Đa Danh Chi Hậu
Chương 64
Cố Tịch Hy giật mình đến mức suýt thì nảy lên một cái, nàng cúi đầu, phát hiện Hoàng Phủ Minh Phong đang mở mắt nhìn mình, lại có cảm giác hai má ẩm ướt, mới hay bản thân đã rơi nước mắt tự lúc nào.
Sao dạo gần đây lại bỗng dưng dễ khóc như thế chứ?
Cố Tịch Hy có hơi luống cuống, nàng hơi khom người:
“Điện hạ tỉnh rồi ạ?”
Hoàng Phủ Minh Phong không đáp lời nàng, chỉ chống tay muốn ngồi dậy. Cố Tịch Hy vươn tay muốn giúp hắn, kết quả loay hoay một hồi không biết nên chạm vào đâu, cảm thấy tùy ý một chút sẽ biến thành mạo phạm, sau cùng cũng chỉ có giữ lấy cánh tay hắn theo đúng nghĩa lấy lệ.
Khi đã ngồi dậy rồi, Hoàng Phủ Minh Phong lại đưa mắt nhìn Cố Tịch Hy, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một chút trống vắng. Lại quay về cái vẻ khép nép khư khư lễ tiết này rồi, hắn cảm thấy, mình thích nhìn nàng khi ở hoang động kia hơn, táo bạo phóng khoáng, nhưng đó chính là nàng, không che đậy, không khổ sở.
Nước mắt trên mặt đã khô rồi, Cố Tịch Hy nhìn hắn, khẽ hỏi:
“Điện hạ còn đau không?”
Nàng vẫn đang đứng, hắn liền vỗ tay lên khoảng trống của mặt giường, bên cạnh mình:
“Ngồi xuống rồi nói.”
Nàng vâng một tiếng, cẩn trọng ngồi cạnh hắn.
Hoàng Phủ Minh Phong nhếch môi cười, hơi động đậy bả vai bị tên găm trúng, từ nảy đến giờ vẫn bị Cố Tịch Hy dán mắt lên, nói:
“Không đau nữa, cho nên… Cho nên thái tử phi đừng bày ra bộ mặt sắp sửa chịu tang phu quân của mình như thế nữa!”
Hắn rõ là đang đùa, nhưng vẫn khiến Cố Tịch Hy thất kinh hồn vía, đến mức không chú tâm đến hai chữ “phu quân” lần đầu tiên được thốt ra bởi hắn kia. Nàng lắc đầu quầy quậy:
“Thần thiếp không dám!”
Hoàng Phủ Minh Phong lại nói:
“Nàng dám.”
Cố Tịch Hy trố mắt:
“Thiếp thật sự chưa từng dám có ý đó!”
Hắn đưa cánh tay của bên không bị thương của mình ra, túm lấy eo nàng kéo về phía mình một ít, ánh mắt ngập đầy sự trêu chọc:
“Thế đêm đó là nữ nhân nào khóc nên không nói nổi ra hơi thế?”
“Thiếp…” Cố Tịch Hy á khẩu.
Nàng chớp chớp mắt, cảm thấy vị trí eo nơi hắn đang đặt tay của mình nóng ran lên, giọng điệu trở nên rất nhỏ:
“Là thiếp sợ!”
Có lẽ, là nàng sợ hắn chết, không liên quan đến chuyện hoàng hậu hay là vinh quang của Trường gia. Chỉ đơn giản là Cố Tịch Hy sợ mất đi Hoàng Phủ Minh Phong mà thôi.
Hoàng Phủ Minh Phong quan sát biểu tình trên mặt Cố Tịch Hy, phát hiện quả thật nữ nhân này nhu cương hòa lẫn. Hoàng Phủ Miên Khang nói không sai, nàng bên ngoài là cương, bên trong là nhu, nhưng cái nhu đó khi gặp khó khăn sẽ cứng hơn đá tảng, khi đã quay về chốn an bình sẽ lại mềm oặt ra như nước.
“Thái tử phi.” Hoàng Phủ Minh Phong bỗng gọi nàng.
Nàng ngẩng mặt:
“Dạ?”
“Nàng lặp lại những gì nàng đã nói với ta đêm đó xem!”
Cố Tịch Hy mơ hồ, lại không hiểu hắn muốn đề cập đến chuyện gì. Đêm đó nàng nhiều lời như vậy, làm sao có thể một đường nhớ hết!
Hoàng Phủ Minh Phong giống như đọc được hết suy nghĩ của nàng, bàn tay đặt trên eo nàng vỗ vỗ mấy cái, gợi ý:
“Cả đời này của nàng như thế nào?”
Cố Tịch Hy âm thầm à một cái, lòng hơi nghi hoặc, lại không thể không mở miệng trả lời:
“Cả đời này của thiếp không phản bội điện hạ!”
Hoàng Phủ Minh Phong tỏ ra rất hài lòng mà gật đầu, nói:
“Bổ sung một chút, ta không cho phép, nàng không được phản.”
Lời này rõ ràng rất mơ hồ, nhưng vẫn cứ khiến Cố Tịch Hy giật thót lồng ngực đến đáng thương, nàng có hơi run sợ mà gọi hắn:
“Điện hạ, ý chàng…”
Cái gì mà cho phép hay không cho phép, lòng trung thành và chung thủy của nàng còn tùy thuộc vào sự cho phép của hắn sao?
Hoàng Phủ Minh Phong không cho Cố Tịch Hy cơ hội nghi hoặc hay hoang mang quá lâu, nói:
“Bây giờ thì bổn thái tử không cho phép.”
Cố Tịch Hy gật đầu:
“Vậy thì thiếp không phản điện hạ!”
Hắn khẽ cười, thái tử phi này của hắn thật dễ bảo.
Cố Tịch Hy đã dần không còn chú tâm đến bàn tay đang đặt trên eo mình của hắn, hơn nữa còn cứ chốc chốc sẽ khéo nàng nhích về phía hắn một quãng, bàn tay nàng nhẹ nhàng lần đi trên cánh tay hắn, khi đến gần vị trí vết thương mới khựng lại, ánh mắt thoáng lên tia chua xót:
“Điện hạ, rốt cục độc mà chàng trúng phải là độc gì vậy?”
Nàng còn muốn nói, bản thân mình ở trong giang hồ từ khi sinh ra đến khi lớn lên, cũng chưa từng gặp loại độc hung ác như vậy, nhưng vì thân phận Trường Ý Đan này mà không thể nói ra.
Hoàng Phủ Minh Phong nói:
“Là một loại độc không có tên, có lẽ là được chế ra trong giang hồ.”
Cố Tịch Hy nghiêng đầu thắc mắc:
“Nếu không biết tên, sao Điền thái y có thể giải được?”
Hắn lắc đầu:
“Đó là chuyện của ông ta.”
Cố Tịch Hy chớp chớp mắt, có rất nhiều lời muốn nói nữa, sau lại biến thành không biết nói gì.
Băn khoăn một hồi, Cố Tịch Hy cúi đầu không dám nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, giọng điệu có phần lí nhí:
“Thần thiếp đa tạ điện hạ cứu mạng.”
Tay Hoàng Phủ Minh Phong rời khỏi cái eo nhỏ nhắn của Cố Tịch Hy, sau đó di chuyển lên cằm nàng, chạm lên một bên xương cằm mảnh dẻ:
“Sao lúc đó lại dám lao ra thế?”
Có trời mới biết! Cố Tịch Hy rất muốn đáp như vậy, nàng cũng không lý giải nổi khoảnh khắc đó, nàng đào đâu ra mênh mông dũng khí như vậy mà hiên ngang muốn ôm trọn mũi tên tẩm đầy kịch độc kia.
Nếu không phải hắn kịp thời xoay người, nàng chắc chắn bây giờ mình đã toi mạng!
Nàng đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Chung quy không có kết luận, hay nói đúng hơn là không dám đưa ra kết luận.
“Thái tử phi!”
Hoàng Phủ Minh Phong không có ý định buông tha, như muốn nàng cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.
Cố Tịch Hy cảm thấy một bên má của mình hơi ngứa ngáy, nàng khẽ cử động cơ mặt một chút, vẫn không khiến bàn tay của Hoàng Phủ Minh Phong rời đi.
Nàng khẽ thở dài, đưa ra câu trả lời không thể sách vở hơn:
“Hồi điện hạ, cổ nhân dạy, bách thế tu lai đồng độ thuyền, thiên thế tu lai cộng chẩm miên, thiếp… thiếp thiết nghĩ mình phải trân trọng duyên phu thê này.”
Tu một ngàn kiếp mới gặp được người, liều mình một chút để bảo vệ, nói chung cũng đáng.
Hoàng Phủ Minh Phong phát hiện thái tử phi này đúng là không biết nói lời mật ngọt. Câu kia của người xưa rõ là rất hay, rất cảm động, sau khi qua ngữ điệu cứng nhắc của nàng liền biến thành một câu nói thuộc lòng không hơn không kém.
Cố Tịch Hy cũng biết yếu điểm của mình, gượng gạo cắn môi. Càng muốn sến súa, sau lại càng biến thành chuyện khôi hài.
Sao dạo gần đây lại bỗng dưng dễ khóc như thế chứ?
Cố Tịch Hy có hơi luống cuống, nàng hơi khom người:
“Điện hạ tỉnh rồi ạ?”
Hoàng Phủ Minh Phong không đáp lời nàng, chỉ chống tay muốn ngồi dậy. Cố Tịch Hy vươn tay muốn giúp hắn, kết quả loay hoay một hồi không biết nên chạm vào đâu, cảm thấy tùy ý một chút sẽ biến thành mạo phạm, sau cùng cũng chỉ có giữ lấy cánh tay hắn theo đúng nghĩa lấy lệ.
Khi đã ngồi dậy rồi, Hoàng Phủ Minh Phong lại đưa mắt nhìn Cố Tịch Hy, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một chút trống vắng. Lại quay về cái vẻ khép nép khư khư lễ tiết này rồi, hắn cảm thấy, mình thích nhìn nàng khi ở hoang động kia hơn, táo bạo phóng khoáng, nhưng đó chính là nàng, không che đậy, không khổ sở.
Nước mắt trên mặt đã khô rồi, Cố Tịch Hy nhìn hắn, khẽ hỏi:
“Điện hạ còn đau không?”
Nàng vẫn đang đứng, hắn liền vỗ tay lên khoảng trống của mặt giường, bên cạnh mình:
“Ngồi xuống rồi nói.”
Nàng vâng một tiếng, cẩn trọng ngồi cạnh hắn.
Hoàng Phủ Minh Phong nhếch môi cười, hơi động đậy bả vai bị tên găm trúng, từ nảy đến giờ vẫn bị Cố Tịch Hy dán mắt lên, nói:
“Không đau nữa, cho nên… Cho nên thái tử phi đừng bày ra bộ mặt sắp sửa chịu tang phu quân của mình như thế nữa!”
Hắn rõ là đang đùa, nhưng vẫn khiến Cố Tịch Hy thất kinh hồn vía, đến mức không chú tâm đến hai chữ “phu quân” lần đầu tiên được thốt ra bởi hắn kia. Nàng lắc đầu quầy quậy:
“Thần thiếp không dám!”
Hoàng Phủ Minh Phong lại nói:
“Nàng dám.”
Cố Tịch Hy trố mắt:
“Thiếp thật sự chưa từng dám có ý đó!”
Hắn đưa cánh tay của bên không bị thương của mình ra, túm lấy eo nàng kéo về phía mình một ít, ánh mắt ngập đầy sự trêu chọc:
“Thế đêm đó là nữ nhân nào khóc nên không nói nổi ra hơi thế?”
“Thiếp…” Cố Tịch Hy á khẩu.
Nàng chớp chớp mắt, cảm thấy vị trí eo nơi hắn đang đặt tay của mình nóng ran lên, giọng điệu trở nên rất nhỏ:
“Là thiếp sợ!”
Có lẽ, là nàng sợ hắn chết, không liên quan đến chuyện hoàng hậu hay là vinh quang của Trường gia. Chỉ đơn giản là Cố Tịch Hy sợ mất đi Hoàng Phủ Minh Phong mà thôi.
Hoàng Phủ Minh Phong quan sát biểu tình trên mặt Cố Tịch Hy, phát hiện quả thật nữ nhân này nhu cương hòa lẫn. Hoàng Phủ Miên Khang nói không sai, nàng bên ngoài là cương, bên trong là nhu, nhưng cái nhu đó khi gặp khó khăn sẽ cứng hơn đá tảng, khi đã quay về chốn an bình sẽ lại mềm oặt ra như nước.
“Thái tử phi.” Hoàng Phủ Minh Phong bỗng gọi nàng.
Nàng ngẩng mặt:
“Dạ?”
“Nàng lặp lại những gì nàng đã nói với ta đêm đó xem!”
Cố Tịch Hy mơ hồ, lại không hiểu hắn muốn đề cập đến chuyện gì. Đêm đó nàng nhiều lời như vậy, làm sao có thể một đường nhớ hết!
Hoàng Phủ Minh Phong giống như đọc được hết suy nghĩ của nàng, bàn tay đặt trên eo nàng vỗ vỗ mấy cái, gợi ý:
“Cả đời này của nàng như thế nào?”
Cố Tịch Hy âm thầm à một cái, lòng hơi nghi hoặc, lại không thể không mở miệng trả lời:
“Cả đời này của thiếp không phản bội điện hạ!”
Hoàng Phủ Minh Phong tỏ ra rất hài lòng mà gật đầu, nói:
“Bổ sung một chút, ta không cho phép, nàng không được phản.”
Lời này rõ ràng rất mơ hồ, nhưng vẫn cứ khiến Cố Tịch Hy giật thót lồng ngực đến đáng thương, nàng có hơi run sợ mà gọi hắn:
“Điện hạ, ý chàng…”
Cái gì mà cho phép hay không cho phép, lòng trung thành và chung thủy của nàng còn tùy thuộc vào sự cho phép của hắn sao?
Hoàng Phủ Minh Phong không cho Cố Tịch Hy cơ hội nghi hoặc hay hoang mang quá lâu, nói:
“Bây giờ thì bổn thái tử không cho phép.”
Cố Tịch Hy gật đầu:
“Vậy thì thiếp không phản điện hạ!”
Hắn khẽ cười, thái tử phi này của hắn thật dễ bảo.
Cố Tịch Hy đã dần không còn chú tâm đến bàn tay đang đặt trên eo mình của hắn, hơn nữa còn cứ chốc chốc sẽ khéo nàng nhích về phía hắn một quãng, bàn tay nàng nhẹ nhàng lần đi trên cánh tay hắn, khi đến gần vị trí vết thương mới khựng lại, ánh mắt thoáng lên tia chua xót:
“Điện hạ, rốt cục độc mà chàng trúng phải là độc gì vậy?”
Nàng còn muốn nói, bản thân mình ở trong giang hồ từ khi sinh ra đến khi lớn lên, cũng chưa từng gặp loại độc hung ác như vậy, nhưng vì thân phận Trường Ý Đan này mà không thể nói ra.
Hoàng Phủ Minh Phong nói:
“Là một loại độc không có tên, có lẽ là được chế ra trong giang hồ.”
Cố Tịch Hy nghiêng đầu thắc mắc:
“Nếu không biết tên, sao Điền thái y có thể giải được?”
Hắn lắc đầu:
“Đó là chuyện của ông ta.”
Cố Tịch Hy chớp chớp mắt, có rất nhiều lời muốn nói nữa, sau lại biến thành không biết nói gì.
Băn khoăn một hồi, Cố Tịch Hy cúi đầu không dám nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, giọng điệu có phần lí nhí:
“Thần thiếp đa tạ điện hạ cứu mạng.”
Tay Hoàng Phủ Minh Phong rời khỏi cái eo nhỏ nhắn của Cố Tịch Hy, sau đó di chuyển lên cằm nàng, chạm lên một bên xương cằm mảnh dẻ:
“Sao lúc đó lại dám lao ra thế?”
Có trời mới biết! Cố Tịch Hy rất muốn đáp như vậy, nàng cũng không lý giải nổi khoảnh khắc đó, nàng đào đâu ra mênh mông dũng khí như vậy mà hiên ngang muốn ôm trọn mũi tên tẩm đầy kịch độc kia.
Nếu không phải hắn kịp thời xoay người, nàng chắc chắn bây giờ mình đã toi mạng!
Nàng đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Chung quy không có kết luận, hay nói đúng hơn là không dám đưa ra kết luận.
“Thái tử phi!”
Hoàng Phủ Minh Phong không có ý định buông tha, như muốn nàng cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.
Cố Tịch Hy cảm thấy một bên má của mình hơi ngứa ngáy, nàng khẽ cử động cơ mặt một chút, vẫn không khiến bàn tay của Hoàng Phủ Minh Phong rời đi.
Nàng khẽ thở dài, đưa ra câu trả lời không thể sách vở hơn:
“Hồi điện hạ, cổ nhân dạy, bách thế tu lai đồng độ thuyền, thiên thế tu lai cộng chẩm miên, thiếp… thiếp thiết nghĩ mình phải trân trọng duyên phu thê này.”
Tu một ngàn kiếp mới gặp được người, liều mình một chút để bảo vệ, nói chung cũng đáng.
Hoàng Phủ Minh Phong phát hiện thái tử phi này đúng là không biết nói lời mật ngọt. Câu kia của người xưa rõ là rất hay, rất cảm động, sau khi qua ngữ điệu cứng nhắc của nàng liền biến thành một câu nói thuộc lòng không hơn không kém.
Cố Tịch Hy cũng biết yếu điểm của mình, gượng gạo cắn môi. Càng muốn sến súa, sau lại càng biến thành chuyện khôi hài.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương