Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua
Chương 34
Nhìn dáng vẻ của cô, Ngu Thanh Quân cảm thấy hơi nhẹ nhõm, cũng có hơi xót xa.
Rõ ràng hơn hai tháng trước, con gái cưng của bà còn kháng cự trong nhà có thêm người lạ vào ở, thậm chí bởi vì chuyện này còn quậy đòi ra khỏi nhà. Kết quả còn chưa tới ba tháng, cô đã không nỡ để Lý Duật chuyển đi.
Nghĩ đến đây, Ngu Thanh Quân đau lòng nói: “Hạ Hạ, mẹ hơi buồn.”
Ngu Hạ: “Dạ?”
Cô hoang mang: “Buồn gì ạ?”
Ngu Thanh Đồng trêu cô: “Có phải bây giờ con thích Tiểu Duật lắm không?”
“Làm gì có.” Nghe Ngu Thanh Quân nói thế, trái tim Ngu Hạ loạn nhịp, sợ Ngu Thanh Quân phát hiện ra gì đó, cô vội vàng lớn tiếng phủ nhận: “Mẹ, mẹ nói gì thế, con có thích cậu ấy đâu, con chỉ... chỉ...”
Cô còn chưa nói xong, Nhậm Nham lo lắng cho vợ đã quay về: “Đang nói gì thế?”
Ngu Hạ vội đứng lên khỏi sô pha, tìm núi dựa: “Ba, mẹ đổ oan cho con.”
Ngu Thanh Quân: “...”
Nhậm Nham nhướn mày, buồn cười hỏi: “Mẹ đổ oan gì cho con?”
Ngu Hạ mấp máy môi, ngại nói thẳng ra: “Dù sao thì cũng là đổ oan cho con, con không nói chuyện với vợ chồng hai người nữa, con lên lầu thay quần áo đây.”
Dứt lời, không đợi hai người phản ứng lại, cô vội chạy lên lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân bình bịch ngày càng xa của cô, Nhậm Nham cởi áo ngoài, treo lên giá rồi hỏi: “Trước khi anh về, em với Hạ Hạ nói gì thế?”
Ngu Thanh Quân lờ mờ cảm thấy phản ứng của Ngu Hạ hơi lạ, nhưng hỏi lạ chỗ nào, bà cũng không nói ra được.
Im lặng một lát, bà lắc đầu: “Chẳng nói gì cả, bọn em đang nói chuyện tối nay Tiểu Duật không về nhà ăn cơm.”
Nhậm Nham gật đầu, không hỏi nhiều.
Ông đi đến, ngồi xuống cạnh Ngu Thanh Quân: “Dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Ngu Thanh Quân tỏ vẻ: “Vai hơi nhức, xoa bóp cho em đi.”
Nhậm Nham cười: “Được rồi.”
...
Bữa tối một nhà ba người cùng nhau ăn.
Lý Duật thực sự không về,
Ngu Hạ cảm thấy bản thân không đói lắm, cô ăn mấy miếng rồi về phòng làm bài tập.
Viết xong bài tập giáo viên giao, cô lục trên bàn học, tìm tuyển tập bài tập tiếng Anh lúc trước mua, làm xong một đề, cô quyết định đi tắm rồi nằm trên giường đọc truyện tranh.
Tắm xong, cô liếc nhìn đề toán lúc trước Lý Duật đề cử cho cô và các bạn trong lớp mua đặt ở góc bàn, do dự khoảng ba giây, cô lại ngồi trước bàn học.
Môn toán của cô bình thường, muốn năng cao thành tích thì phải làm nhiều đề, giải nhiều bài.
Chẳng qua làm chưa được hai bài, Ngu Hạ đã bắt đầu thất thần.
Cô nhìn đề trước mặt, không kìm được mà nghĩ lúc này Lý Duật đang làm gì, chắc là anh đã đón được dì út, lúc này đang ăn cơm hoặc là ăn cơm xong, đi tản bộ rồi.
Tối nay anh ăn gì?
Nghĩ tới đây, Ngu Hạ vội vàng kéo dòng suy nghĩ trôi xa của mình quay lại.
Cô thầm hầm hừ mấy tiếng, nhớ cậu ấy làm gì, cậu ấy còn chẳng gửi tin nhắn cho mình.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Ngu Hạ cúi đầu nhìn, cái người vừa bị cô đ è xuống trong đầu gửi một bức ảnh tới. Trong ảnh là đủ loại đồ ngọt.
L: [Muốn ăn cái nào?]
Ngu Hạ run lên, do dự rồi gửi lại cho anh dấu chấm hỏi.
L: [Không muốn ăn à?]
Đương nhiên là Ngu Hạ muốn ăn, cửa hàng đồ ngọt Lý Duật gửi cho cô là cửa hàng mà mấy ngày trước cô với Thẩm Nhạc Tranh thảo luận với nhau, cô muốn đi lâu rồi nhưng vì lười nên vẫn luôn không tới tiệm ăn được.
Cửa tiệm này ở Bắc Kinh chỉ có một cái, lại còn cách nhà Ngu Hạ và trường học rất xa.
Nếu không thì chủ nhật tuần trước cô đã tới mua rồi.
Ngu Hạ phóng to bức ảnh lên nhìn, cô kinh ngạc: [Sao cậu biết tôi muốn ăn đồ ngọt của tiệm này?]
Lý Duật có thể đọc được suy nghĩ đấy à?
L: [Nghe cậu với Thẩm Nhạc Tranh nhắc tới.]
Ngu Hạ chớp mắt, tóm được trọng điểm: [Cậu nghe trộm tôi với Thẩm Nhạc Tranh nói chuyện.]
L: [Có vẻ không được tính là nghe trộm đâu.]
Lúc hai người nói chuyện, Lý Duật vừa hay ở bên cạnh làm bài, kể cả không muốn nghe, anh vẫn có thể nghe được.
Thấy anh nhắn thế, Ngu Hạ lặng lẽ cong môi: [Ồ.]
Cô phóng to bức ảnh, chuẩn bị khoanh đồ mình muốn ăn lại, đột nhiên nhớ tới lời của Ngu Thanh Quân: [Cậu đang trong tiệm à?]
L: [Ừ.]
Ngu Hạ do dự: [Đồ ngọt để qua đêm sẽ không còn ngon nữa.]
L: [Tối nay không muốn ăn à?]
Ngu Hạ sững sờ, cô cảm thấy đối thoại của mình với Lý Duật có chút sai sai.
Cô nghĩ một lát rồi hiếu kỳ hỏi: [Tối nay cậu về à?]
L: [?]
L: [Không muốn tôi quay lại à?]
Ngu Hạ á khẩu, cô vội đánh chữ: [Không, tôi tưởng cậu...]
Cô còn chưa gửi tin nhắn đi, Lý Duật đã gọi điện thoại tới.
“Alo.” Ngu Hạ vội vàng bắt máy.
Giọng nói lạnh nhạt của Lý Duật truyền tới, lướt qua tai: “Tưởng tôi làm sao?”
Còn chưa đợi Ngu Hạ lên tiếng, anh đã hơi ấm ức: “Tưởng rằng tối nay tôi không về à?”
Ngu Hạ yếu ớt ừ một tiếng: “Mẹ tôi nói thế.”
“Tôi không nói tôi không về.” Lý Duật nói: “Tôi nói với dì Quân là tôi không về ăn cơm tối.”
Nghe xong, lông mi Ngu Hạ run lên, trái tim thấp thỏm: “Thế lát nữa cậu về à?”
Lý Duật không theo lẽ thường: “Nếu như cậu hoan nghênh.”
“...”
Ngu Hạ cảm thấy anh rất xấu xa, cố ý đào hố cho cô: “Tôi không hoan nghênh thì cậu thực sự không về nữa sao?”
Lý Duật nhướn mày: “Hửm? Thực sự không hoan nghênh tôi?”
“Làm gì có.” Ngu Hạ sờ mũi, đập trán xuống bàn, lí nhí: “Cậu đừng hiểu lầm tôi.”
Lý Duật nhếch môi: “Thế nên?”
Ngu Hạ đang muốn hỏi thế nên cái gì, cô đột nhiên phản ứng lại...
Người này đang muốn ép cô nói ra câu hoan nghênh anh quay lại.
Nhận ra điều này, gò má cô bất giác nóng lên.
Ngu Hạ đưa tay che mặt, đè nén trái tim đang rung động quá mức, cô cứng miệng: “Hoan nghênh, đúng lúc tôi có mấy đề toán không biết làm, muốn hỏi cậu, cậu mau về dạy tôi làm đi.”
“...”
Lý Duật: “Biết rồi, một tiếng nữa gặp lại.”
Cúp điện thoại, Ngu Hạ khoanh đồ ngọt mình muốn lại để Lý Duật mua.
Sau khi gửi đi, cô đặt điện thoại sang một bên, chống má nhìn đề thi xa lạ trước mặt mình, nhếch môi nở nụ cười thật tươi.
Suy nghĩ bay xa một lát, Ngu Hạ hoàn hồn lại, đặt sự chú ý lên tập đề.
Trong thời gian đợi Lý Duật về, cô đột nhiên cảm thấy cảm giác từ không thích môn toán đã trở thành có hứng thú. Giải ra từng đề một, Ngu Hạ có cảm giác cực kỳ tự hào.
Đồng hồ điểm chín giờ rưỡi, cô nghe thấy dưới lầu có động tĩnh.
Ngu Hạ vội vàng đứng lên, mở cửa, bước xuống lầu. Tiếng bước chân và tần suất tim đập giao nhau, Ngu Hạ ổn định hơi thở, không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Lúc tới phòng khách, cửa lớn đúng lúc bị người ta đẩy ra.
Lý Duật mặc chiếc áo khoác màu đen, trong tay cầm chiếc hộp màu tím sặc sỡ, xuất hiện trước mắt cô.
“...”
Khoảnh khắc đó, đáy lòng Ngu Hạ như nở hoa, trái tim đập như trống bỏi, miệng cũng vụng về, cô chỉ thốt lên một câu: “Bốn mươi phút.”
Lý Duật hiểu cô đang nói gì, anh sải bước về phía cô, đặt đồ ngọt lên bàn trà: “Kỹ thuật lái xe của tài xế khá tốt.”
Nghe thế, khóe môi Ngu Hạ khẽ cong lên.
Lý Duật đưa đồ ngọt cho cô: “Muốn ăn ở đây hay lên phòng ăn?”
Ban đầu Ngu Hạ muốn nói ăn ở đây nhưng nghĩ tới có lẽ Nhậm Nham với Ngu Thanh Quân ngủ rồi, cô lại cẩn thận chỉ lên tầng: “Lên phòng đi.”
Lý Duật đồng ý.
Trước khi lên tầng, Lý Duật còn vào bếp rót hai cốc nước.
Đi tới tầng ba, Ngu Hạ lo lắng, Lý Duật không thích đồ ngọt, cô cũng không thể đến phòng anh ăn được nhỉ? Hay là cô về phòng lấy bài tập, vừa hỏi Lý Duật vừa ăn?
Ngu Hạ còn chưa nghĩ ra cái cớ hoãn mỹ để Lý Duật không nhìn thấu được thì anh đã đẩy cửa phòng ngủ ra: “Ăn trong phòng tôi nhé?”
Ngu Hạ: “... Ừ.”
Mặc dù nói thế nhưng Ngu Hạ vẫn về phòng lấy bài tập.
Cô sợ lỡ như...
Một trước một sau vào phòng, Lý Duật nhìn người ngồi trước bàn học bóc đồ ngọt, đôi mắt anh khẽ động: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ: “Hả?”
Lý Duật: “Tối nay cậu định mấy giờ đi ngủ?”
Ngu Hạ không hiểu tại sao Lý Duật lại hỏi vấn đề này nhưng cô vẫn thành thật đáp: “Mười hai giờ?”
“Vậy tôi đi tắm trước.” Lý Duật nói: “Cậu đợi tôi một lát nhé?”
Ngu Hạ phản ứng lại, đôi mắt to chớp chớp, cô gật đầu: “Cậu đi đi.”
Đêm khuya, giác quan được phóng đại vô hạn.
Lúc đầu Ngu Hạ còn không cảm thấy ngồi trong phòng Lý Duật, đợi anh tắm là chuyện dày vò.
Nhưng dần dần, cô cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Phòng tắm trong phòng Lý Duật ở đầu bên kia bàn học, cách vị trí hiện giờ của cô không gần cũng không xa. Cách âm trong phòng rất bình thường, Ngu Hạ ngồi trước bàn học có thể nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm một cách rõ ràng.
Cô đột nhiên nhớ tới quyển truyện tranh mình nhìn thấy trong tiệm cà phê truyện tranh lúc sáng.
Đó là cuốn truyện Thẩm Nhạc Tranh đề cử, nói là truyện học đường mới xuất bản, cực kỳ hay.
Ngu Hạ rất thích đọc truyện tranh yêu thầm, đương nhiên cô không từ chối đề cử của Thẩm Nhạc Tranh.
Chỉ có điều quyển truyện kia càng xem, cô lại càng cảm thấy sai sai. Giới hạn của quyển truyện đó vượt ngoài phạm vi hoạt động bình thường trong trường học.
Lúc Lý Duật xuất hiện, cô vừa đọc tới đoạn nam nữ chính đi leo núi, giữa đường gặp phải mưa lớn, sau đó chuyển đến phân đoạn đến khách sạn thuê phòng.
Hai người vào khách sạn, nam chính để nữ chính đi tắm trước, một mình bên ngoài tưởng tượng vô số cảnh cấm. Lúc đọc đến đây, Ngu Hạ cảm thấy quyển truyện tranh này hơi nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô.
Nhưng cô rất tò mò, không nhịn được đọc tiếp trong tâm trạng mong muốn học hỏi đầy mãnh liệt.
Sau đó đương nhiên là khi cô gái tắm xong, ra ngoài, ánh mắt chàng trai hoang mang, chàng trai đỏ mặt nói mình đi tắm. Bọn họ đều rất khẩn trương, trong lúc hoảng loạn, cô gái ngã lên người chàng trai.
Sau đó...
Ngu Hạ vừa nhớ tới đây, giọng nói lành lạnh của Lý Duật đã truyền tới tai: “Ngu Hạ.”
Cô kinh hãi, nhìn anh như bị dọa: “Hả? Cái gì?”
Lý Duật mặc áo ở nhà màu trắng, quần thể dục đen, một tay cầm khăn lông trắng, anh đang lau nước đọng trên tóc, giọt nước chảy dọc theo đường nét khuôn mặt, lọt vào trong cổ, bên dưới là...
Bất thình lình Ngu Hạ đứng bật dậy, mặt đỏ tới tận mang tai: “Tôi... Tối nay tôi không làm bài nữa, tôi buồn ngủ rồi.”
Cô không dám nhìn vào mắt Lý Duật, hoang mang và hoảng loạn: “Tôi về phòng đây.”
Vừa mới dứt lời, ầm một tiếng, cô đóng cửa phòng Lý Duật lại.
Rõ ràng hơn hai tháng trước, con gái cưng của bà còn kháng cự trong nhà có thêm người lạ vào ở, thậm chí bởi vì chuyện này còn quậy đòi ra khỏi nhà. Kết quả còn chưa tới ba tháng, cô đã không nỡ để Lý Duật chuyển đi.
Nghĩ đến đây, Ngu Thanh Quân đau lòng nói: “Hạ Hạ, mẹ hơi buồn.”
Ngu Hạ: “Dạ?”
Cô hoang mang: “Buồn gì ạ?”
Ngu Thanh Đồng trêu cô: “Có phải bây giờ con thích Tiểu Duật lắm không?”
“Làm gì có.” Nghe Ngu Thanh Quân nói thế, trái tim Ngu Hạ loạn nhịp, sợ Ngu Thanh Quân phát hiện ra gì đó, cô vội vàng lớn tiếng phủ nhận: “Mẹ, mẹ nói gì thế, con có thích cậu ấy đâu, con chỉ... chỉ...”
Cô còn chưa nói xong, Nhậm Nham lo lắng cho vợ đã quay về: “Đang nói gì thế?”
Ngu Hạ vội đứng lên khỏi sô pha, tìm núi dựa: “Ba, mẹ đổ oan cho con.”
Ngu Thanh Quân: “...”
Nhậm Nham nhướn mày, buồn cười hỏi: “Mẹ đổ oan gì cho con?”
Ngu Hạ mấp máy môi, ngại nói thẳng ra: “Dù sao thì cũng là đổ oan cho con, con không nói chuyện với vợ chồng hai người nữa, con lên lầu thay quần áo đây.”
Dứt lời, không đợi hai người phản ứng lại, cô vội chạy lên lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân bình bịch ngày càng xa của cô, Nhậm Nham cởi áo ngoài, treo lên giá rồi hỏi: “Trước khi anh về, em với Hạ Hạ nói gì thế?”
Ngu Thanh Quân lờ mờ cảm thấy phản ứng của Ngu Hạ hơi lạ, nhưng hỏi lạ chỗ nào, bà cũng không nói ra được.
Im lặng một lát, bà lắc đầu: “Chẳng nói gì cả, bọn em đang nói chuyện tối nay Tiểu Duật không về nhà ăn cơm.”
Nhậm Nham gật đầu, không hỏi nhiều.
Ông đi đến, ngồi xuống cạnh Ngu Thanh Quân: “Dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Ngu Thanh Quân tỏ vẻ: “Vai hơi nhức, xoa bóp cho em đi.”
Nhậm Nham cười: “Được rồi.”
...
Bữa tối một nhà ba người cùng nhau ăn.
Lý Duật thực sự không về,
Ngu Hạ cảm thấy bản thân không đói lắm, cô ăn mấy miếng rồi về phòng làm bài tập.
Viết xong bài tập giáo viên giao, cô lục trên bàn học, tìm tuyển tập bài tập tiếng Anh lúc trước mua, làm xong một đề, cô quyết định đi tắm rồi nằm trên giường đọc truyện tranh.
Tắm xong, cô liếc nhìn đề toán lúc trước Lý Duật đề cử cho cô và các bạn trong lớp mua đặt ở góc bàn, do dự khoảng ba giây, cô lại ngồi trước bàn học.
Môn toán của cô bình thường, muốn năng cao thành tích thì phải làm nhiều đề, giải nhiều bài.
Chẳng qua làm chưa được hai bài, Ngu Hạ đã bắt đầu thất thần.
Cô nhìn đề trước mặt, không kìm được mà nghĩ lúc này Lý Duật đang làm gì, chắc là anh đã đón được dì út, lúc này đang ăn cơm hoặc là ăn cơm xong, đi tản bộ rồi.
Tối nay anh ăn gì?
Nghĩ tới đây, Ngu Hạ vội vàng kéo dòng suy nghĩ trôi xa của mình quay lại.
Cô thầm hầm hừ mấy tiếng, nhớ cậu ấy làm gì, cậu ấy còn chẳng gửi tin nhắn cho mình.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Ngu Hạ cúi đầu nhìn, cái người vừa bị cô đ è xuống trong đầu gửi một bức ảnh tới. Trong ảnh là đủ loại đồ ngọt.
L: [Muốn ăn cái nào?]
Ngu Hạ run lên, do dự rồi gửi lại cho anh dấu chấm hỏi.
L: [Không muốn ăn à?]
Đương nhiên là Ngu Hạ muốn ăn, cửa hàng đồ ngọt Lý Duật gửi cho cô là cửa hàng mà mấy ngày trước cô với Thẩm Nhạc Tranh thảo luận với nhau, cô muốn đi lâu rồi nhưng vì lười nên vẫn luôn không tới tiệm ăn được.
Cửa tiệm này ở Bắc Kinh chỉ có một cái, lại còn cách nhà Ngu Hạ và trường học rất xa.
Nếu không thì chủ nhật tuần trước cô đã tới mua rồi.
Ngu Hạ phóng to bức ảnh lên nhìn, cô kinh ngạc: [Sao cậu biết tôi muốn ăn đồ ngọt của tiệm này?]
Lý Duật có thể đọc được suy nghĩ đấy à?
L: [Nghe cậu với Thẩm Nhạc Tranh nhắc tới.]
Ngu Hạ chớp mắt, tóm được trọng điểm: [Cậu nghe trộm tôi với Thẩm Nhạc Tranh nói chuyện.]
L: [Có vẻ không được tính là nghe trộm đâu.]
Lúc hai người nói chuyện, Lý Duật vừa hay ở bên cạnh làm bài, kể cả không muốn nghe, anh vẫn có thể nghe được.
Thấy anh nhắn thế, Ngu Hạ lặng lẽ cong môi: [Ồ.]
Cô phóng to bức ảnh, chuẩn bị khoanh đồ mình muốn ăn lại, đột nhiên nhớ tới lời của Ngu Thanh Quân: [Cậu đang trong tiệm à?]
L: [Ừ.]
Ngu Hạ do dự: [Đồ ngọt để qua đêm sẽ không còn ngon nữa.]
L: [Tối nay không muốn ăn à?]
Ngu Hạ sững sờ, cô cảm thấy đối thoại của mình với Lý Duật có chút sai sai.
Cô nghĩ một lát rồi hiếu kỳ hỏi: [Tối nay cậu về à?]
L: [?]
L: [Không muốn tôi quay lại à?]
Ngu Hạ á khẩu, cô vội đánh chữ: [Không, tôi tưởng cậu...]
Cô còn chưa gửi tin nhắn đi, Lý Duật đã gọi điện thoại tới.
“Alo.” Ngu Hạ vội vàng bắt máy.
Giọng nói lạnh nhạt của Lý Duật truyền tới, lướt qua tai: “Tưởng tôi làm sao?”
Còn chưa đợi Ngu Hạ lên tiếng, anh đã hơi ấm ức: “Tưởng rằng tối nay tôi không về à?”
Ngu Hạ yếu ớt ừ một tiếng: “Mẹ tôi nói thế.”
“Tôi không nói tôi không về.” Lý Duật nói: “Tôi nói với dì Quân là tôi không về ăn cơm tối.”
Nghe xong, lông mi Ngu Hạ run lên, trái tim thấp thỏm: “Thế lát nữa cậu về à?”
Lý Duật không theo lẽ thường: “Nếu như cậu hoan nghênh.”
“...”
Ngu Hạ cảm thấy anh rất xấu xa, cố ý đào hố cho cô: “Tôi không hoan nghênh thì cậu thực sự không về nữa sao?”
Lý Duật nhướn mày: “Hửm? Thực sự không hoan nghênh tôi?”
“Làm gì có.” Ngu Hạ sờ mũi, đập trán xuống bàn, lí nhí: “Cậu đừng hiểu lầm tôi.”
Lý Duật nhếch môi: “Thế nên?”
Ngu Hạ đang muốn hỏi thế nên cái gì, cô đột nhiên phản ứng lại...
Người này đang muốn ép cô nói ra câu hoan nghênh anh quay lại.
Nhận ra điều này, gò má cô bất giác nóng lên.
Ngu Hạ đưa tay che mặt, đè nén trái tim đang rung động quá mức, cô cứng miệng: “Hoan nghênh, đúng lúc tôi có mấy đề toán không biết làm, muốn hỏi cậu, cậu mau về dạy tôi làm đi.”
“...”
Lý Duật: “Biết rồi, một tiếng nữa gặp lại.”
Cúp điện thoại, Ngu Hạ khoanh đồ ngọt mình muốn lại để Lý Duật mua.
Sau khi gửi đi, cô đặt điện thoại sang một bên, chống má nhìn đề thi xa lạ trước mặt mình, nhếch môi nở nụ cười thật tươi.
Suy nghĩ bay xa một lát, Ngu Hạ hoàn hồn lại, đặt sự chú ý lên tập đề.
Trong thời gian đợi Lý Duật về, cô đột nhiên cảm thấy cảm giác từ không thích môn toán đã trở thành có hứng thú. Giải ra từng đề một, Ngu Hạ có cảm giác cực kỳ tự hào.
Đồng hồ điểm chín giờ rưỡi, cô nghe thấy dưới lầu có động tĩnh.
Ngu Hạ vội vàng đứng lên, mở cửa, bước xuống lầu. Tiếng bước chân và tần suất tim đập giao nhau, Ngu Hạ ổn định hơi thở, không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Lúc tới phòng khách, cửa lớn đúng lúc bị người ta đẩy ra.
Lý Duật mặc chiếc áo khoác màu đen, trong tay cầm chiếc hộp màu tím sặc sỡ, xuất hiện trước mắt cô.
“...”
Khoảnh khắc đó, đáy lòng Ngu Hạ như nở hoa, trái tim đập như trống bỏi, miệng cũng vụng về, cô chỉ thốt lên một câu: “Bốn mươi phút.”
Lý Duật hiểu cô đang nói gì, anh sải bước về phía cô, đặt đồ ngọt lên bàn trà: “Kỹ thuật lái xe của tài xế khá tốt.”
Nghe thế, khóe môi Ngu Hạ khẽ cong lên.
Lý Duật đưa đồ ngọt cho cô: “Muốn ăn ở đây hay lên phòng ăn?”
Ban đầu Ngu Hạ muốn nói ăn ở đây nhưng nghĩ tới có lẽ Nhậm Nham với Ngu Thanh Quân ngủ rồi, cô lại cẩn thận chỉ lên tầng: “Lên phòng đi.”
Lý Duật đồng ý.
Trước khi lên tầng, Lý Duật còn vào bếp rót hai cốc nước.
Đi tới tầng ba, Ngu Hạ lo lắng, Lý Duật không thích đồ ngọt, cô cũng không thể đến phòng anh ăn được nhỉ? Hay là cô về phòng lấy bài tập, vừa hỏi Lý Duật vừa ăn?
Ngu Hạ còn chưa nghĩ ra cái cớ hoãn mỹ để Lý Duật không nhìn thấu được thì anh đã đẩy cửa phòng ngủ ra: “Ăn trong phòng tôi nhé?”
Ngu Hạ: “... Ừ.”
Mặc dù nói thế nhưng Ngu Hạ vẫn về phòng lấy bài tập.
Cô sợ lỡ như...
Một trước một sau vào phòng, Lý Duật nhìn người ngồi trước bàn học bóc đồ ngọt, đôi mắt anh khẽ động: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ: “Hả?”
Lý Duật: “Tối nay cậu định mấy giờ đi ngủ?”
Ngu Hạ không hiểu tại sao Lý Duật lại hỏi vấn đề này nhưng cô vẫn thành thật đáp: “Mười hai giờ?”
“Vậy tôi đi tắm trước.” Lý Duật nói: “Cậu đợi tôi một lát nhé?”
Ngu Hạ phản ứng lại, đôi mắt to chớp chớp, cô gật đầu: “Cậu đi đi.”
Đêm khuya, giác quan được phóng đại vô hạn.
Lúc đầu Ngu Hạ còn không cảm thấy ngồi trong phòng Lý Duật, đợi anh tắm là chuyện dày vò.
Nhưng dần dần, cô cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Phòng tắm trong phòng Lý Duật ở đầu bên kia bàn học, cách vị trí hiện giờ của cô không gần cũng không xa. Cách âm trong phòng rất bình thường, Ngu Hạ ngồi trước bàn học có thể nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm một cách rõ ràng.
Cô đột nhiên nhớ tới quyển truyện tranh mình nhìn thấy trong tiệm cà phê truyện tranh lúc sáng.
Đó là cuốn truyện Thẩm Nhạc Tranh đề cử, nói là truyện học đường mới xuất bản, cực kỳ hay.
Ngu Hạ rất thích đọc truyện tranh yêu thầm, đương nhiên cô không từ chối đề cử của Thẩm Nhạc Tranh.
Chỉ có điều quyển truyện kia càng xem, cô lại càng cảm thấy sai sai. Giới hạn của quyển truyện đó vượt ngoài phạm vi hoạt động bình thường trong trường học.
Lúc Lý Duật xuất hiện, cô vừa đọc tới đoạn nam nữ chính đi leo núi, giữa đường gặp phải mưa lớn, sau đó chuyển đến phân đoạn đến khách sạn thuê phòng.
Hai người vào khách sạn, nam chính để nữ chính đi tắm trước, một mình bên ngoài tưởng tượng vô số cảnh cấm. Lúc đọc đến đây, Ngu Hạ cảm thấy quyển truyện tranh này hơi nằm ngoài phạm vi nhận thức của cô.
Nhưng cô rất tò mò, không nhịn được đọc tiếp trong tâm trạng mong muốn học hỏi đầy mãnh liệt.
Sau đó đương nhiên là khi cô gái tắm xong, ra ngoài, ánh mắt chàng trai hoang mang, chàng trai đỏ mặt nói mình đi tắm. Bọn họ đều rất khẩn trương, trong lúc hoảng loạn, cô gái ngã lên người chàng trai.
Sau đó...
Ngu Hạ vừa nhớ tới đây, giọng nói lành lạnh của Lý Duật đã truyền tới tai: “Ngu Hạ.”
Cô kinh hãi, nhìn anh như bị dọa: “Hả? Cái gì?”
Lý Duật mặc áo ở nhà màu trắng, quần thể dục đen, một tay cầm khăn lông trắng, anh đang lau nước đọng trên tóc, giọt nước chảy dọc theo đường nét khuôn mặt, lọt vào trong cổ, bên dưới là...
Bất thình lình Ngu Hạ đứng bật dậy, mặt đỏ tới tận mang tai: “Tôi... Tối nay tôi không làm bài nữa, tôi buồn ngủ rồi.”
Cô không dám nhìn vào mắt Lý Duật, hoang mang và hoảng loạn: “Tôi về phòng đây.”
Vừa mới dứt lời, ầm một tiếng, cô đóng cửa phòng Lý Duật lại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương