Đa Danh Chi Hậu
Chương 79
Hoàng Phủ Minh Phong biết đó là Cố Tịch Hy, nhưng cái ôm bất ngờ này vẫn khiến hắn giật mình.
Nếu là trước đây, hắn thậm chí còn cho rằng nếu nàng một phát cầm dao lao thẳng vào người hắn sẽ bình thường hơn là đột ngột đến ôm hắn.
Nhưng bây giờ, cũng không đến mức choáng váng như vậy nữa.
Nhất là khi, Hoàng Phủ Minh Phong cảm nhận được người phía sau lưng mình đang run rẫy lên hồi. Bàn tay ngọc ngà siết chặt trước eo hắn cũng đang tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Đứng trong thế giới này, lại có ai không bị tâm ma quấy nhiễu…
“Sao thế?” Hoàng Phủ Minh Phong chậm rãi đặt tay lên mu bàn tay của Cố Tịch Hy, giọng nói thật sự rất ấm.
Nhưng hai chữ này của hắn cũng đã kéo Cố Tịch Hy thoát khỏi giấc mộng kinh hoàng. Nàng mím chặt môi mình, trán nhăn lại như cố ép những suy nghĩ mông lung ra khỏi đầu óc.
“Thiếp… thiếp thấy hơi lạnh…”
Người nàng quả thực đang lạnh toát.
Hoàng Phủ Minh Phong cúi mặt nhìn bàn tay đặt trước eo mình của nàng, lại đưa mắt nhìn về phía ánh trăng tròn vành vạnh, khóe môi đột nhiên khẽ nhếch lên:
“Ra phố gặp phải thứ không sạch sẽ à?”
Cố Tịch Hy sau một hồi bình tâm cũng buông tay ra, nàng chớp chớp mắt mấy cái, cố nặn ra chút nét cười:
“Bên ngoài tạp nham quá, thiếp thấy rất chói mắt!”
Hắn xoay người lại, đối diện với nàng:
“Thái tử phi không thích đám người ngoài phố đó sao?”
Đám người ngoài phố - Cố Tịch Hy tự giác gộp chung cả nam nhân mà Trữ Nhi đã trông thấy kia, sự tránh né cùng bài trừ đua nhau chen lên trong lồng ngực.
Nàng dứt khoát gật đầu, phải, rất không thích, rất ghét!
Cố Tịch Hy từ đầu đến cuối không ngẩng mặt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, nên cũng không phát hiện ra đáy mắt sâu hun hút của hắn đang dán lên người mình.
Đáy mắt đó, giờ đây như đang chất chứa toàn bộ hỷ nộ ái ố của một con người.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Phủ Minh Phong nén một tiếng thở dài khe khẽ, đưa tay chạm nhẹ lên cây trâm bạch ngọc luôn nằm trên tóc nàng:
“Thái tử phi, có những người, dù nàng không muốn gặp, nhưng con tạo vẽ vời cho nàng gặp, nàng cũng không thể thoái từ…”
Ví dụ như hắn và nàng, ban đầu, bọn họ nào muốn gặp nhau.
Nhưng quanh quẩn trên đời, lại cứ vậy mà kết bái phu thê, vượt qua sống chết.
Đêm đó, Cố Tịch Hy còn nói với Hoàng Phủ Minh Phong thêm một câu nữa, nàng nói:
“Điện hạ, dù càn khôn xoay chuyển, xin điện hạ vẫn tin rằng, thần thiếp không phản bội chàng!”
Có lẽ, chính bản thân nàng đã linh cảm rất mạnh mẽ, sau khi quay về hoàng cung, cơn giông tố kinh hoàng thật sự sẽ chính thức chuyển mình.
Hoàng Phủ Minh Phong nghe lời này của nàng, sững sờ chốc lát, rồi lại mỉm cười, bàn tay như vô thức vuốt lên nhành trâm bạch ngọc của nàng mạnh mẽ hơn:
“Vậy thái tử phi cũng hãy tin rằng, dù xảy ra chuyện gì, bổn thái tử sẽ không thật sự bỏ mặc nàng.”
Phản bội và bỏ mặc, những chữ này chính là chấp niệm lớn nhất trong lòng Cố Tịch Hy.
Hoàng cung nguy nga sừng sững, tường xanh ngói đỏ, cao quý hoa lệ lại một lần nữa chào đón Cố Tịch Hy bước vào.
Hệt như ngày xuất hành, đích thân Cao Tông hoàng đế dẫn theo hoàng hậu cùng văn võ bá quan ra đón người về, hơn nữa còn là người lập được chiến công hiển hách, phá được đại án, tránh được một phen dấy binh cho thiên triều cùng Miêu tộc.
Cố Tịch Hy nhìn Hoàng Phủ Minh Phong đứng dưới Cao Tông đế ba bậc cấp, lắng nghe lời khen ngợi của ông, trên bầu trời bàng bạc một đám mây ngũ sắc, xung quanh là bá quan văn võ hướng về.
Đột nhiên cảm thấy rất tự hào.
Song, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của Trường Khánh Diên từ nơi xa, ngàn vạn lớp sóng lại một phen cuộn trào trong lòng nàng.
Mà Trường Khánh Diên vừa trông thấy cũng liền nhíu mày, biết rằng chuyến đi này ngoại trừ tiếng thơm đồng sinh cộng tử cùng phu quân, Cố Tịch Hy cũng đã khám phá ra rất nhiều điều không sạch sẽ.
Hoàng Phủ Minh Phong cùng Cố Tịch Hy trở về Đông cung, đã thấy Bảo Quân Hoa dẫn theo vài nô tỳ nô tài đứng ở cổng chờ đợi. Nàng ta khoác y phục màu tím ngọc, tóc búi phi thiên, khi nhìn kỹ còn có thể trông thấy phần bụng nhô lên không ít.
Mà khoảnh khắc vừa trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong, đáy mắt nàng ta liền trong thoáng chốc ngập đầy nước. Nàng ta gọi khẽ hai tiếng:
“Điện hạ, điện hạ!”
Hoàng Phủ Minh Phong vừa bước tới, Bảo Quân Hoa liền toan muốn hành lễ. Nhưng hắn đã nhanh tay hơn, một cái phẩy tay áo liền đỡ lấy nàng ta, giọng nói điềm đạm:
“Nàng đang mang thai, không cần câu nệ lễ tiết.”
Vẻ mặt Bảo Quân Hoa ánh lên nét vui sướng, sau đó lại di chuyển ánh mắt về phía bả vai Hoàng Phủ Minh Phong, ấn đường lại một phen nhăn lại, thể hiện vẻ xót xa:
“Điện hạ, nghe thám mã báo về chàng bị hành thích, thần thiếp thật sự rất sợ!”
Hắn vươn tay vỗ vai nàng ta một cái:
“Ta không sao rồi.”
Cố Tịch Hy từ nãy đến giờ tâm trí hơi mông lung những chuyện không hay, cũng không phát hiện ra bản thân vô tình bị xem là không khí.
Phải đợi đến khi chính miệng Hoàng Phủ Minh Phong nhắc đến, nàng mới ý thức được mình đang tồn tại ở đây:
“Thời gian ở Lũng Nham, ta và thái tử phi cũng rất để tâm đến mẫu tử của nàng.”
Cố Tịch Hy chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên lòng dâng lên chút khoan khoái.
Ta và thái tử phi… Cách nói này của hắn, giống như kéo nàng và hắn về một phía, còn Bảo Quân Hoa là một phía.
Đương nhiên Cố Tịch Hy biết lối suy nghĩ ghen tuông cùng hả hê này của mình có phần ấu trĩ, song vẫn không nén được mà hơi cong môi.
Và nàng cũng phát hiện Bảo Quân Hoa trước nàng cũng không có một chút thủ lễ nào
Nếu là trước đây, hắn thậm chí còn cho rằng nếu nàng một phát cầm dao lao thẳng vào người hắn sẽ bình thường hơn là đột ngột đến ôm hắn.
Nhưng bây giờ, cũng không đến mức choáng váng như vậy nữa.
Nhất là khi, Hoàng Phủ Minh Phong cảm nhận được người phía sau lưng mình đang run rẫy lên hồi. Bàn tay ngọc ngà siết chặt trước eo hắn cũng đang tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Đứng trong thế giới này, lại có ai không bị tâm ma quấy nhiễu…
“Sao thế?” Hoàng Phủ Minh Phong chậm rãi đặt tay lên mu bàn tay của Cố Tịch Hy, giọng nói thật sự rất ấm.
Nhưng hai chữ này của hắn cũng đã kéo Cố Tịch Hy thoát khỏi giấc mộng kinh hoàng. Nàng mím chặt môi mình, trán nhăn lại như cố ép những suy nghĩ mông lung ra khỏi đầu óc.
“Thiếp… thiếp thấy hơi lạnh…”
Người nàng quả thực đang lạnh toát.
Hoàng Phủ Minh Phong cúi mặt nhìn bàn tay đặt trước eo mình của nàng, lại đưa mắt nhìn về phía ánh trăng tròn vành vạnh, khóe môi đột nhiên khẽ nhếch lên:
“Ra phố gặp phải thứ không sạch sẽ à?”
Cố Tịch Hy sau một hồi bình tâm cũng buông tay ra, nàng chớp chớp mắt mấy cái, cố nặn ra chút nét cười:
“Bên ngoài tạp nham quá, thiếp thấy rất chói mắt!”
Hắn xoay người lại, đối diện với nàng:
“Thái tử phi không thích đám người ngoài phố đó sao?”
Đám người ngoài phố - Cố Tịch Hy tự giác gộp chung cả nam nhân mà Trữ Nhi đã trông thấy kia, sự tránh né cùng bài trừ đua nhau chen lên trong lồng ngực.
Nàng dứt khoát gật đầu, phải, rất không thích, rất ghét!
Cố Tịch Hy từ đầu đến cuối không ngẩng mặt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, nên cũng không phát hiện ra đáy mắt sâu hun hút của hắn đang dán lên người mình.
Đáy mắt đó, giờ đây như đang chất chứa toàn bộ hỷ nộ ái ố của một con người.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Phủ Minh Phong nén một tiếng thở dài khe khẽ, đưa tay chạm nhẹ lên cây trâm bạch ngọc luôn nằm trên tóc nàng:
“Thái tử phi, có những người, dù nàng không muốn gặp, nhưng con tạo vẽ vời cho nàng gặp, nàng cũng không thể thoái từ…”
Ví dụ như hắn và nàng, ban đầu, bọn họ nào muốn gặp nhau.
Nhưng quanh quẩn trên đời, lại cứ vậy mà kết bái phu thê, vượt qua sống chết.
Đêm đó, Cố Tịch Hy còn nói với Hoàng Phủ Minh Phong thêm một câu nữa, nàng nói:
“Điện hạ, dù càn khôn xoay chuyển, xin điện hạ vẫn tin rằng, thần thiếp không phản bội chàng!”
Có lẽ, chính bản thân nàng đã linh cảm rất mạnh mẽ, sau khi quay về hoàng cung, cơn giông tố kinh hoàng thật sự sẽ chính thức chuyển mình.
Hoàng Phủ Minh Phong nghe lời này của nàng, sững sờ chốc lát, rồi lại mỉm cười, bàn tay như vô thức vuốt lên nhành trâm bạch ngọc của nàng mạnh mẽ hơn:
“Vậy thái tử phi cũng hãy tin rằng, dù xảy ra chuyện gì, bổn thái tử sẽ không thật sự bỏ mặc nàng.”
Phản bội và bỏ mặc, những chữ này chính là chấp niệm lớn nhất trong lòng Cố Tịch Hy.
Hoàng cung nguy nga sừng sững, tường xanh ngói đỏ, cao quý hoa lệ lại một lần nữa chào đón Cố Tịch Hy bước vào.
Hệt như ngày xuất hành, đích thân Cao Tông hoàng đế dẫn theo hoàng hậu cùng văn võ bá quan ra đón người về, hơn nữa còn là người lập được chiến công hiển hách, phá được đại án, tránh được một phen dấy binh cho thiên triều cùng Miêu tộc.
Cố Tịch Hy nhìn Hoàng Phủ Minh Phong đứng dưới Cao Tông đế ba bậc cấp, lắng nghe lời khen ngợi của ông, trên bầu trời bàng bạc một đám mây ngũ sắc, xung quanh là bá quan văn võ hướng về.
Đột nhiên cảm thấy rất tự hào.
Song, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của Trường Khánh Diên từ nơi xa, ngàn vạn lớp sóng lại một phen cuộn trào trong lòng nàng.
Mà Trường Khánh Diên vừa trông thấy cũng liền nhíu mày, biết rằng chuyến đi này ngoại trừ tiếng thơm đồng sinh cộng tử cùng phu quân, Cố Tịch Hy cũng đã khám phá ra rất nhiều điều không sạch sẽ.
Hoàng Phủ Minh Phong cùng Cố Tịch Hy trở về Đông cung, đã thấy Bảo Quân Hoa dẫn theo vài nô tỳ nô tài đứng ở cổng chờ đợi. Nàng ta khoác y phục màu tím ngọc, tóc búi phi thiên, khi nhìn kỹ còn có thể trông thấy phần bụng nhô lên không ít.
Mà khoảnh khắc vừa trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong, đáy mắt nàng ta liền trong thoáng chốc ngập đầy nước. Nàng ta gọi khẽ hai tiếng:
“Điện hạ, điện hạ!”
Hoàng Phủ Minh Phong vừa bước tới, Bảo Quân Hoa liền toan muốn hành lễ. Nhưng hắn đã nhanh tay hơn, một cái phẩy tay áo liền đỡ lấy nàng ta, giọng nói điềm đạm:
“Nàng đang mang thai, không cần câu nệ lễ tiết.”
Vẻ mặt Bảo Quân Hoa ánh lên nét vui sướng, sau đó lại di chuyển ánh mắt về phía bả vai Hoàng Phủ Minh Phong, ấn đường lại một phen nhăn lại, thể hiện vẻ xót xa:
“Điện hạ, nghe thám mã báo về chàng bị hành thích, thần thiếp thật sự rất sợ!”
Hắn vươn tay vỗ vai nàng ta một cái:
“Ta không sao rồi.”
Cố Tịch Hy từ nãy đến giờ tâm trí hơi mông lung những chuyện không hay, cũng không phát hiện ra bản thân vô tình bị xem là không khí.
Phải đợi đến khi chính miệng Hoàng Phủ Minh Phong nhắc đến, nàng mới ý thức được mình đang tồn tại ở đây:
“Thời gian ở Lũng Nham, ta và thái tử phi cũng rất để tâm đến mẫu tử của nàng.”
Cố Tịch Hy chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên lòng dâng lên chút khoan khoái.
Ta và thái tử phi… Cách nói này của hắn, giống như kéo nàng và hắn về một phía, còn Bảo Quân Hoa là một phía.
Đương nhiên Cố Tịch Hy biết lối suy nghĩ ghen tuông cùng hả hê này của mình có phần ấu trĩ, song vẫn không nén được mà hơi cong môi.
Và nàng cũng phát hiện Bảo Quân Hoa trước nàng cũng không có một chút thủ lễ nào
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương