Đa Danh Chi Hậu
Chương 9
Quả thật, Cố Tịch Hy trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Nhưng nàng cũng không dám trở mình vì sợ kinh động Hoàng Phủ Minh Phong. Cả cơ thể đơ cứng đến mức đau nhức.
Nhưng ở đời, như người ta nói, càng né tránh thì càng dễ tương ngộ. Nàng càng cố tránh không động phạm đến hắn, kết quả khi động lại thành một cú kinh thiên động địa.
Giường ngủ của bọn họ không nhỏ, bốn người nằm vẫn vừa. Song vì thời tiết còn lạnh, nên một phần đã dành cho việc để chăn. Khi Cố Tịch Hy muốn xoay người tìm tư thế thoải mái hơn, nàng lại vô tình ấn khuỷu tay mình lên cổ tay của Hoàng Phủ Minh Phong.
Lần chạm không mạnh, nhưng nàng rất nhanh đã thấy mi tâm hắn chau lại.
Nàng giật mình đến mức ngay lập tức ngồi bật dậy, lại cắn môi không để bản thân phát ra tiếng.
Hoàng Phủ Minh Phong không mở mắt, chỉ chậm rãi cất giọng trầm trầm:
"Nửa đêm, thái tử phi muốn ám hại ta sao?"
Nàng mím môi oan ức:
"Thiếp không dám, điện hạ tha tội."
Nàng vừa nói vừa trộm nghĩ, dù sao hắn cũng là người luyện võ, một cái chống tay như vậy sao có thể khiến hắn nói ra lời này.
Nhưng tới khi hắn không nói nữa, nàng đưa mắt nhìn xuống cổ tay hắn, nơi vừa bị nàng chống xuống, một màu đỏ tươi đang lấm qua lớp áo lụa trắng.
"Điện hạ!"
Cố Tịch Hy vội đưa tay xem xét chỗ đang rỉ máu, hốt hoảng gọi:
"Chàng chảy máu sao?"
Nói rồi lại cảm thấy bản thân hỏi một câu thừa thãi.
Hoàng Phủ Minh Phong ngồi dậy, xem xét chỗ vết thương của mình. Lúc này Cố Tịch Hy mới có thể nhìn rõ, cổ tay hắn đang quấn một lớp vải xô mỏng, vết thương bên trong hẳn là bị cái chống tay của nàng làm cho rách ra.
Thấy máu thấm ra mỗi lúc một nhiều, nàng càng lo sợ, vội vã cầm lấy chỗ vết thương:
"Điện hạ đợi thiếp một lát!"
Nói rồi nàng vội vã leo xuống giường, chạy lại chỗ ngăn tủ của mình. Trong số đồ đạc nàng mang từ phủ thái sư vào cung, có cả thuốc và dụng cụ băng bó vết thương.
Hoàng Phủ Minh Phong nhìn nàng, từ đầu đến cuối không nói gì.
Nàng cẩn thận tháo lớp vải xô ra, bên trong là một vết thương dài và mảnh, nhưng vẫn khá sâu. Vừa nhìn liền biết là do bị động vào nên mới rách ra và rỉ máu. Nàng nhẹ nhàng dùng hai ngón cái ép vết thương lại, rắc một chút bột thuốc cầm máu. Giữ giây lát, máu đã ngưng chảy, nàng mới bọc một lớp vải xô mới lên, khéo léo và kỹ càng.
"Nàng biết nhiều nhỉ?" Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng.
Cố Tịch Hy hơi run giọng:
"Thần thiếp biết lỗi..."
"Không phải lỗi của nàng."
Nàng mím môi, hắn nói không phải lỗi nàng, nhưng tim nàng tưởng như đã nhảy ra ngoài.
"Không ngủ được sao?"
Nàng khẽ gật đầu:
"Vâng, có lẽ là do thiếp lạ chỗ."
Thật ra là vì sợ hắn.
"Chứ không phải vì ngủ cạnh ta, nàng không quen à?"
Cố Tịch Hy giật thót, cảm thấy như hắn đang đi guốc trong bụng mình. Hơn nữa còn như mang thâm ý khác, khiến nàng liên tưởng đến những chuyện xa xôi hơn.
Nàng lắc đầu, lại nói:
"Thiếp không..."
Nhưng hắn đã cắt ngang:
"Được rồi, nàng cất hộp thuốc rồi nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Nàng gật đầu, khi đi cất đồ, tiện thể nhìn ra ngoại trời, phỏng đoán hẳn là đã qua giờ tý. Hoàng Phủ Minh Phong là trữ quân, dưới hắn hiện có rất nhiều chính sự đang chờ. Nếu đêm nay vì nàng mà không an giấc, hôm sau tinh thần không minh mẫn, vậy thì nàng liệu sẽ có tội hay không?
