Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 24



Thấy tin nhắn, Ngu Hạ nhẹ nhàng chớp mắt, ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở phía xa.

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa dòng người tấp nập.

Vài giây sau, Ngu Hạ trả lời anh: “Đổi sang chỗ nào?”

Mấy hàng phía trước đã không còn chỗ trống.

L: “Bên này vẫn còn mấy ghế trống.”

Ghế trống mà anh nhắc đến chính là ghế mà đội bóng rổ để lại cho học sinh trong ban hậu cần.

Ngu Hạ do dự một lát rồi nhắn: “Tôi và Tranh Tranh sang chỗ đó của các cậu ngồi thì không hay lắm đâu?”

Có vẻ như Lý Duật không hề nghĩ nhiều, anh khó hiểu: “Sao lại không hay?”

Ngu Hạ không nói gì, cô cứ thấy anh biết rõ còn cố hỏi, nhưng cũng có khả năng anh chẳng có ý gì khác. Cô sờ sờ chóp mũi, từ chối: “Thôi, bọn tôi ngồi đây là được.”

Tạm thời Ngu Hạ không muốn thành bia ngắm cho mọi người chỉ trích.

Hơn nữa, chuyện giữa cô và Mộ Tử Lâm đã làm cô trở thành kẻ địch của không ít bạn học, cô thấy bản thân vẫn nên khiêm tốn, kín tiếng chút thì hơn.

Thấy lời này, Lý Duật không miễn cưỡng cũng không trả lời lại nữa.

Trận đấu bóng rổ chính thức bắt đầu, các cầu thủ lần lượt bước vào sân theo thứ tự.

Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh trước nay đều không thích xem thi đấu bóng rổ, cũng không tìm hiểu xem trường nào có bạn nào đẹp trai, hai người họ thích nhân vật 2D hơn là người thật nhiều.

Lúc này ngồi ở sân bóng rổ, hai người nhìn kỹ xung quanh một vòng.

Thẩm Nhạc Tranh kề sát tai cô, nói nhỏ: “Một thời gian không gặp Mục Trạch Vũ, tớ thấy cậu ấy đẹp trai hơn rồi.”

Lúc còn học cùng nhau năm lớp 10, Thẩm Nhạc Tranh cảm thấy cậu ấy trông rất bình thường.

Ngu Hạ nhìn theo tầm mắt của cô ấy, do dự nói: “Cũng được, nhìn trông khá sáng sủa chứ không hẳn là đẹp trai.”

Cô nghiêm túc phân tích: “Tớ thấy Tống Tri Hành đẹp trai hơn nhiều.”

“Tớ biết.” Thẩm Nhạc Tranh nghiêng sang phía cô, nói: “Ý tớ là ngoài Lý Duật và Tống Tri Hành ra thì Mục Trạch Vũ cũng khá đẹp trai.”

Ngu Hạ “ồ” một tiếng, bình tĩnh nhìn chằm chằm Mục Trạch Vũ – lúc này đang rê bóng - một lúc, khẳng định: “Tớ thấy không đẹp trai bằng Giang Phồn.”

“?”

Thẩm Nhạc Tranh ngớ người, tức giận ẩn tay cô: “Giang Phồn không tham gia thi đấu bóng rổ, tớ đang nói mấy người trên sân bóng cơ mà.”

Ngu Hạ đau, cô giả bộ bị thương rồi tựa vào vai Thẩm Nhạc Tranh: “Rồi rồi, cậu đã nói vậy thì tớ cũng thừa nhận, Mục Trạch Vũ là người đẹp trai thứ ba trên sân.”

Đang trò chuyện, Ngu Hạ thấy Lý Duật bắt được bóng.

Ngay lúc đó, các nữ sinh xung quanh phấn khích hét: “Lý Duật cố lên!!!”

“A a a a Lý Duật đẹp trai quá!”

“…”

Ngu Hạ nhìn người đang thành thạo rê bóng dưới sân, cô bị anh hấp dẫn nên dồn hết sự tập trung vào anh.

Giống với tiết thể dục lần trước, anh nhẹ nhàng nhảy lên, bóng bay khỏi tay, lọt vào rổ một cách chính xác, rơi xuống đất và phát ra tiếng chạm bắt tai.

Tiếng hét chói tai trong sân ngay lập tức lớn hơn.

Trận thi đấu lần này không phân lớp khoa học xã hội và lớp khoa học tự nhiên mà do mấy người quen biết nhau tự tổ chức.

Ngu Hạ phát hiện, đội của Lý Duật có Thường Tại - thành viên của đội bóng rổ trường, đội còn lại thì có Mục Trạch Vũ mà cô quen biết.

Hai đội ngang tài ngang sức, trận đấu diễn ra rất kịch liệt.

Trong thời gian nghỉ ngơi giữa trận, Lý Duật khom lưng lấy nước mà đội đã để sẵn bên cạnh, mới vừa mở nắp đã nghe thấy Thường Tại ở phía sau lười nhác nói: “Anh Duật, lấy cho tôi một chai luôn với?”

Lý Duật cầm chai nước lên, ném cho cậu ta.

Thường Tại uống một ngụm nước to, nhìn thấy người đang đi tới bèn “xì” nhẹ một tiếng: “Hôm nay cậu uống thuốc k1ch thích à? Chơi sung thế?”

Người tới cười lộ hàm răng trắng, vò đầu: “Sao, sợ thua à?”

Thường Tại liếc cậu chàng: “Ai sợ? Đội bọn tôi vẫn còn chưa thể hiện hết thực lực đâu.”

“Bớt chém gió.” Mục Trạch Vũ nghe Thường Tại khoác lác thì “xì” một tiếng: “Cậu nghĩ tôi không biết thực lực của cậu chắc?”

“Thực lực của tôi thì tất nhiên là cậu biết rồi.” Thường Tại nhấc tay khoác vai Lý Duật: “Thực lực của anh Duật thì cậu không biết đúng không, hôm nay là lần đầu tiên hai cậu cùng chơi bóng, anh Duật vẫn chưa rõ cách chơi của cậu nên mới để lại đường sống.”

Nói xong còn cố ý hỏi: “Đúng không anh Duật?”

Không chờ Lý Duật lên tiếng, Mục Trạch Vũ vươn tay: “Lần đầu gặp, tôi là Mục Trạch Vũ.”

Thời gian trước Mục Trạch Vũ phải tham gia huấn luyện kín, tuần trước mới về trường.

Nghe thấy tên này, Lý Duật nhấc mắt, bình tĩnh lạnh nhạt bắt tay với đối phương: “Lý Duật.”

Hết giờ nghỉ, các cầu thủ lại vào sân thi đấu.

Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đều không phân biệt được rõ ai là tiên phong, ai là trung phong, ai là hậu vệ. Các cô chỉ biết đếm xem ai ném bóng trúng rổ nhiều hơn.



Nửa trận sau mới bắt đầu không đến mười phút, vậy mà tiếng hét của các nữ sinh hầu như chưa từng dứt.

Lý Duật vẫn luôn dẫn bóng.

Thẩm Nhạc Tranh nghe tiếng hét cổ vũ, lặng lẽ nói với cô: “Cậu nói xem kết thúc trận đấu liệu mấy bạn nữ ở đây có mất giọng tập thể luôn không?”

“…” Ngu Hạ nghĩ nghĩ: “Chắc không đến mức đâu.”

Thẩm Nhạc Tranh nghiêm túc gật đầu: “Cũng phải, mà Lý Duật sao thế, tự nhiên rõ là hăng hái?”

Ngu Hạ chớp mắt: “Nửa trận đầu cậu ấy cũng hăng hái mà.”

Thẩm Nhạc Tranh suy nghĩ, đang định nói cô cảm giác nửa trận đầu Lý Duật không hăng như bây giờ, bỗng một nữ sinh hiểu biết về bóng rổ ngồi cạnh tham gia đề tài: “Không đâu, rõ ràng nửa trận đầu Lý Duật không dùng hết sức.”

“Hả?” Lại có người khác hỏi tiếp: “Thật hay giả thế? Nửa trận đầu cậu ấy cũng ghi được khá nhiều điểm mà?”

“Đúng là ghi khá nhiều điểm, nhưng chỉ cần bên cạnh có đồng đội, Lý Duật đều sẽ chuyền bóng cho thành viên khác, các cậu không phát hiện à?”

Nửa trận đầu Lý Duật rõ ràng rất để ý đến cảm xúc của các thành viên khác, nhưng ở nửa trận sau, không thể nói là không để ý đến người khác, chỉ là Lý Duật tránh né hết sức linh hoạt, chặn bóng càng quyết liệt, chơi càng đáng gờm hơn.

Nghe vậy, mấy người không hiểu bóng rổ mà chỉ đơn giản là đến xem đều im lặng lắc đầu.

Đột nhiên, xung quanh lại vang lên tiếng cổ vũ.

Ngu Hạ ngẩng đầu lên theo bản năng, đúng lúc thấy Lý Duật thoát khỏi rào cản của đối thủ, bật nhảy lên cao, dùng một tay ném bóng vào trong rổ.

Khoảnh khắc đó, khắp sân thi đấu chỉ toàn là tiếng hét chói tai không dứt.

Ngu Hạ cũng có cảm giác như vừa bị Lý Duật đánh trúng.

Cô ngơ ngẩn nhìn anh, cảm giác như Lý Duật cũng nhìn thoáng qua về phía mình. Suy nghĩ này vừa mới hiện lên, Ngu Hạ lại cho là ảo giác thôi, anh đang thi đầu gay cấn trên sân, làm sao có thể phân tâm mà nhìn cô được.



Trận đấu gay cấn này kéo dài đến hơn 6 giờ mới kết thúc.

Ngu Hạ không cần nhìn bảng điểm trên sân, chỉ cần nghe tiếng hét của các nữ sinh xung quanh là biết đội của Lý Duật thắng.

Hoàn toàn không có gì bất ngờ.

Mọi người lục tục đứng dậy, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh cũng đứng lên, chuẩn bị về nhà.

“Lát nữa về thế nào đây?” Ngu Hạ hỏi.

Thẩm Nhạc Tranh: “Tớ…”

Cô ấy chưa dứt lời thì đã nhớ ra: “Xe đạp của tớ vẫn còn để trường, tớ đạp xe về, cậu thì sao?”

Ngu Hạ: “… Tớ đâu có biết đi xe đạp.”

Cô chỉ biết gọi xe.

Thẩm Nhạc Tranh nhìn bộ dạng tủi thân của cô, cười khẽ, nói: “Cậu không biết nhưng Lý Duật biết mà.”

Ngu Hạ liếc mắt nhìn cô ấy.

Thẩm Nhạc Tranh giơ tay khoác lấy tay Ngu Hạ, đi về hướng nhà để xe: “Cậu và Lý Duật về cùng nhau đi, giờ này hai cậu đi cùng nhau thì an toàn hơn.”

“Thế cậu thì sao?” Ngu Hạ đề nghị: “Cậu cũng đi cùng bọn tớ đi?”

Thẩm Nhạc Tranh cạn lời, nhắc: “Có phải cậu quên mất là nhà cậu với nhà tớ ngược hướng nhau không hả?”

Ngu Hạ: “Không, nhưng bọn tớ có thể đưa cậu…”

Chưa nói hết câu, Thẩm Nhạc Tranh đã tinh mắt mà nhìn thấy người quen: “Giang Phồn!”

Giang Phồn có thói quen ngồi ở phòng học làm hết bài tập rồi mới về nhà, mới vừa đi ra khỏi khu dạy học chưa bao xa đã nghe thấy giọng nữ trong trẻo gọi mình. Cậu ấy nghiêng đầu, chút ánh sáng còn sót lại của buổi chiều tối giúp cậu ấy nhìn thấy một nữ sinh tết tóc hai bên đang vẫy tay với mình. Giang Phồn ngây người mất một lúc: “Sao các cậu chưa về nhà?”

Thẩm Nhạc Tranh kéo Ngu Hạ chạy đến chỗ cậu ấy, chỉ chỉ ra phía sau: “Bọn tớ vừa xem thi đấu bóng rổ, cậu về bây giờ à?”

Giang Phồn gật đầu.

Thẩm Nhạc Tranh: “Tớ với cậu cùng đi đi, hôm nay cậu có đi xe đạp không?”

Nghe thế, Giang Phồn sửng sốt, cậu ấy không biết phải làm sao, căng thẳng nắm dây cặp sách, nói: “Được… Được.”

“…”

Đồng ý xong, Giang Phồn chủ động hỏi: “Ngu Hạ thì sao, cậu có đi cùng bọn tôi không?”

Ngu Hạ chưa kịp trả lời thì điện thoại cô đang cầm trong tay rung lên. Cô cúi đầu xem lướt qua rồi nhìn về phía hai người bên cạnh: “Tôi không đi đâu, hai cậu về trước đi, tôi còn đợi bạn nữa.”

Thẩm Nhạc Tranh chớp chớp mắt với cô: “Về đến nhà rồi lên nhóm nói nhé.”

Thẩm Nhạc Tranh và Giang Phồn đẩy xe ra khỏi trường, Ngu Hạ thì đứng đợi cạnh nhà để xe.

Giờ này trời đã sẩm tối. Đèn đường trong trường được bật lên, chiếu sáng xung quanh nơi này.

Thi thoảng lại có bạn học quen Ngu Hạ đến lấy xe về nhà, ai nhìn thấy cô đều sẽ hỏi một câu: “Ngu Hạ, cậu ở đây đợi bạn à?”

Ngu Hạ gật đầu.



Sau khi nhận được câu hỏi thứ ba, rốt cuộc người cô chờ cũng tới.

Lý Duật dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà xe, lúc đến nơi Ngu Hạ đang ngồi xổm dưới đèn xem kiến chuyển nhà.

Cô còn cầm một nhánh cây nhỏ rơi trên đất trong tay, lầu bầu trêu đùa thúc giục mấy con kiến: “Sao mấy đứa đi chậm thế? Chậm chút nữa là nhà bị trộm mất luôn đấy.”

“…”

Lý Duật bỗng cảm thấy cô đang nhắc khéo mình.

Anh nghiêng đầu, khẽ cười: “Ngu Hạ.”

Ngu Hạ ngẩng đầu, dưới ánh đèn mông lung, ánh mắt cô chạm phải khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo của anh.

Đôi mắt anh rất sáng, trong mắt còn thoáng nét cười, hoàn toàn khác vẻ lạnh nhạt trên sân bóng. Điểm chung duy nhất chính là đều khiến người ta khó mà rời mắt được.

Giữa buổi tối yên tĩnh, dường như Ngu Hạ nghe thấy tiếng trái tim mình đập rộn ràng.

Cô mím môi, giả vờ tự nhiên mà đứng lên, nhỏ giọng trách: “Lý Duật, cậu để tôi đợi mười phút liền.”

Lý Duật: “Tôi xin lỗi.”

Anh không giải thích rằng sở dĩ mình đến muộn là do bị Tống Tri Hành kéo lại hỏi mấy câu.

Lần đầu tiên Ngu Hạ thấy anh như vậy, cô lập tức không còn giận nữa.

Cô “à” một tiếng, sờ mũi: “Tôi cũng đâu bắt cậu xin lỗi.” Cô lẩm bẩm: “Tôi chỉ đói bụng mà thôi.”

Lý Duật hiểu rõ: “Đi thôi, về nhà nào.”

Hai người lấy xe, duy trì khoảng cách không xa không gần mà đi ra cổng trường.

Lúc này, mấy cửa hàng quanh trường học đều đã sáng đèn, mùi thơm hấp dẫn của thức ăn bay ra.

Ngu Hạ đi cạnh Lý Duật, cô thấy hơi thèm món takoyaki trên phố.

Đột nhiên Lý Duật dừng chân: “Ngu Hạ.”

Ngu Hạ quay đầu: “Gì thế?”

Lý Duật chỉ xe đạp anh đang dắt: “Trông xe giúp tôi một lát nhé?”

“…” Ngu Hạ gật đầu: “Cậu định đi đâu?”

Lý Duật: “Tôi mua ít đồ.”

Ở cổng trường đông đúc náo nhiệt, các cửa hàng mọc san sát cạnh nhau, ven đường có một vài người bán rong đang bán mấy thứ đồ lặt vặt.

Ngu Hạ dắt xe đạp của Lý Duật, đứng bên cạnh đường, nhìn anh bước qua vỉa hè, đi đến sạp hàng nhỏ trên phố bên kia đường.

Cô giật mình, khẽ chớp mắt, khóe môi hơi cong lên.

Một lát sau, Lý Duật quay về.

Một tay anh cầm chai nước thanh mai, tay kia thì xách takoyaki mà Ngu Hạ muốn ăn.

Ngu Hạ nhận lấy: “Cảm ơn.”

Takoyaki mới làm xong, vẫn còn đang nóng bỏng, cắn một miếng, Ngu Hạ cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Cô ăn từng miếng từng miếng hết hai viên, sau đó đưa mắt sang hỏi người bên cạnh: “Cậu muốn ăn không?”

Lý Duật nương theo ánh đèn đường và ánh đèn từ cửa hàng trên con phố, tầm mắt anh dừng trên khuôn mặt cô, thấy làn mi cong dày của cô rung rung, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da mịn màng. Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô như được phủ lên một lớp filter ánh sáng dịu nhẹ, đẹp đến mức làm người khác không thể phớt lờ.

Chú ý tới tầm mắt Lý Duật, mặt Ngu Hạ nóng lên, lồ ng ngực căng thẳng, cô biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Lý Duật, cậu nhìn gì thế?”

Lý Duật hoàn hồn, bình tĩnh rời mắt khỏi khuôn mặt cô: “Không cần.”

Anh trả lời câu hỏi trước đó: “Cậu ăn đi.”

Ngu Hạ nhướng mày: “Cậu chắc chắn chứ?”

Lý Duật khẽ “ừm” trả lời.

Ngu Hạ gật đầu, từ tốn ăn hết takoyaki.

Ném rác vào thùng rác xong rồi cô mới nhận ra, hỏi: “Cậu định cứ vậy đẩy xe về nhà à?”

Khoảng cách từ trường về nhà họ Ngu không xa, nhưng nếu đi bộ vẫn phải mất hơn hai mươi phút.

Lý Duật im lặng vài giây, hỏi cô: “Đi bộ mệt à?”

“… Không phải.” Cô chỉ thấy kỳ quặc không biết tại sao Lý Duật không đạp xe.

Lý Duật: “Thế chúng ta cứ đi về thế này nhé?”

Ngu Hạ chần chờ chốc lát, nhưng khi nhìn vào mắt anh, cô cầm lòng chẳng đặng mà cất tiếng đồng ý: “Được.”

Vầng trăng sáng tỏ từ từ lấp ló trên bầu trời đêm, ánh trăng chiếu lên hai người làm bóng họ kéo ra thật dài.

Gió đêm lay động tà áo, tóc đen khẽ bay, vài sợi tóc dài của thiếu nữ lướt qua bả vai rộng của chàng trai.

Trên cả quãng đường, ánh trăng miên man, nhịp tim rung động.
Chương trước Chương tiếp