Đa Danh Chi Hậu
Chương 47
Không ngoài dự đoán, đám thích khách sau một hồi bị hắc giáp quân quần thảo đã chính thức bị dẹp yên. Trần Kim áp giải mười tên còn sống sót, sau khi đã điểm huyệt phòng tránh độc tính tự hủy của bọn chúng bộc phát, thúc lên trước mặt Hoàng Phủ Minh Phong.
Hắn nhẹ nhàng cất giọng:
“Vì sao các ngươi muốn thích khách chúng ta?”
Đám hắc y nhân này sau khi tháo lớp khăn che mặt, trông không có gì đặc biệt, khác thường. Một vài tên nghiến răng muốn vận nội công ép kịch độc trong người bộc phát, tránh phải đối chất lâu dài, nhưng sau lại lực bất tòng tâm.
Bọn chúng đều cúi gằm mặt không nói, một tên ở đầu hàng ngay lập tức bị Trần Kim thúc một lực kiếm vào điểm giữa lưng, miệng liền phun ra một búng máu đen.
Hoàng Phủ Miên Khang nhíu mày:
“Đám người này trúng độc cả rồi?”
Hóa ra dù Trần Kim có điểm huyệt ngăn độc tính hay không, trong người bọn chúng vẫn đã ngấm sẵn thuốc độc.
Hoàng Phủ Miên Khang hỏi:
“Là ai sai các ngươi tới?”
Lời này của y thật hờ hững, như thể hỏi lấy lệ.
Hoàng Phủ Minh Phong chỉ hất tay một cái, Trần Kim hiểu ý liền tiến lên tùy tiện bắt mạch cổ tay cho vài tên, kết quả kinh ngạc mà quay đầu bẩm báo:
“Điện hạ, độc tính đã lan tới tim, có vẻ là đã phát độc cách đây mấy ngày.”
Vậy thì có nghĩa, nếu bọn chúng là do người nào đó phái tới, thì dù nhiệm vụ lần này thành hay bại, bọn chúng cũng không có cơ hội trở về.
Nhìn thấy vẻ mắt lộ lên vài tia hoang mang của đám thích khách, Hoàng Phủ Miên Khang tiếp tục chơi bài tâm lý:
“Chủ nhân của các ngươi còn không xem mạng các ngươi bằng một cầm thú!”
Một tên không kiềm nén được, đỏ mắt hét lên:
“Chủ nhân bọn ta mới là chính nhân, Hoàng Phủ Minh Phong ngươi là hôn quân, là kẻ đáng chết!”
Gã thét xong thì độc trong người cũng bị kích lên, máu tuôn ra đen ngòm từ miệng, ngã vật xuống không còn hơi thở.
Lần lượt, những tên bên cạnh cũng theo đó mà ngã xuống. Trong chớp mắt, cả một toán thích khách đông đúc ban nãy đã tử vong không sót lại một tên.
Cố Tịch Hy từ đầu đến cuối quan sát mọi sự, song tới cuối cùng vẫn không biết chủ nhân của đám người kia là ai.
Nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy, cả Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang đều biết rất rõ người này.
Hơn nữa, tâm trí nàng từ nãy đến giờ còn bận quay cuồng trong việc ngó đông ngó tây, tìm xem cái ánh nhìn sắt lạnh kia rốt cục từ đâu phóng tới. Nhưng cuối cùng chỉ là vô lực.
Hoàng Phủ Minh Phong thấy người ngồi trong lòng cứ loay hoay tới lui, cuối cùng vẫn để tâm cúi xuống:
“Chuyện gì?”
Cố Tịch Hy muốn đem hết nghi vấn trong lòng mình một tràng tuôn ra hết, nhưng đến khắc cuối thì dừng lại. Tất cả chỉ là nghi vấn…
Hơn nữa, nàng cũng không muốn bày ra bộ dạng trong lòng có vảy ngược, luôn nghi trước ngại sau.
Nàng lắc đầu:
“Không ạ, thiếp… thiếp chỉ là muốn xem thử liệu còn có ai mai phục chúng ta không?”
Hoàng Phủ Minh Phong tỏ ra không nghi ngờ, gật đầu một cái, rồi lại nói chắc như đinh khảm cột:
“Sẽ không.”
Rồi hắn ngẩng mặt, phất tay ra hiệu cho Trần Kim thu dọn, đồng thời phát lệnh tiếp tục cuộc hành trình, chậm nhất là trước sáng mai phải đến được Lũng Nham chính thức.
Theo đúng tiến độ, quả thức ngay khi mặt trời vừa ló dạng phía Đông, đoàn người đã rời khỏi rừng xương trắng kia, chính thức đặt chân vào địa giới Lũng Nham.
Tri phủ Phùng Tiếu Trung nhân được tin từ tiên phong, sớm đã dẫn người đến đầu núi Dực nghênh đón. Bọn họ đã ngóng thiên triều như tiểu tử ngóng mẫu thân gần một tuần trăng.
Ông ta xì xụp bái lạy, rồi lại hối hả xin vai trò dẫn đường, đi một lối mòn vòng qua núi Dực với thời gian nhanh nhất. Trên đường đi, Hoàng Phủ Miên Khang có hỏi:
“Sứ giả tộc Miêu đang ở đâu?”
Phùng Tiếu Trung vừa cưỡi ngựa vừa khom lưng:
“Vâng, hạ quan đã sắp xếp cho ngài ấy ở dịch quán trong làng dân cư, ngày đêm đều gia cố canh gác cẩn thận. Mấy vết thương cũng đang hồi phục rất tốt.”
Y gật đầu, nhìn Hoàng Phủ Minh Phong như dò xét ý kiến.
Hoàng Phủ Minh Phong nói:
“Khi đến nơi, cho thái y của ta thăm khám một lượt nữa.”
Đi Lũng Nham lần này, bọn họ tất nhiên có mang theo thái y. Người này họ Điền, tên chỉ có một chữ Thương. Ông ta là một kẻ tính tình cổ quái, không thường xuyên lo chuyện thăm khám trong cung. Nhưng hoàng đế Cao Tông nhìn ra tài nghệ của ông ta, giữ lại thái y viện để nghiên cứu dược thảo.
Mấy ngày nay đi cùng đoàn người ngựa không nghỉ, Tiểu Lăng Tử, nội thị dưới trướng của Lý công công nhận nhiệm vụ coi sóc Điền Thương, đã bị tính tình cổ quái của ông ta hành cho khóc không ra tiếng.
Mấy chuyện này đều là Trữ Nhi kể cho nàng nghe, cứ mỗi lần hồi tưởng lại bộ dạng đáng thương của Tiểu Lăng Tử, thật sự không cười không được.
Đến đầu giờ thìn, đoàn người chính thức đến được dịch quán ở trung tâm Lũng Nham, cũng là nơi duy nhất có bách tính sinh sống. Cố Tịch Hy không hề có cảm giác sảng khoái khi vượt núi băng rừng đã đến nơi, mà ngược lại cảm thấy mình đang đi vào hang hùm miệng sấu.
Lý do lớn nhất là vì không khí ở đây quá quái dị. Âm âm u u dù theo tự nhiên, đây là lúc mặt trời treo trên đỉnh, song chỗ này vậy mà không có lấy một tia nắng ấm áp này, mấy tia sáng leo lét cùi càng làm cho đất trời thêm sầm lạnh.
Gió rét lùa qua tán cây, len vào người, nhẹ nhàng mà lại buốt tới xương.
Hắn nhẹ nhàng cất giọng:
“Vì sao các ngươi muốn thích khách chúng ta?”
Đám hắc y nhân này sau khi tháo lớp khăn che mặt, trông không có gì đặc biệt, khác thường. Một vài tên nghiến răng muốn vận nội công ép kịch độc trong người bộc phát, tránh phải đối chất lâu dài, nhưng sau lại lực bất tòng tâm.
Bọn chúng đều cúi gằm mặt không nói, một tên ở đầu hàng ngay lập tức bị Trần Kim thúc một lực kiếm vào điểm giữa lưng, miệng liền phun ra một búng máu đen.
Hoàng Phủ Miên Khang nhíu mày:
“Đám người này trúng độc cả rồi?”
Hóa ra dù Trần Kim có điểm huyệt ngăn độc tính hay không, trong người bọn chúng vẫn đã ngấm sẵn thuốc độc.
Hoàng Phủ Miên Khang hỏi:
“Là ai sai các ngươi tới?”
Lời này của y thật hờ hững, như thể hỏi lấy lệ.
Hoàng Phủ Minh Phong chỉ hất tay một cái, Trần Kim hiểu ý liền tiến lên tùy tiện bắt mạch cổ tay cho vài tên, kết quả kinh ngạc mà quay đầu bẩm báo:
“Điện hạ, độc tính đã lan tới tim, có vẻ là đã phát độc cách đây mấy ngày.”
Vậy thì có nghĩa, nếu bọn chúng là do người nào đó phái tới, thì dù nhiệm vụ lần này thành hay bại, bọn chúng cũng không có cơ hội trở về.
Nhìn thấy vẻ mắt lộ lên vài tia hoang mang của đám thích khách, Hoàng Phủ Miên Khang tiếp tục chơi bài tâm lý:
“Chủ nhân của các ngươi còn không xem mạng các ngươi bằng một cầm thú!”
Một tên không kiềm nén được, đỏ mắt hét lên:
“Chủ nhân bọn ta mới là chính nhân, Hoàng Phủ Minh Phong ngươi là hôn quân, là kẻ đáng chết!”
Gã thét xong thì độc trong người cũng bị kích lên, máu tuôn ra đen ngòm từ miệng, ngã vật xuống không còn hơi thở.
Lần lượt, những tên bên cạnh cũng theo đó mà ngã xuống. Trong chớp mắt, cả một toán thích khách đông đúc ban nãy đã tử vong không sót lại một tên.
Cố Tịch Hy từ đầu đến cuối quan sát mọi sự, song tới cuối cùng vẫn không biết chủ nhân của đám người kia là ai.
Nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy, cả Hoàng Phủ Minh Phong và Hoàng Phủ Miên Khang đều biết rất rõ người này.
Hơn nữa, tâm trí nàng từ nãy đến giờ còn bận quay cuồng trong việc ngó đông ngó tây, tìm xem cái ánh nhìn sắt lạnh kia rốt cục từ đâu phóng tới. Nhưng cuối cùng chỉ là vô lực.
Hoàng Phủ Minh Phong thấy người ngồi trong lòng cứ loay hoay tới lui, cuối cùng vẫn để tâm cúi xuống:
“Chuyện gì?”
Cố Tịch Hy muốn đem hết nghi vấn trong lòng mình một tràng tuôn ra hết, nhưng đến khắc cuối thì dừng lại. Tất cả chỉ là nghi vấn…
Hơn nữa, nàng cũng không muốn bày ra bộ dạng trong lòng có vảy ngược, luôn nghi trước ngại sau.
Nàng lắc đầu:
“Không ạ, thiếp… thiếp chỉ là muốn xem thử liệu còn có ai mai phục chúng ta không?”
Hoàng Phủ Minh Phong tỏ ra không nghi ngờ, gật đầu một cái, rồi lại nói chắc như đinh khảm cột:
“Sẽ không.”
Rồi hắn ngẩng mặt, phất tay ra hiệu cho Trần Kim thu dọn, đồng thời phát lệnh tiếp tục cuộc hành trình, chậm nhất là trước sáng mai phải đến được Lũng Nham chính thức.
Theo đúng tiến độ, quả thức ngay khi mặt trời vừa ló dạng phía Đông, đoàn người đã rời khỏi rừng xương trắng kia, chính thức đặt chân vào địa giới Lũng Nham.
Tri phủ Phùng Tiếu Trung nhân được tin từ tiên phong, sớm đã dẫn người đến đầu núi Dực nghênh đón. Bọn họ đã ngóng thiên triều như tiểu tử ngóng mẫu thân gần một tuần trăng.
Ông ta xì xụp bái lạy, rồi lại hối hả xin vai trò dẫn đường, đi một lối mòn vòng qua núi Dực với thời gian nhanh nhất. Trên đường đi, Hoàng Phủ Miên Khang có hỏi:
“Sứ giả tộc Miêu đang ở đâu?”
Phùng Tiếu Trung vừa cưỡi ngựa vừa khom lưng:
“Vâng, hạ quan đã sắp xếp cho ngài ấy ở dịch quán trong làng dân cư, ngày đêm đều gia cố canh gác cẩn thận. Mấy vết thương cũng đang hồi phục rất tốt.”
Y gật đầu, nhìn Hoàng Phủ Minh Phong như dò xét ý kiến.
Hoàng Phủ Minh Phong nói:
“Khi đến nơi, cho thái y của ta thăm khám một lượt nữa.”
Đi Lũng Nham lần này, bọn họ tất nhiên có mang theo thái y. Người này họ Điền, tên chỉ có một chữ Thương. Ông ta là một kẻ tính tình cổ quái, không thường xuyên lo chuyện thăm khám trong cung. Nhưng hoàng đế Cao Tông nhìn ra tài nghệ của ông ta, giữ lại thái y viện để nghiên cứu dược thảo.
Mấy ngày nay đi cùng đoàn người ngựa không nghỉ, Tiểu Lăng Tử, nội thị dưới trướng của Lý công công nhận nhiệm vụ coi sóc Điền Thương, đã bị tính tình cổ quái của ông ta hành cho khóc không ra tiếng.
Mấy chuyện này đều là Trữ Nhi kể cho nàng nghe, cứ mỗi lần hồi tưởng lại bộ dạng đáng thương của Tiểu Lăng Tử, thật sự không cười không được.
Đến đầu giờ thìn, đoàn người chính thức đến được dịch quán ở trung tâm Lũng Nham, cũng là nơi duy nhất có bách tính sinh sống. Cố Tịch Hy không hề có cảm giác sảng khoái khi vượt núi băng rừng đã đến nơi, mà ngược lại cảm thấy mình đang đi vào hang hùm miệng sấu.
Lý do lớn nhất là vì không khí ở đây quá quái dị. Âm âm u u dù theo tự nhiên, đây là lúc mặt trời treo trên đỉnh, song chỗ này vậy mà không có lấy một tia nắng ấm áp này, mấy tia sáng leo lét cùi càng làm cho đất trời thêm sầm lạnh.
Gió rét lùa qua tán cây, len vào người, nhẹ nhàng mà lại buốt tới xương.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương