Đa Danh Chi Hậu
Chương 29
Hoàng hậu vốn dĩ chưa muốn đề cập chuyện này với Cố Tịch Hy. Chương Hằng nhiều lần dò la, để cho thái tử phi biết chuyện, có thể giúp nàng ứng phó tốt hơn trước mặt Hoàng Phủ Minh Phong, tránh sơ suất làm hắn nổi giận. Cũng là để nàng chuẩn bị tâm lý.
Nhưng hoàng hậu lắc đầu. Bà cũng là người từng yêu, hiểu được rất nhiều chuyện nhân tình thế thái. Ví dụ như, nữ nhân có thể vui vẻ chấp nhận nam nhân của mình có ba nghìn giai lệ, lại kỳ quặc không thể chấp nhận hắn có duy nhất một bạch nguyệt quang trong lòng.
Tiếc thay, thái tử phi đến muộn, bạch nguyệt quang kia không muốn thì cũng đã xuất hiện trên đời.
Chỉ là sắp tới, nàng còn phải đi Lũng Nham, bị vậy giữa Hoàng Phủ Minh Phong, Hoàng Phủ Miên Khang, Trần Kim, nếu vẫn còn ngơ ngác không biết gì, chỉ e thật sự ôm vào mình phiền phức.
Không nói không được.
Cố Tịch Hy đặt ánh mắt lên cành hoa mai đang rung rinh, rơi rụng, như vô thức bật lên một tiếng:
"Chiêu Thủy..."
Hoàng hậu đã nghe Chương Hằng nói, Cố Tịch Hy sớm đã lờ mờ đoán ra sự tồn tại của nữ nhân này.
Đúng là nhanh nhạy, thông tuệ hơn người!
Bà hỏi nàng:
"Con biết gì về nàng ta?"
Cố Tịch Hy nhớ, Chương Hằng từng nói nếu thời cơ thích hợp, tự bà sẽ nói. Nhưng hôm nay, xem tình hình thì có vẻ chính hoàng hậu sẽ đích thân kim khẩu ngọc ngôn.
Nàng thành thật:
"Hồi mẫu hậu, nhi thần không biết nhiều. Chỉ biết nàng ta là một cung nữ, nhưng mọi ghi chép của Nội Vụ phủ lại không có thông tin. Nàng ta... có vẻ như rất giống với loài hoa đồng âm với tên mình, sớm nở tối tàn. Với cả..."
Nàng ngập ngừng, lại không biết có nên nói ra phán đoán tiếp theo.
Lại thấy ánh mắt hoàng hậu đầy vẻ trông chờ.
"Nàng ta có liên quan đến điện hạ."
Thậm chí còn là liên quan rất mật thiết. Nàng không quên, cả đời sẽ không quên khi nhìn thấy một cánh hoa rơi vào, Hoàng Phủ Minh Phong đã mất bình tĩnh tới mức muốn trực tiếp dìm nàng vào nước.
Lại một lần nữa, Cố Tịch Hy cảm thấy trên đời này có lắm chuyện cẩu huyết thương tâm, những nhà chuyên viết kinh kịch không được biết tới, thật tiếc đã thiếu đi một kiệt tác lưu truyền hậu thế đời sau.
Chiêu Thủy, họ Trần. Nàng ta vốn là con gái của một viên quan chuyên lo việc đê điều ở sông Nhược Thủy, cách kinh thành mười dặm phía Tây. Năm Cao Tông thứ 26, nước các con sông dâng mạnh, tạo thành lũ dữ, đê ở Nhược Thủy đồng loạt vỡ vụn, Trần đại nhân bất cẩn tuẫn mình dưới dòng nước siết.
Trần Chiêu Thủy có một ca ca, gọi là Trần Kim, lúc bấy giờ là người đi theo bầu bạn với Ngũ hoàng tử. Hoàng hậu thương tình, cho triệu nàng ta vào cung, cho làm việc ở Tư Sức phường.
Năm đó nàng ta 10 tuổi, Hoàng Phủ Minh Phong 15 tuổi. Trần Kim thường xuyên lén thăm muội muội, lôi cả Hoàng Phủ Minh Phong theo. Bọn họ gặp nhau giữa vườn mai chiếu thủy, có thể nói, nam nữ ngây thơ, tạo ra một màn vừa gặp đã yêu không thể thuần khiết hơn.
Có cho vàng, Cố Tịch Hy cũng không nghĩ tới một người như Hoàng Phủ Minh Phong lại từng yêu, yêu thật lòng, hơn nữa còn là với một cung nữ. Nhưng dù sao thì, thân phận nàng ta không thấp kém, chỉ cần phấn đấu một chút, có được danh vị trong phường Tư Sức, việc trở thành người bên cạnh hoàng tử cũng không phải chuyện khó khăn.
Có thể không là đích thê. Nhưng vậy thì sao, Hoàng Phủ Minh Phong yêu nàng ta là được, hắn vẫn có thể sủng ái nàng ta cả đời.
Năm đó, mọi người đều nghĩ như vậy.
Nhưng cách đây ba năm, sứ giả Miêu tộc theo lệ mang theo cống lễ đến thiên triều. Y ngạo nghễ, rất tự nhiên mà cầu xin Cao Tông đế ban lại cho mình một nữ nhân. Y nhìn trúng Trần Chiêu Thủy, nói rằng mình vừa gặp đã yêu nàng ta, muốn mang nàng ta về vinh sủng.
Trong mắt đế vương, quyền lợi tiền triều là ngất ngưỡng nhất.
Mà lúc này. Hoàng Phủ Minh Phong vẫn còn là Ngũ hoàng tử, hiện nhận nhiệm vụ kiểm tra chất lượng kỵ binh ở đất phong của Tam vương gia. Đến khi hắn trở về, Trần Chiêu Thủy đã bị người của Miêu tộc đưa đi.
Hai tháng sau, Miêu tộc truyền tin báo với thiên triều, Trần Chiêu Thủy không khuất phục, khi đoàn người dừng chân nghĩ ngơi tại Lũng Nham đã trầm mình tự vẫn.
Mọi người đều nghĩ Hoàng Phủ Minh Phong sẽ phát điên, muốn san bằng cả Miêu tộc. Nhưng hắn chỉ âm thầm bế quan một tháng, trở lại, khí thế ngút trời, nửa chữ cũng không nhắc đến Trần Chiêu Thủy nữa.
Hoàng đế Cao Tông thuận nước xuôi thuyền, âm thầm tỏ ý xóa sạch thông tin của Trần Chiêu Thủy trong cung, như thể muốn tẩy đi mối hiềm khích duy nhất trong quan hệ cha con giữa ngài và Hoàng Phủ Minh Phong.
So với cảm giác hoang mang khi nghe chuyện của Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì, lần này, Cố Tịch Hy nghe thêm ngực mình nhoi nhói.
Chỉ một động tĩnh đêm đó của Hoàng Phủ Minh Phong, nàng đã biết hắn cả đời cũng không quên đi nữ nhân đó.
Hóa ra, bọn họ ai nấy cũng có cho mình một tấm chân tình khắc cốt ghi tâm.
Chỉ có nàng, là ai và yêu ai, sớm đã mịt mờ như khói bụi...
Nhưng hoàng hậu lắc đầu. Bà cũng là người từng yêu, hiểu được rất nhiều chuyện nhân tình thế thái. Ví dụ như, nữ nhân có thể vui vẻ chấp nhận nam nhân của mình có ba nghìn giai lệ, lại kỳ quặc không thể chấp nhận hắn có duy nhất một bạch nguyệt quang trong lòng.
Tiếc thay, thái tử phi đến muộn, bạch nguyệt quang kia không muốn thì cũng đã xuất hiện trên đời.
Chỉ là sắp tới, nàng còn phải đi Lũng Nham, bị vậy giữa Hoàng Phủ Minh Phong, Hoàng Phủ Miên Khang, Trần Kim, nếu vẫn còn ngơ ngác không biết gì, chỉ e thật sự ôm vào mình phiền phức.
Không nói không được.
Cố Tịch Hy đặt ánh mắt lên cành hoa mai đang rung rinh, rơi rụng, như vô thức bật lên một tiếng:
"Chiêu Thủy..."
Hoàng hậu đã nghe Chương Hằng nói, Cố Tịch Hy sớm đã lờ mờ đoán ra sự tồn tại của nữ nhân này.
Đúng là nhanh nhạy, thông tuệ hơn người!
Bà hỏi nàng:
"Con biết gì về nàng ta?"
Cố Tịch Hy nhớ, Chương Hằng từng nói nếu thời cơ thích hợp, tự bà sẽ nói. Nhưng hôm nay, xem tình hình thì có vẻ chính hoàng hậu sẽ đích thân kim khẩu ngọc ngôn.
Nàng thành thật:
"Hồi mẫu hậu, nhi thần không biết nhiều. Chỉ biết nàng ta là một cung nữ, nhưng mọi ghi chép của Nội Vụ phủ lại không có thông tin. Nàng ta... có vẻ như rất giống với loài hoa đồng âm với tên mình, sớm nở tối tàn. Với cả..."
Nàng ngập ngừng, lại không biết có nên nói ra phán đoán tiếp theo.
Lại thấy ánh mắt hoàng hậu đầy vẻ trông chờ.
"Nàng ta có liên quan đến điện hạ."
Thậm chí còn là liên quan rất mật thiết. Nàng không quên, cả đời sẽ không quên khi nhìn thấy một cánh hoa rơi vào, Hoàng Phủ Minh Phong đã mất bình tĩnh tới mức muốn trực tiếp dìm nàng vào nước.
Lại một lần nữa, Cố Tịch Hy cảm thấy trên đời này có lắm chuyện cẩu huyết thương tâm, những nhà chuyên viết kinh kịch không được biết tới, thật tiếc đã thiếu đi một kiệt tác lưu truyền hậu thế đời sau.
Chiêu Thủy, họ Trần. Nàng ta vốn là con gái của một viên quan chuyên lo việc đê điều ở sông Nhược Thủy, cách kinh thành mười dặm phía Tây. Năm Cao Tông thứ 26, nước các con sông dâng mạnh, tạo thành lũ dữ, đê ở Nhược Thủy đồng loạt vỡ vụn, Trần đại nhân bất cẩn tuẫn mình dưới dòng nước siết.
Trần Chiêu Thủy có một ca ca, gọi là Trần Kim, lúc bấy giờ là người đi theo bầu bạn với Ngũ hoàng tử. Hoàng hậu thương tình, cho triệu nàng ta vào cung, cho làm việc ở Tư Sức phường.
Năm đó nàng ta 10 tuổi, Hoàng Phủ Minh Phong 15 tuổi. Trần Kim thường xuyên lén thăm muội muội, lôi cả Hoàng Phủ Minh Phong theo. Bọn họ gặp nhau giữa vườn mai chiếu thủy, có thể nói, nam nữ ngây thơ, tạo ra một màn vừa gặp đã yêu không thể thuần khiết hơn.
Có cho vàng, Cố Tịch Hy cũng không nghĩ tới một người như Hoàng Phủ Minh Phong lại từng yêu, yêu thật lòng, hơn nữa còn là với một cung nữ. Nhưng dù sao thì, thân phận nàng ta không thấp kém, chỉ cần phấn đấu một chút, có được danh vị trong phường Tư Sức, việc trở thành người bên cạnh hoàng tử cũng không phải chuyện khó khăn.
Có thể không là đích thê. Nhưng vậy thì sao, Hoàng Phủ Minh Phong yêu nàng ta là được, hắn vẫn có thể sủng ái nàng ta cả đời.
Năm đó, mọi người đều nghĩ như vậy.
Nhưng cách đây ba năm, sứ giả Miêu tộc theo lệ mang theo cống lễ đến thiên triều. Y ngạo nghễ, rất tự nhiên mà cầu xin Cao Tông đế ban lại cho mình một nữ nhân. Y nhìn trúng Trần Chiêu Thủy, nói rằng mình vừa gặp đã yêu nàng ta, muốn mang nàng ta về vinh sủng.
Trong mắt đế vương, quyền lợi tiền triều là ngất ngưỡng nhất.
Mà lúc này. Hoàng Phủ Minh Phong vẫn còn là Ngũ hoàng tử, hiện nhận nhiệm vụ kiểm tra chất lượng kỵ binh ở đất phong của Tam vương gia. Đến khi hắn trở về, Trần Chiêu Thủy đã bị người của Miêu tộc đưa đi.
Hai tháng sau, Miêu tộc truyền tin báo với thiên triều, Trần Chiêu Thủy không khuất phục, khi đoàn người dừng chân nghĩ ngơi tại Lũng Nham đã trầm mình tự vẫn.
Mọi người đều nghĩ Hoàng Phủ Minh Phong sẽ phát điên, muốn san bằng cả Miêu tộc. Nhưng hắn chỉ âm thầm bế quan một tháng, trở lại, khí thế ngút trời, nửa chữ cũng không nhắc đến Trần Chiêu Thủy nữa.
Hoàng đế Cao Tông thuận nước xuôi thuyền, âm thầm tỏ ý xóa sạch thông tin của Trần Chiêu Thủy trong cung, như thể muốn tẩy đi mối hiềm khích duy nhất trong quan hệ cha con giữa ngài và Hoàng Phủ Minh Phong.
So với cảm giác hoang mang khi nghe chuyện của Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì, lần này, Cố Tịch Hy nghe thêm ngực mình nhoi nhói.
Chỉ một động tĩnh đêm đó của Hoàng Phủ Minh Phong, nàng đã biết hắn cả đời cũng không quên đi nữ nhân đó.
Hóa ra, bọn họ ai nấy cũng có cho mình một tấm chân tình khắc cốt ghi tâm.
Chỉ có nàng, là ai và yêu ai, sớm đã mịt mờ như khói bụi...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương