện hạ, sắp xếp ổn thỏa."
Khóe môi Hoàng Phủ Minh Phong hơi nhếch lên:
"Rất tốt."
Đáy mắt Trần Kim vẫn không dao động, sau lại nói:
"Điện hạ, thái tử phi..."
Hoàng Phủ Minh Phong lập tức chặn lời:
"Không phải chuyện của ngươi."
Y thận trọng cúi đầu:
"Là thần lỡ lời!"
Hắn giương mắt nhìn y, ngữ điệu xa xôi mà lạnh lẽo:
"Tất cả những ai nợ, bổn thái tử tự có cách đòi. Ngươi không cần phải lo lắng."
"Vâng."
Nhưng trong đáy mắt Trần Kim thật sự vẫn còn điều bất nhẫn. Y đi theo Hoàng Phủ Minh Phong nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy hắn nhẹ tay với kẻ thù.
Dù thái tử phi này, không hẳn là kẻ thù...
Nhưng mà nợ máu năm đó, so với y, Hoàng Phủ Minh Phong tuyệt đối không nhẹ phẫn nộ hơn.
Trần Kim vừa rời khỏi, Hoàng Phủ Miên Khang đã lập tức bước vào. Nhìn theo bóng lưng của người vừa rời khỏi, lại thấy nét mặt đăm chiêu của Hoàng Phủ Minh Phong, y thắc mắc:
"Sao vậy, chuyện làm không tốt à?"
"Không, rất tốt."
Hoàng Phủ Miên Khang cười, tay phe phẩy quạt ngọc:
"Vậy thì được rồi. Thật không uổng công chúng ta giăng lưới chờ cá mập."
Y muốn xem xem, cá mập va vào lưới sắt, vùng vẫy tóe máu như thế nào...
Bàn tay của Hoàng Phủ Minh Phong khẽ nhịp trên mặt bàn:
"Đừng khinh địch. Thứ chúng ta lường trước chỉ có một phần."
Hoàng Phủ Miên Khang gật gật đầu:
"Biết rồi, hôm nay mang đến tin tức không tốt cho huynh đây."
Sắc mặt Hoàng Phủ Minh Phong không đổi:
"Nói."
"Đệ rảo quanh chuyện cũ mấy lần, kết quả vẫn là thái tử phi của huynh yêu đương sâu đậm với người ta."
Người bên trên vẫn nhẹ giọng:
"Cụ thể thế nào?"
"Thái tử phi từ nhỏ đến lớn không xuất quan, mấy lần hiếm hoi rời phủ cũng chỉ lẳng lặng đến thảo nguyên phía tây kinh thành. Mà cái thảo nguyên đó khác nào lãnh địa của người ta..."
Hoàng Phủ Miên Khang thao thao bất tuyệt, không chú ý lắm không gian bao quanh người ở phía trên lạnh đi mấy phần.
"Nhưng đúng là không thể chắc chắn tuyệt đối."
"Vì sao?"
"Vì kẻ tận mắt thấy bọn họ ôm nhau nồng thắm, căn bản không thấy được mặt của nữ nhân, nàng ta mang mạng che mặt. Cũng không lạ, Trường tiểu thư dung nhan bất khả lộ tới tận khi nhập cung mà..."
Nói tới đây, Hoàng Phủ Miên Khang cũng không cảm thấy có gì không ổn.
"Chờ đã..."
Y chợt sững lại, hấp háy mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, đừng nói thái tử ca đang nghĩ đến cái điều bất cả thi vừa nảy sinh trong đầu y...
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong không cho y cơ hội suy đoán, trực tiếp phất tay:
"Ta biết rồi."
Hoàng Phủ Miên Khang gấp quạt ngọc, ánh mắt lóe lên tia hứng thú mới mẻ.
Hắn có rất nhiều y phục, nhưng Cố Tịch Hy vẫn đánh giá cao nhất nhan sắc của hắn lúc mặc màu lam. Cũng có thể vì màu sắc trầm tính, ôn nhu như thế, khiến nàng cảm thấy hắn bớt đi phần đáng sợ.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Minh Phong cúi đầu, để mặt hắn gần nàng trong gang tấc. Cố Tịch Hy bất ngờ, theo phản xạ ngửa cổ ra sau.
Giọng nói của hắn mang theo ý đùa cợt:
"Thái tử phi khi ngủ, hình như bất cẩn để lộ ra vài thói xấu rồi."
Nàng sững sờ, lại không biết lời của hắn đơn giản chỉ nói về một lời nói mớ vô tri. Kết quả cả ngày ở trong trạng thái lo lắng.
Nàng không biết lúc bản thân ngủ đã vô thức làm ra chuyện gì đáng xấu hổ. Tư thế ngủ của nàng rất đường hoàng nghiêm chỉnh, không ngáy, không chảy nước dãi, lần kia động phải vết thương của hắn là do nàng ê ẩm mình mẩy mà xê dịch trong lúc tỉnh táo.
Vậy thì là lời nói? Liệu nàng có nói lời nào xằng bậy, khiến hắn nghi ngờ? Là nàng trong mơ vô ý gọi Hoàng Phủ Bắc Trì, Chiêu Thủy, hay công khai bản thân là Cố Tịch Hy...?
Nhưng nếu như vậy, sáng ra sao hắn còn tâm trạng mà đùa bỡn nàng...
Hoang mang một hồi, Cố Tịch Hy rất tự giác sai người chuẩn bị một ít thuốc an thần, sử dụng hương liệu có tác dụng ngủ ngon giấc. Nhất là tuyệt đối không được nói mớ.
Nàng thậm chí còn đang tính đến chuyện bản thân khi ngủ nên ngậm một cái gì đó, tránh khi say giấc lại tạo thành tai họa.
**
Thượng triều kết thúc, Hoàng Phủ Minh Phong như thường ở điện Thừa Chính duyệt tấu chương. Lý công công từ ngoài bước vào, giọng điệu vui mừng, khẩn trương:
"Khởi bẩm điện hạ, Trần đại nhân đã về!"
Người bên trên nói xuống:
"Truyền."
Trần Kim từ xa hồi cung, ngay cả hắc giáp cũng không kịp thay, một thân bí ẩn nhuốm đầy khói bụi bước vào điện. Y quỳ xuống trước Hoàng Phủ Minh Phong:
"Thần tham kiến thái tử!"
Hoàng Phủ Minh Phong ngưng bút trên tay, ánh mắt đặt trên người phía dưới:
"Đứng lên đi!"
"Tạ điện hạ."
Hắn gấp một cuộn tấu chương lại, tay nối tiếp mở một cuộn khác ra. Chính sự Cao Tông hoàng đế giao qua mỗi lúc một nhiều.
"Thế nào rồi?"
Trần Kim cúi đầu, nghiêm chỉnh nói:
"Tất cả đều theo ý điện hạ, sắp xếp ổn thỏa."
Khóe môi Hoàng Phủ Minh Phong hơi nhếch lên:
"Rất tốt."
Đáy mắt Trần Kim vẫn không dao động, sau lại nói:
"Điện hạ, thái tử phi..."
Hoàng Phủ Minh Phong lập tức chặn lời:
"Không phải chuyện của ngươi."
Y thận trọng cúi đầu:
"Là thần lỡ lời!"
Hắn giương mắt nhìn y, ngữ điệu xa xôi mà lạnh lẽo:
"Tất cả những ai nợ, bổn thái tử tự có cách đòi. Ngươi không cần phải lo lắng."
"Vâng."
Nhưng trong đáy mắt Trần Kim thật sự vẫn còn điều bất nhẫn. Y đi theo Hoàng Phủ Minh Phong nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy hắn nhẹ tay với kẻ thù.
Dù thái tử phi này, không hẳn là kẻ thù...
Nhưng mà nợ máu năm đó, so với y, Hoàng Phủ Minh Phong tuyệt đối không nhẹ phẫn nộ hơn.
Trần Kim vừa rời khỏi, Hoàng Phủ Miên Khang đã lập tức bước vào. Nhìn theo bóng lưng của người vừa rời khỏi, lại thấy nét mặt đăm chiêu của Hoàng Phủ Minh Phong, y thắc mắc:
"Sao vậy, chuyện làm không tốt à?"
"Không, rất tốt."
Hoàng Phủ Miên Khang cười, tay phe phẩy quạt ngọc:
"Vậy thì được rồi. Thật không uổng công chúng ta giăng lưới chờ cá mập."
Y muốn xem xem, cá mập va vào lưới sắt, vùng vẫy tóe máu như thế nào...
Bàn tay của Hoàng Phủ Minh Phong khẽ nhịp trên mặt bàn:
"Đừng khinh địch. Thứ chúng ta lường trước chỉ có một phần."
Hoàng Phủ Miên Khang gật gật đầu:
"Biết rồi, hôm nay mang đến tin tức không tốt cho huynh đây."
Sắc mặt Hoàng Phủ Minh Phong không đổi:
"Nói."
"Đệ rảo quanh chuyện cũ mấy lần, kết quả vẫn là thái tử phi của huynh yêu đương sâu đậm với người ta."
Người bên trên vẫn nhẹ giọng:
"Cụ thể thế nào?"
"Thái tử phi từ nhỏ đến lớn không xuất quan, mấy lần hiếm hoi rời phủ cũng chỉ lẳng lặng đến thảo nguyên phía tây kinh thành. Mà cái thảo nguyên đó khác nào lãnh địa của người ta..."
Hoàng Phủ Miên Khang thao thao bất tuyệt, không chú ý lắm không gian bao quanh người ở phía trên lạnh đi mấy phần.
"Nhưng đúng là không thể chắc chắn tuyệt đối."
"Vì sao?"
"Vì kẻ tận mắt thấy bọn họ ôm nhau nồng thắm, căn bản không thấy được mặt của nữ nhân, nàng ta mang mạng che mặt. Cũng không lạ, Trường tiểu thư dung nhan bất khả lộ tới tận khi nhập cung mà..."
Nói tới đây, Hoàng Phủ Miên Khang cũng không cảm thấy có gì không ổn.
"Chờ đã..."
Y chợt sững lại, hấp háy mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, đừng nói thái tử ca đang nghĩ đến cái điều bất cả thi vừa nảy sinh trong đầu y...
Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong không cho y cơ hội suy đoán, trực tiếp phất tay:
"Ta biết rồi."
Hoàng Phủ Miên Khang gấp quạt ngọc, ánh mắt lóe lên tia hứng thú mới mẻ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương