Đa Danh Chi Hậu

Chương 37



Hoàng Phủ Miên Khang đứng một bên, bật cười:

“Ai da, đúng là lời nói của mỹ nhân có trọng lượng.”

Hoàng Phủ Minh Phong ánh mắt không dao động, tựa như không nghe thấy lời bỡn cợt này.

Cố Tịch Hy ngược lại không nén được tò mò, vô thức nhìn y một cái.

Hoàng Phủ Miên Khang bắt lấy ngay:

“Đệ đệ Miên Khang, còn chưa lần này chính thức ra mắt hoàng tẩu. Đứng gần thế này, hoàng tẩu quả nhiên nhìn sắc nước hương trời, thiên hạ khó có người bì kịp.”

Miệng y trơn như được bôi sẵn mỡ.

Cố Tịch Hy khẽ mỉm cười, đáp lễ một cái:

“Hòa vương gia đã quá lời.”

Thật ra, nàng vẫn không quên hiện thực. Hoàng Phủ Minh Phong biết chuyện Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì, vậy người bên cạnh hắn hiển nhiên cũng biết. Mấy lời đó của Hoàng Phủ Miên Khang, nàng cũng không ước lượng được mấy phần là thật lòng, mấy phần là cố giễu.

Lại còn có Trần Kim, suốt chặng đường đi luôn lầm lỳ ít nói, hiện tại đang mặc hắc giáp, tay giữ chuôi kiếm đứng gần bọn họ. Như hộ vệ, cũng như chờ lệnh.

Cố Tịch Hy càng không quên mối thâm thù có khả năng tính lời lãi hết trên người mình của y.

Nàng đột nhiên có cảm thấy, vây quanh nàng toàn những thành phần thù địch, hoặc ít nhất là hiểu lầm và giễu cợt nàng. Trước khi đi. Trường Khánh Diên gửi thư dặn nàng giữ mình, có lẽ là sẽ lường ra được tình huống một mình nàng cô liêu giữa đủ loại sát khí này.



Suy nghĩ đó làm Cố Tịch Hy suýt thì run tay, theo bản năng giản đơn nhất, đứng sát gần Hoàng Phủ Minh Phong hơn, chỉ thiếu điều nép cả người vào tấm áo choàng của hắn.

Dù nàng biết rõ, hắn cũng là một kẻ hiểu lầm nàng, hận nàng không kém bất cứ ai, thậm chí là nhất trong góc nhìn tiêu cực. Nhưng, giống như đồng sàng quen hơi, nàng cảm thấy ngoại trừ “sơ ý” dìm nàng vào nước lần kia, đối mặt mỗi ngày khiến nàng thấy yên tâm và tin tưởng hắn hơn.

Dù sao, nàng tin Hoàng Phủ Minh Phong thật sự sẽ không làm gì nàng. Vì hắn quá mưu trí và thâm sâu…

Tây Quan là một huyện thành miền núi, phong cảnh như lời Hoàng Phủ Miên Khang nói, sơn cước hữu tình. Song không như Lũng Nham bốn mùa âm u, nơi này đón ánh nắng tốt, hoa trái màu mỡ, dân cư cũng xem là an cư lạc nghiệp.

Thành chủ họ Quách, Quách Toàn được biết đoàn đội người ngựa của thái tử đại giá quang lâm thì lập tức dẫn người ra đón. Cung kính sắp xếp một dịch quán lộng lẫy, tiện nghi nhất thành cho mọi người nghỉ ngơi, còn không quên hứa hẹn tối đến sẽ chuẩn bị một bữa tiệc rượu thịt thiết đãi đội quân.

Hoàng Phủ Minh Phong dự định nghỉ lại đây hai ngày hai đêm, cùng Hoàng Phủ Miên Khang bàn bạc kế hoạch rõ ràng cụ thể, nên đối với chuyện binh sĩ một đêm tận hưởng cũng không có ý kiến.

Quân sĩ, một mặt ưa rượu thịt, ưa mỹ nhân, một bên đem thân ra chống đỡ san hà, máu thịt tan hoang. Đây cũng là sự bất cập của quân đội thiên triều, luận công luận tội đều không thể tính toán cụ thể ra được.

Nhưng hắc giáp quân dưới tay Hoàng Phủ Minh Phong, có thể ưa rượu, ưa sắc, nhưng không được phép làm ra chuyện đồi bại trái luân thường đạo lý. Từng có kẻ ỷ mình lập công ở chiến trường, tùy tiện cưỡng đoạt dân nữ, kết quả chịu phạt phải tự cung, chặt chân, thành phế nhân cả đời.

Cố Tịch Hy không thể không ngưỡng mộ, Hoàng Phủ Minh Phong thâm sâu, có dã tâm, nhưng hắn rất biết cách thu phục lòng người. Giờ đây đi hỏi khắp kinh thành và những phủ lý gần xa, danh tiếng tốt của hắn còn phải sợ thừa…

Đối với thái tử và vương gia, Quách Toàn còn đích thân chuẩn bị một bàn tiệc ở Tiêu Trì đài, nghe bảo là một tiểu điện nằm trên núi đá, hướng mặt ra con suối nhỏ, còn có thể nhìn ngắm hoa cỏ, rừng trúc, sau cơn mưa còn thấy rõ cầu vồng.

Tục truyền tiên cảnh giữa trần gian.

Cố Tịch Hy hiển nhiên không muốn đi cùng họ, nam nhân bàn chính sự, nàng có được đặt cách tới đâu cũng không nên can vào. Hơn nữa, ai biết được huynh đệ bọn họ có bao nhiêu điều không muốn người ngoài hay biết.



Nàng khẽ chạm vào cánh tay Hoàng Phủ Minh Phong, nói:

“Vậy thiếp về phòng nghỉ trước.”

Hoàng Phủ Miên Khang phất tay:

“Tẩu tẩu, cùng đi đi! Nếu không Quách thành chủ kia sẽ chuẩn bị cho hoàng huynh mấy mỹ nữ sơn cước đấy!”

Khóe miệng Cố Tịch Hy thiếu điều giật giật. Nàng thật ra cũng không hẹp hòi, hắn thích thì cứ việc…



Thật ra, là có hơi dao động!

“Nàng có thể cùng đi.” Hoàng Phủ Minh Phong lại không nhiều lời được như hoàng đệ của mình.

Nhưng từng chữ đều tuyệt đối có trọng lượng.

Cố Tịch Hy không cách nào khác ngoại trừ vâng một tiếng, sau đó đi theo huynh đệ bọn họ.

Nhưng trước đó, trông thấy Trữ Nhi đã mệt đến phờ người, nàng cũng coi như không đành lòng, viện cớ sắp xếp đồ đạc bảo nàng ta về phòng trước.

Kết quả, khi nhìn lại chung quanh, Cố Tịch Hy đau khổ phát hiện mình bị vây giữa Hoàng Phủ Minh Phong, Hoàng Phủ Miên Khang và Trần Kim mà không có một ai khác cùng chiến tuyến.

Nàng âm thầm tính toán, thấy rằng mình không thể đánh lại ba người. Vậy thì chạy… Mà có chạy cũng chạy không thoát.
Chương trước Chương tiếp