Ôm theo suy nghĩ đó, Cố Tịch Hy thức trắng đêm, chỉ có điều là một chút cử động cũng không dám, cứ nằm bất động như pho tượng cho đến lúc bình minh lên.
Lý công công, thái giám hầu cận của Hoàng Phủ Minh Phong khẽ đẩy cửa, vén rèm châu:
"Điện hạ, đến lúc dậy rồi."
Hắn đương nhiên là đã thức, nàng cũng thức, chỉ là không nói với nhau câu nào.
Cung nhân mang y phục vào cho Hoàng Phủ Minh Phong. Có thái tử phi ở đây, các cung nữ không dám tiến lên chạm vào ngọc thể thái tử. Hắn cũng cư nhiên mặc định, người giúp hắn mặc y phục là nàng.
Nàng khẽ cười, tiến lên nhận lấy từng lớp y phục. So với bộ lễ phục đêm qua, cung trang này đơn giản hơn rất nhiều. Nàng giúp hắn bận xong, vẫn còn dư dả thời gian vuốt lại những nếp gấp cho chỉnh tề.
Hoàng Phủ Minh Phong cho đến khi rời khỏi Tựu Nguyệt điện chỉ nói độc một câu:
"Ta còn chính sự gấp gáp, không thể cùng nàng đi thỉnh an mẫu hậu sáng nay."
Cố Tịch Hy cũng chỉ có thể tỏ ra hiểu chuyện, khí độ đong đầy mà đáp:
"Vâng, thần thiếp hiểu, cung tiễn điện hạ!"
Nếu như nói hắn thật sự hiểu rõ chuyện của Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì, thì đêm qua đến đây nghỉ ngơi, còn đối xử ôn hòa với nàng, đây xem như đã là sự nhượng bộ rất lớn với Trường gia, cho thấy hắn là người biết nhìn xa trông rộng.
Nếu đổi lại là nàng, nàng tuyệt đối không thể bình tĩnh như hắn, khi đối diện với việc người phụ nữ của hoàng huynh mình cùng mình kết tóc se tơ.
Nàng xưa nay luôn được dạy, nam đa thê, nữ bất đa phu.
Nên trong chuyện này, nàng nửa chữ oán giận cũng không dám nảy nở trong đầu.
Nhưng ở đời, như người ta nói, càng né tránh thì càng dễ tương ngộ. Nàng càng cố tránh không động phạm đến hắn, kết quả khi động lại thành một cú kinh thiên động địa.
Giường ngủ của bọn họ không nhỏ, bốn người nằm vẫn vừa. Song vì thời tiết còn lạnh, nên một phần đã dành cho việc để chăn. Khi Cố Tịch Hy muốn xoay người tìm tư thế thoải mái hơn, nàng lại vô tình ấn khuỷu tay mình lên cổ tay của Hoàng Phủ Minh Phong.
Lần chạm không mạnh, nhưng nàng rất nhanh đã thấy mi tâm hắn chau lại.
Nàng giật mình đến mức ngay lập tức ngồi bật dậy, lại cắn môi không để bản thân phát ra tiếng.
Hoàng Phủ Minh Phong không mở mắt, chỉ chậm rãi cất giọng trầm trầm:
"Nửa đêm, thái tử phi muốn ám hại ta sao?"
Nàng mím môi oan ức:
"Thiếp không dám, điện hạ tha tội."
Nàng vừa nói vừa trộm nghĩ, dù sao hắn cũng là người luyện võ, một cái chống tay như vậy sao có thể khiến hắn nói ra lời này.
Nhưng tới khi hắn không nói nữa, nàng đưa mắt nhìn xuống cổ tay hắn, nơi vừa bị nàng chống xuống, một màu đỏ tươi đang lấm qua lớp áo lụa trắng.
"Điện hạ!"
Cố Tịch Hy vội đưa tay xem xét chỗ đang rỉ máu, hốt hoảng gọi:
"Chàng chảy máu sao?"
Nói rồi lại cảm thấy bản thân hỏi một câu thừa thãi.
Hoàng Phủ Minh Phong ngồi dậy, xem xét chỗ vết thương của mình. Lúc này Cố Tịch Hy mới có thể nhìn rõ, cổ tay hắn đang quấn một lớp vải xô mỏng, vết thương bên trong hẳn là bị cái chống tay của nàng làm cho rách ra.
Thấy máu thấm ra mỗi lúc một nhiều, nàng càng lo sợ, vội vã cầm lấy chỗ vết thương:
"Điện hạ đợi thiếp một lát!"
Nói rồi nàng vội vã leo xuống giường, chạy lại chỗ ngăn tủ của mình. Trong số đồ đạc nàng mang từ phủ thái sư vào cung, có cả thuốc và dụng cụ băng bó vết thương.
Hoàng Phủ Minh Phong nhìn nàng, từ đầu đến cuối không nói gì.
Nàng cẩn thận tháo lớp vải xô ra, bên trong là một vết thương dài và mảnh, nhưng vẫn khá sâu. Vừa nhìn liền biết là do bị động vào nên mới rách ra và rỉ máu. Nàng nhẹ nhàng dùng hai ngón cái ép vết thương lại, rắc một chút bột thuốc cầm máu. Giữ giây lát, máu đã ngưng chảy, nàng mới bọc một lớp vải xô mới lên, khéo léo và kỹ càng.
"Nàng biết nhiều nhỉ?" Cuối cùng hắn cũng chịu mở miệng.
Cố Tịch Hy hơi run giọng:
"Thần thiếp biết lỗi..."
"Không phải lỗi của nàng."
Nàng mím môi, hắn nói không phải lỗi nàng, nhưng tim nàng tưởng như đã nhảy ra ngoài.
"Không ngủ được sao?"
Nàng khẽ gật đầu:
"Vâng, có lẽ là do thiếp lạ chỗ."
Thật ra là vì sợ hắn.
"Chứ không phải vì ngủ cạnh ta, nàng không quen à?"
Cố Tịch Hy giật thót, cảm thấy như hắn đang đi guốc trong bụng mình. Hơn nữa còn như mang thâm ý khác, khiến nàng liên tưởng đến những chuyện xa xôi hơn.
Nàng lắc đầu, lại nói:
"Thiếp không..."
Nhưng hắn đã cắt ngang:
"Được rồi, nàng cất hộp thuốc rồi nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Nàng gật đầu, khi đi cất đồ, tiện thể nhìn ra ngoại trời, phỏng đoán hẳn là đã qua giờ tý. Hoàng Phủ Minh Phong là trữ quân, dưới hắn hiện có rất nhiều chính sự đang chờ. Nếu đêm nay vì nàng mà không an giấc, hôm sau tinh thần không minh mẫn, vậy thì nàng liệu sẽ có tội hay không?
Ôm theo suy nghĩ đó, Cố Tịch Hy thức trắng đêm, chỉ có điều là một chút cử động cũng không dám, cứ nằm bất động như pho tượng cho đến lúc bình minh lên.
Lý công công, thái giám hầu cận của Hoàng Phủ Minh Phong khẽ đẩy cửa, vén rèm châu:
"Điện hạ, đến lúc dậy rồi."
Hắn đương nhiên là đã thức, nàng cũng thức, chỉ là không nói với nhau câu nào.
Cung nhân mang y phục vào cho Hoàng Phủ Minh Phong. Có thái tử phi ở đây, các cung nữ không dám tiến lên chạm vào ngọc thể thái tử. Hắn cũng cư nhiên mặc định, người giúp hắn mặc y phục là nàng.
Nàng khẽ cười, tiến lên nhận lấy từng lớp y phục. So với bộ lễ phục đêm qua, cung trang này đơn giản hơn rất nhiều. Nàng giúp hắn bận xong, vẫn còn dư dả thời gian vuốt lại những nếp gấp cho chỉnh tề.
Hoàng Phủ Minh Phong cho đến khi rời khỏi Tựu Nguyệt điện chỉ nói độc một câu:
"Ta còn chính sự gấp gáp, không thể cùng nàng đi thỉnh an mẫu hậu sáng nay."
Cố Tịch Hy cũng chỉ có thể tỏ ra hiểu chuyện, khí độ đong đầy mà đáp:
"Vâng, thần thiếp hiểu, cung tiễn điện hạ!"
Nếu như nói hắn thật sự hiểu rõ chuyện của Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì, thì đêm qua đến đây nghỉ ngơi, còn đối xử ôn hòa với nàng, đây xem như đã là sự nhượng bộ rất lớn với Trường gia, cho thấy hắn là người biết nhìn xa trông rộng.
Nếu đổi lại là nàng, nàng tuyệt đối không thể bình tĩnh như hắn, khi đối diện với việc người phụ nữ của hoàng huynh mình cùng mình kết tóc se tơ.
Nàng xưa nay luôn được dạy, nam đa thê, nữ bất đa phu.
Nên trong chuyện này, nàng nửa chữ oán giận cũng không dám nảy nở trong đầu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương