Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua
Chương 78
Sau khi giới thiệu làm quen với nhau, Ngu Hạ lấy mấy túi đồ đựng quà vặt mà Lý Duật đang xách trên tay rồi chia cho ba cô bạn: “Các cậu xách đống này lên lầu giúp tớ nhé.”
Thiện Vi: “Không thành vấn đề.”
Cô ấy nhanh chóng nhận túi đồ, nhân tiện nhận lấy cháo nồi đất mà Ngu Hạ xách trong tay luôn: “Bọn tớ lên lầu trước đây, cậu về phòng trễ một chút cũng không sao đâu.”
Không chờ Ngu Hạ hoàn hồn, ba người đã vội vã chạy vào khu ký túc xá.
Ngu Hạ buông mắt nhìn hai tay trống trơn của mình và Lý Duật, không khỏi buồn cười: “Có phải các cậu ấy hơi lộ liễu quá mức không nhỉ?”
Lý Duật cụp mi: “Em không muốn được ở bên anh thêm một lát hả?”
Ngu Hạ liếc anh: “Em nào có, anh đừng có nói xấu em.”
Lý Duật mỉm cười, nắm tay cô đi sang chỗ khác: “Tụi mình đi dạo thêm một lát.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào con đường mòn bên cạnh ký túc xá nữ sinh.
Bên cạnh tòa nhà ký túc xá nữ của Ngu Hạ có một con đường mòn không rộng cho lắm. Hai bên đường trồng đầy cây loan mà cứ đến mùa thu, lá cây sẽ ngả sang màu đỏ như những chiếc đèn lồ ng nho nhỏ, tạo ra một cảnh tượng rất đặc biệt.
Dây đèn được quấn trên cây để tiện cho các sinh viên đi dạo vào buổi tối.
Hai người chậm rãi bước đi, mười ngón đan vào nhau.
Bỗng dưng, hai người nghe thấy âm thanh truyền tới từ cách đó không xa.
Hai người nhìn nhau, vành tai Ngu Hạ bắt đầu nóng ran. Cô gãi lòng bàn tay Lý Duật, vốn định kêu anh mau mau rời khỏi nơi này nhưng không ngờ, Lý Duật lại hiểu nhầm ý cô, một tay kéo cô vào dưới tán cây còn hoang vắng hơn.
Trên tán cây nơi họ đang đứng không quấn dây đèn, ánh đèn mờ nhạt được chiếu từ nơi xa chỉ đủ để hai người thấy rõ hình dạng gương mặt của người đối diện với mình ở khoảng cách gần.
Tầm mắt chạm nhau trong giây lát, Lý Duật cúi đầu hôn lên môi cô.
Ngu Hạ tựa lưng vào thân cây, thành thạo ôm eo anh, ngẩng đầu thừa nhận nụ hôn của anh. Dường như khung cảnh chung quanh cũng trở nên yên tĩnh, có tiếng trò chuyện của các sinh viên truyền tới từ nơi xa nhưng lúc này không ai còn tâm trạng để bận tâm.
Họ ôm chầm lấy nhau, hôn nhau say đắm.
Ngu Hạ bị Lý Duật hôn đến mức ngứa ngáy khó nhịn. Cô chầm chậm nhắm mắt, mi mắt run rẩy, cảm nhận được chiếc lưỡi của hai người triền miên quấn quýt lấy nhau, cảm nhận được nụ hôn của anh vương trên mặt, chóp mũi, thậm chí là vành tai.
Lý Duật nghiêng đầu m út vành tai của Ngu Hạ, lắng nghe hơi thở dồn dập của cô, ôm cô vào lòng mình chặt hơn.
Hai người hấp thụ hơi ấm trên người đối phương, tim đập như nổi trống.
Lát sau, chờ đến khi cả hai đã hơi bình tĩnh một chút, Lý Duật mới cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Anh đưa em về ký túc xá nhé?”
Ngày mai còn có lịch học, họ không còn nơi nào khác để đi ngoài về ký túc xá.
Ngu Hạ ừm một tiếng hàm hồ, mặt và cổ đều đỏ bừng: “Đi thôi, nếu còn không quay về rửa mặt thì ký túc xá sẽ tắt điện.”
“…”
Sau khi đưa Ngu Hạ trở về ký túc xá, Lý Duật chợt nói một câu: “Buổi sáng thứ bảy tụi mình đi xem nhà luôn.”
Ngu Hạ: “…”
Cô cứng đờ, xấu hổ sờ mũi: “Em biết rồi.”
Trở về ký túc xá, không hề bất ngờ, Ngu Hạ bị ba cô bạn cùng phòng trêu ghẹo một phen.
Hồi cấp ba cô đã từng bị Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt trêu ghẹo vô số lần, cho nên bây giờ không có gì mà ngượng ngùng. Cô thoải mái mặc cho đám bạn cùng phòng chế nhạo, thậm chí còn có thể hùa theo mấy câu.
Rửa mặt xong nằm lên giường, di động của cô rung lên, nhận được ảnh chụp mấy căn nhà mà Lý Duật gửi tới. Ngu Hạ ôm chăn bật cười, hỏi anh: “Bạn trai, có phải anh sốt ruột quá mức rồi không?”
L: “Đúng thế.”
Anh thừa nhận hào phóng, ngược lại khiến Ngu Hạ không biết nên nói gì cho phải.
…
Chỉ thoáng chốc đã đến thứ bảy.
Phải đến buổi chiều Thẩm Nhạc Tranh mới sang trường họ, thế nên buổi sáng, Ngu Hạ và Lý Duật sẽ cùng nhau đi xem nhà chung quanh trường học.
Thực ra hai người đã xem xét kỹ lưỡng ảnh chụp nhà cửa trên mạng, bây giờ chỉ cần khảo sát thực tế một lượt rồi xác nhận chọn căn nhà nào là được.
Cho nên tất nhiên, sau khi được người môi giới bất động sản dẫn đi xem hai căn nhà, hai người đã có quyết định.
Lựa chọn xong căn nhà mà mình thích, hai người và Giang Phồn cùng nhau đi đón Thẩm Nhạc Tranh ở cửa trạm tàu điện ngầm.
Lần đầu tiên họ gặp nhau sau khi vào đại học, phải thực hiện nghi thức đầy đủ mới được.
Bốn người gặp nhau, hoàn toàn không có cảm giác mới lạ.
Biết Ngu Hạ và Lý Duật đi thuê nhà, Thẩm Nhạc Tranh hào hứng hỏi: “Ở đâu ở đâu? Tớ cũng muốn xem thử.”
Ngu Hạ: “Cậu chắc không?”
Thẩm Nhạc Tranh lườm cô một cái: “Có gì mà không chắc?”
Nói đến đây, cô ấy hỏi: “Các cậu định khi nào dọn sang nhà mới? Có cần bọn tớ giúp một tay không?”
Ngu Hạ suy nghĩ mấy giây rồi bình tĩnh trả lời: “Bọn tớ không có thứ gì cần dọn.” Dù sao thì những ngày đi học, họ đều phải ở ký túc xá.
Thẩm Nhạc Tranh nhướn mày: “Cho dù chỉ ở vào ngày cuối tuần thì cũng sẽ cần không ít đồ đạc.”
Cô ấy kéo cánh tay Ngu Hạ, cười ha ha nói: “Nếu các cậu chính thức dọn vào nhà mới thì có phải là sẽ mời bọn tớ đến ăn tân gia không?”
Mặc dù chỉ là nhà thuê nhưng cũng rất cần thiết mở tiệc tân gia.
Ban đầu Ngu Hạ không nghĩ tới chuyện này, có điều nghe Thẩm Nhạc Tranh nói như vậy, cô cũng cảm thấy không tệ.
“Tuần sau được nghỉ Quốc khánh, hay là chúng ta chọn ngày mở tiệc tân gia vào tuần sau Quốc khánh? Nhân tiện hỏi thăm xem Hy Nguyệt với Tống Tri Hành Vương Tân Giác có rảnh không.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Ý kiến hay.”
Chưa đầy nửa giờ, những người khác đã nhắn tin hồi âm, sau kỳ nghỉ Quốc khánh họ nhất định sẽ đến dự tiệc tân gia.
Mọi người đã có gần một tháng không gặp nhau, đều rất hoài niệm những ngày còn ở bên nhau trò chuyện vui đùa.
Thẩm Nhạc Tranh ăn bữa tối ở đại học P rồi mới định về trường mình. Ngu Hạ và Lý Duật còn định tiễn cô ấy nhưng bị cô ấy từ chối, cô ấy chỉ đích danh Giang Phồn, kêu cậu ấy đưa mình về.
Ngu Hạ và Lý Duật đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý giao trọng trách này cho Giang Phồn.
Nhìn bóng lưng hai người sánh vai nhau đi về phía cổng trạm tàu điện ngầm, Ngu Hạ quay sang hỏi Lý Duật: “Anh nói xem lớp trưởng có thích Tranh Tranh không?”
Lý Duật: “Chắc là thích.”
Ngu Hạ: “Tại sao anh lại thêm chữ chắc?”
Lý Duật: “… Suy cho cùng thì anh không phải là Giang Phồn.” Anh chỉ có thể trả lời câu hỏi của cô dựa vào trực giác.
Ngu Hạ ừm một tiếng: “Cũng đúng.”
Cô dắt tay Lý Duật đi vào sân trường, lẩm bẩm: “Em cảm thấy Tranh Tranh cưa đổ lớp trưởng, chỉ cần một học kỳ này thôi.”
Nghe vậy, khóe môi Lý Duật cong lên: “Em tự tin đến thế cơ à?”
“Tất nhiên rồi.” Ngu Hạ liếc anh: “Sao hả? Anh cho rằng Tranh Tranh sẽ không làm được à?”
Lý Duật: “Anh không có ý đó.” Anh nhận lỗi rất nhanh: “Anh hoàn toàn đồng ý với linh cảm của em.”
Ngu Hạ nhướn mày, nói với vẻ mặt rất chảnh: “Nói thế nghe còn được.”
Lúc này vẫn còn sớm, hai người thảo luận một lát rồi quyết định về ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Chỉ trọ bên ngoài vào cuối tuần nên không cần thu dọn quá nhiều đồ đạc, tuy nhiên vẫn phải mang một vài thứ cơ bản. Ngu Hạ và Lý Duật đều quyết định, đến khi trở về sau kỳ nghỉ Quốc khánh, họ sẽ chính thức dọn vào nhà trọ.
Khi biết tin Ngu Hạ và Lý Duật định thuê nhà ngoại trú, đám bạn cùng phòng của Ngu Hạ nhao nhao hỏi: “Thế ngày thường cậu còn về phòng mình nữa không?”
Ngu Hạ: “… Tất nhiên rồi, chẳng phải thi thoảng vẫn sẽ kiểm tra phòng ngủ à?”
“Cậu sợ gì chứ.” Thiện Vi nhìn cô, vỗ ngực nói: “Chuyện này cứ giao cho bọn tớ, bọn tớ sẽ yểm trợ giúp cậu.”
Ngu Hạ bật cười: “Tớ sẽ vẫn về phòng mình, từ thứ hai đến thứ sáu tớ sẽ ngủ lại trong trường.”
“Chà…” Dư Tư Na tỏ vẻ tiếc nuối: “Chẳng lẽ cậu thật sự nhẫn tâm bỏ mặc bạn trai cậu cô đơn ngủ một mình suốt năm ngày một tuần?”
Ngu Hạ bị sặc vì câu nói của cô ấy, dở khóc dở cười: “Các cậu đang nói gì vậy.”
“Các cậu ấy nói cũng đúng mà.” Hứa Mộng rất ít khi gia nhập vào đề tài này bỗng nói một câu: “Chúng ta đều trưởng thành rồi, sao cậu vẫn thẹn thùng vậy?”
Ngu Hạ: “Không phải tớ thẹn thùng.”
Đối mặt với ánh mắt xoi mói của ba người, Ngu Hạ mạnh miệng: “Tớ sợ bạn trai sẽ làm ảnh hưởng việc học của mình thôi.”
Ba người: “…”
Nói vậy cũng không phải là không có lý. Bạn trai của Ngu Hạ quá đẹp trai, cứ ngắm cả ngày thì đúng là sẽ ảnh hưởng tới việc học.
Sau khi lừa gạt được ba người, Ngu Hạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
…
Trước kỳ nghỉ Quốc khánh, Ngu Hạ và Lý Duật đã chuyển một ít đồ đạc sang nhà trọ mới. Thậm chí Lý Duật còn mua không ít đồ dùng nhà bếp, nói rằng thỉnh thoảng họ có thể nấu cơm tự ăn.
Khi nghe anh nói câu này, Ngu Hạ nhớ lại trải nghiệm vào bếp của anh lần trước, đồng thời không có hy vọng quá lớn vào việc hai người sẽ vào bếp nấu cơm. Chẳng qua cô không thể đả kích tính tích cực của bạn trai.
Kỳ nghỉ Quốc khánh lần này được gộp chung với nghỉ tết Trung thu, tổng cộng là tám ngày.
Trong tám ngày này, Ngu Hạ và Lý Duật ở yên trong nhà xem kẹt xe ngoài đường, xem chương trình trên TV, không đi bất cứ nơi nào. Khách sạn của Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham bận đến mức tối mày tối mặt, thậm chí có mấy đêm ngủ lại ở khách sạn luôn chứ không về nhà.
Để tránh lúc về trường học quá đông người, Ngu Hạ và Lý Duật hẹn trước với nhóm bạn sẽ về trường trước một ngày, nhân tiện làm tiệc tân gia.
Ngoại trừ Thường Tại không thể đi cùng mọi người, những người khác đều đến đông đủ.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, bảy người cùng nhau đi đến nhà trọ mới của Ngu Hạ và Lý Duật. Cả đám người cực kỳ náo nhiệt, buổi tối ở nhà ăn lẩu chúc mừng.
Đã lâu không gặp, mọi người có rất nhiều lời muốn nói với nhau. Mặc dù chỉ toàn là những chuyện không đáng nhắc đến nhưng chỉ cần tụ họp bên nhau, mọi người có thể trò chuyện líu ríu thật lâu, bầu không khí vô cùng hoà hợp.
Đến mười giờ tối, mọi người mới lần lượt về trường.
Ngu Hạ và Lý Duật tiễn bước mọi người rồi mới về nhà lần nữa. Nhà cửa đã được mọi người dọn dẹp sạch sẽ, họ không có gì để làm nữa. Tuy nhiên ầm ĩ suốt buổi tối, mùi rượu trong nhà hơi nồng. Lý Duật mở cửa sổ, nhìn về phía người đang nằm nghỉ ngơi trên sofa, khẽ hỏi: “Em có muốn đi tắm trước không?”
Câu nói này vốn rất bình thường, không có gì phải suy nghĩ nhiều.
Nhưng lúc này trước khi rời đi, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt cố ý ghé vào tai Ngu Hạ thì thầm, cô phải sử dụng triệt để món quà tân gia mà hai người tặng cho cô và Lý Duật. Ngu Hạ rất thấu hiểu hai cô bạn thân, cô liếc nhìn hai người họ, lập tức đoán được món quà tân gia mà họ tặng cho mình không phải là món quà đàng hoàng gì đâu.
Tranh thủ lúc Lý Duật ra ban công mở cửa sổ, Ngu Hạ nhanh chóng tìm được quà tặng của hai người kia xem một cái, quả nhiên… Hai người thật sự rất nhọc lòng vì chuyện sống chung của cô và Lý Duật.
Thế nên bây giờ, khi nghe thấy Lý Duật hỏi mình có muốn đi tắm không, vành tai của Ngu Hạ không nghe lời chủ nhân của mình mà đỏ bừng.
“Ngu Hạ?” Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Lý Duật còn tưởng cô không nghe rõ.
Ngu Hạ ngước mắt nhìn anh, gò má đỏ ửng: “Đừng giục em, anh tắm trước đi.”
Lý Duật khó hiểu: “Em chắc không?”
Ngu Hạ ôm chặt gối ôm, ngượng ngùng nói: “Cực kỳ chắc chắn.”
Lý Duật thấy cô cứ là lạ nhưng lại không thể nói rõ lạ chỗ nào. Anh đành gật đầu, khẽ nói: “Ừ, thế thì anh đi tắm trước đây, em nghỉ ngơi thêm một lát đi.”
“… Vâng.”
Chờ Lý Duật vào phòng tắm, Ngu Hạ vội vàng giấu quà tặng của Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt. Chỉ có điều, hình như chẳng có nơi nào để giấu kín thứ này, hơn nữa… giấu ở chỗ khác đều không tiện bằng giấu trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Ngu Hạ bỏ món quà vào tủ đầu giường.
Làm xong xuôi, Ngu Hạ hồi phục lại tâm trạng xôn xao của mình, lúc này Lý Duật đã bước ra phòng tắm. Cũng như hồi sống trong nhà họ Ngu, anh mặc đồ ngủ ở nhà, gọn gàng thoải mái, dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác.
Ngu Hạ ngẩn ngơ nhìn anh một lát rồi mới đi tắm dưới sự thúc giục của Lý Duật.
Chờ Ngu Hạ tắm rửa xong lên giường thì đã là nửa đêm về sáng.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người ngủ chung với nhau. Rõ ràng hồi du lịch sau kỳ thi đại học, họ đã từng ngủ chung giường nhưng không biết tại sao, lúc này Ngu Hạ thật sự rất hồi hộp.
Khi cô trở mình không biết lần thứ mấy, Lý Duật bất chợt vươn tay kéo cô vào lòng mình, hỏi bằng giọng nặng nề: “Em không ngủ được à?”
Ngu Hạ vùi đầu vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim đập mãnh liệt của anh cũng giống hệt mình, khẽ ừ một tiếng: “Anh cũng không ngủ được còn gì.”
Lý Duật: “Đó là do em cứ cựa quậy.” Lúc nói câu này, giọng anh hơi khàn khàn.
Ngu Hạ nhận thấy thân thể anh có phản ứng, cảm nhận cánh tay ôm mình thật chặt của anh, cũng cảm nhận được anh đang cố gắng kìm nén. Mặc dù Lý Duật đưa ra đề nghị sống chung với nhau vào cuối tuần nhưng hoàn toàn không phải là để được làm chuyện ấy với Ngu Hạ. Anh chỉ đơn giản muốn có một không gian riêng của mình, lúc ở ký túc xá bất kể là học hành hay gọi điện với Ngu Hạ, anh đều không thể vượt quá giới hạn.
Nhận thấy ý tưởng của anh, Ngu Hạ rầu rĩ hỏi: “Anh đã xem quà tân gia mà các bạn tặng cho tụi mình chưa?”
Lý Duật: “Vẫn chưa kịp. Em đập hộp rồi hả?”
Ngu Hạ ừm một tiếng, sau đó ngồi dậy từ trong lòng anh, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ tìm kiếm đôi mắt của anh, nói lí nhí: “Em mở hộp quà của Tranh Tranh với Hy Nguyệt tặng.”
Lý Duật không thấy rõ vẻ mặt của cô lúc này, bèn hỏi theo ý cô: “Hai người họ tặng thứ gì?”
Ngu Hạ mím môi: “Anh kéo ngăn kéo bên kia ra mà xem.”
Lý Duật: “Hửm?”
Ngu Hạ: “Anh kéo ra rồi sẽ biết ngay.”
Lý Duật bật đèn đầu giường rồi mở hộc tủ, khi thấy món đồ được đặt trong tủ, vẻ mặt của anh khựng lại, quay sang nhìn người trong lòng mình: “Em…”
Anh vừa gọi một tiếng thì Ngu Hạ đã chủ động nhét một hộp vào tay anh, đồng thời vòng tay qua cổ của anh, cùng anh trao đổi một nụ hôn nồng cháy.
…
Đêm càng ngày càng khuya, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao.
Thật lâu sau, nghe tiếng thở hổn hển bên tai, Lý Duật hỏi bằng giọng khàn khàn: “Lần cuối cùng, em chắc không?”
Ngu Hạ chẳng buồn trả lời, chỉ đáp lại bằng cách nâng một chân khều anh.
Ngay sau đó, cô đã bị Lý Duật mạnh mẽ đ è xuống tấm nệm mềm mại mà chính cô đã cất công lựa chọn.
Thiện Vi: “Không thành vấn đề.”
Cô ấy nhanh chóng nhận túi đồ, nhân tiện nhận lấy cháo nồi đất mà Ngu Hạ xách trong tay luôn: “Bọn tớ lên lầu trước đây, cậu về phòng trễ một chút cũng không sao đâu.”
Không chờ Ngu Hạ hoàn hồn, ba người đã vội vã chạy vào khu ký túc xá.
Ngu Hạ buông mắt nhìn hai tay trống trơn của mình và Lý Duật, không khỏi buồn cười: “Có phải các cậu ấy hơi lộ liễu quá mức không nhỉ?”
Lý Duật cụp mi: “Em không muốn được ở bên anh thêm một lát hả?”
Ngu Hạ liếc anh: “Em nào có, anh đừng có nói xấu em.”
Lý Duật mỉm cười, nắm tay cô đi sang chỗ khác: “Tụi mình đi dạo thêm một lát.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào con đường mòn bên cạnh ký túc xá nữ sinh.
Bên cạnh tòa nhà ký túc xá nữ của Ngu Hạ có một con đường mòn không rộng cho lắm. Hai bên đường trồng đầy cây loan mà cứ đến mùa thu, lá cây sẽ ngả sang màu đỏ như những chiếc đèn lồ ng nho nhỏ, tạo ra một cảnh tượng rất đặc biệt.
Dây đèn được quấn trên cây để tiện cho các sinh viên đi dạo vào buổi tối.
Hai người chậm rãi bước đi, mười ngón đan vào nhau.
Bỗng dưng, hai người nghe thấy âm thanh truyền tới từ cách đó không xa.
Hai người nhìn nhau, vành tai Ngu Hạ bắt đầu nóng ran. Cô gãi lòng bàn tay Lý Duật, vốn định kêu anh mau mau rời khỏi nơi này nhưng không ngờ, Lý Duật lại hiểu nhầm ý cô, một tay kéo cô vào dưới tán cây còn hoang vắng hơn.
Trên tán cây nơi họ đang đứng không quấn dây đèn, ánh đèn mờ nhạt được chiếu từ nơi xa chỉ đủ để hai người thấy rõ hình dạng gương mặt của người đối diện với mình ở khoảng cách gần.
Tầm mắt chạm nhau trong giây lát, Lý Duật cúi đầu hôn lên môi cô.
Ngu Hạ tựa lưng vào thân cây, thành thạo ôm eo anh, ngẩng đầu thừa nhận nụ hôn của anh. Dường như khung cảnh chung quanh cũng trở nên yên tĩnh, có tiếng trò chuyện của các sinh viên truyền tới từ nơi xa nhưng lúc này không ai còn tâm trạng để bận tâm.
Họ ôm chầm lấy nhau, hôn nhau say đắm.
Ngu Hạ bị Lý Duật hôn đến mức ngứa ngáy khó nhịn. Cô chầm chậm nhắm mắt, mi mắt run rẩy, cảm nhận được chiếc lưỡi của hai người triền miên quấn quýt lấy nhau, cảm nhận được nụ hôn của anh vương trên mặt, chóp mũi, thậm chí là vành tai.
Lý Duật nghiêng đầu m út vành tai của Ngu Hạ, lắng nghe hơi thở dồn dập của cô, ôm cô vào lòng mình chặt hơn.
Hai người hấp thụ hơi ấm trên người đối phương, tim đập như nổi trống.
Lát sau, chờ đến khi cả hai đã hơi bình tĩnh một chút, Lý Duật mới cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Anh đưa em về ký túc xá nhé?”
Ngày mai còn có lịch học, họ không còn nơi nào khác để đi ngoài về ký túc xá.
Ngu Hạ ừm một tiếng hàm hồ, mặt và cổ đều đỏ bừng: “Đi thôi, nếu còn không quay về rửa mặt thì ký túc xá sẽ tắt điện.”
“…”
Sau khi đưa Ngu Hạ trở về ký túc xá, Lý Duật chợt nói một câu: “Buổi sáng thứ bảy tụi mình đi xem nhà luôn.”
Ngu Hạ: “…”
Cô cứng đờ, xấu hổ sờ mũi: “Em biết rồi.”
Trở về ký túc xá, không hề bất ngờ, Ngu Hạ bị ba cô bạn cùng phòng trêu ghẹo một phen.
Hồi cấp ba cô đã từng bị Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt trêu ghẹo vô số lần, cho nên bây giờ không có gì mà ngượng ngùng. Cô thoải mái mặc cho đám bạn cùng phòng chế nhạo, thậm chí còn có thể hùa theo mấy câu.
Rửa mặt xong nằm lên giường, di động của cô rung lên, nhận được ảnh chụp mấy căn nhà mà Lý Duật gửi tới. Ngu Hạ ôm chăn bật cười, hỏi anh: “Bạn trai, có phải anh sốt ruột quá mức rồi không?”
L: “Đúng thế.”
Anh thừa nhận hào phóng, ngược lại khiến Ngu Hạ không biết nên nói gì cho phải.
…
Chỉ thoáng chốc đã đến thứ bảy.
Phải đến buổi chiều Thẩm Nhạc Tranh mới sang trường họ, thế nên buổi sáng, Ngu Hạ và Lý Duật sẽ cùng nhau đi xem nhà chung quanh trường học.
Thực ra hai người đã xem xét kỹ lưỡng ảnh chụp nhà cửa trên mạng, bây giờ chỉ cần khảo sát thực tế một lượt rồi xác nhận chọn căn nhà nào là được.
Cho nên tất nhiên, sau khi được người môi giới bất động sản dẫn đi xem hai căn nhà, hai người đã có quyết định.
Lựa chọn xong căn nhà mà mình thích, hai người và Giang Phồn cùng nhau đi đón Thẩm Nhạc Tranh ở cửa trạm tàu điện ngầm.
Lần đầu tiên họ gặp nhau sau khi vào đại học, phải thực hiện nghi thức đầy đủ mới được.
Bốn người gặp nhau, hoàn toàn không có cảm giác mới lạ.
Biết Ngu Hạ và Lý Duật đi thuê nhà, Thẩm Nhạc Tranh hào hứng hỏi: “Ở đâu ở đâu? Tớ cũng muốn xem thử.”
Ngu Hạ: “Cậu chắc không?”
Thẩm Nhạc Tranh lườm cô một cái: “Có gì mà không chắc?”
Nói đến đây, cô ấy hỏi: “Các cậu định khi nào dọn sang nhà mới? Có cần bọn tớ giúp một tay không?”
Ngu Hạ suy nghĩ mấy giây rồi bình tĩnh trả lời: “Bọn tớ không có thứ gì cần dọn.” Dù sao thì những ngày đi học, họ đều phải ở ký túc xá.
Thẩm Nhạc Tranh nhướn mày: “Cho dù chỉ ở vào ngày cuối tuần thì cũng sẽ cần không ít đồ đạc.”
Cô ấy kéo cánh tay Ngu Hạ, cười ha ha nói: “Nếu các cậu chính thức dọn vào nhà mới thì có phải là sẽ mời bọn tớ đến ăn tân gia không?”
Mặc dù chỉ là nhà thuê nhưng cũng rất cần thiết mở tiệc tân gia.
Ban đầu Ngu Hạ không nghĩ tới chuyện này, có điều nghe Thẩm Nhạc Tranh nói như vậy, cô cũng cảm thấy không tệ.
“Tuần sau được nghỉ Quốc khánh, hay là chúng ta chọn ngày mở tiệc tân gia vào tuần sau Quốc khánh? Nhân tiện hỏi thăm xem Hy Nguyệt với Tống Tri Hành Vương Tân Giác có rảnh không.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Ý kiến hay.”
Chưa đầy nửa giờ, những người khác đã nhắn tin hồi âm, sau kỳ nghỉ Quốc khánh họ nhất định sẽ đến dự tiệc tân gia.
Mọi người đã có gần một tháng không gặp nhau, đều rất hoài niệm những ngày còn ở bên nhau trò chuyện vui đùa.
Thẩm Nhạc Tranh ăn bữa tối ở đại học P rồi mới định về trường mình. Ngu Hạ và Lý Duật còn định tiễn cô ấy nhưng bị cô ấy từ chối, cô ấy chỉ đích danh Giang Phồn, kêu cậu ấy đưa mình về.
Ngu Hạ và Lý Duật đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý giao trọng trách này cho Giang Phồn.
Nhìn bóng lưng hai người sánh vai nhau đi về phía cổng trạm tàu điện ngầm, Ngu Hạ quay sang hỏi Lý Duật: “Anh nói xem lớp trưởng có thích Tranh Tranh không?”
Lý Duật: “Chắc là thích.”
Ngu Hạ: “Tại sao anh lại thêm chữ chắc?”
Lý Duật: “… Suy cho cùng thì anh không phải là Giang Phồn.” Anh chỉ có thể trả lời câu hỏi của cô dựa vào trực giác.
Ngu Hạ ừm một tiếng: “Cũng đúng.”
Cô dắt tay Lý Duật đi vào sân trường, lẩm bẩm: “Em cảm thấy Tranh Tranh cưa đổ lớp trưởng, chỉ cần một học kỳ này thôi.”
Nghe vậy, khóe môi Lý Duật cong lên: “Em tự tin đến thế cơ à?”
“Tất nhiên rồi.” Ngu Hạ liếc anh: “Sao hả? Anh cho rằng Tranh Tranh sẽ không làm được à?”
Lý Duật: “Anh không có ý đó.” Anh nhận lỗi rất nhanh: “Anh hoàn toàn đồng ý với linh cảm của em.”
Ngu Hạ nhướn mày, nói với vẻ mặt rất chảnh: “Nói thế nghe còn được.”
Lúc này vẫn còn sớm, hai người thảo luận một lát rồi quyết định về ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Chỉ trọ bên ngoài vào cuối tuần nên không cần thu dọn quá nhiều đồ đạc, tuy nhiên vẫn phải mang một vài thứ cơ bản. Ngu Hạ và Lý Duật đều quyết định, đến khi trở về sau kỳ nghỉ Quốc khánh, họ sẽ chính thức dọn vào nhà trọ.
Khi biết tin Ngu Hạ và Lý Duật định thuê nhà ngoại trú, đám bạn cùng phòng của Ngu Hạ nhao nhao hỏi: “Thế ngày thường cậu còn về phòng mình nữa không?”
Ngu Hạ: “… Tất nhiên rồi, chẳng phải thi thoảng vẫn sẽ kiểm tra phòng ngủ à?”
“Cậu sợ gì chứ.” Thiện Vi nhìn cô, vỗ ngực nói: “Chuyện này cứ giao cho bọn tớ, bọn tớ sẽ yểm trợ giúp cậu.”
Ngu Hạ bật cười: “Tớ sẽ vẫn về phòng mình, từ thứ hai đến thứ sáu tớ sẽ ngủ lại trong trường.”
“Chà…” Dư Tư Na tỏ vẻ tiếc nuối: “Chẳng lẽ cậu thật sự nhẫn tâm bỏ mặc bạn trai cậu cô đơn ngủ một mình suốt năm ngày một tuần?”
Ngu Hạ bị sặc vì câu nói của cô ấy, dở khóc dở cười: “Các cậu đang nói gì vậy.”
“Các cậu ấy nói cũng đúng mà.” Hứa Mộng rất ít khi gia nhập vào đề tài này bỗng nói một câu: “Chúng ta đều trưởng thành rồi, sao cậu vẫn thẹn thùng vậy?”
Ngu Hạ: “Không phải tớ thẹn thùng.”
Đối mặt với ánh mắt xoi mói của ba người, Ngu Hạ mạnh miệng: “Tớ sợ bạn trai sẽ làm ảnh hưởng việc học của mình thôi.”
Ba người: “…”
Nói vậy cũng không phải là không có lý. Bạn trai của Ngu Hạ quá đẹp trai, cứ ngắm cả ngày thì đúng là sẽ ảnh hưởng tới việc học.
Sau khi lừa gạt được ba người, Ngu Hạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
…
Trước kỳ nghỉ Quốc khánh, Ngu Hạ và Lý Duật đã chuyển một ít đồ đạc sang nhà trọ mới. Thậm chí Lý Duật còn mua không ít đồ dùng nhà bếp, nói rằng thỉnh thoảng họ có thể nấu cơm tự ăn.
Khi nghe anh nói câu này, Ngu Hạ nhớ lại trải nghiệm vào bếp của anh lần trước, đồng thời không có hy vọng quá lớn vào việc hai người sẽ vào bếp nấu cơm. Chẳng qua cô không thể đả kích tính tích cực của bạn trai.
Kỳ nghỉ Quốc khánh lần này được gộp chung với nghỉ tết Trung thu, tổng cộng là tám ngày.
Trong tám ngày này, Ngu Hạ và Lý Duật ở yên trong nhà xem kẹt xe ngoài đường, xem chương trình trên TV, không đi bất cứ nơi nào. Khách sạn của Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham bận đến mức tối mày tối mặt, thậm chí có mấy đêm ngủ lại ở khách sạn luôn chứ không về nhà.
Để tránh lúc về trường học quá đông người, Ngu Hạ và Lý Duật hẹn trước với nhóm bạn sẽ về trường trước một ngày, nhân tiện làm tiệc tân gia.
Ngoại trừ Thường Tại không thể đi cùng mọi người, những người khác đều đến đông đủ.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, bảy người cùng nhau đi đến nhà trọ mới của Ngu Hạ và Lý Duật. Cả đám người cực kỳ náo nhiệt, buổi tối ở nhà ăn lẩu chúc mừng.
Đã lâu không gặp, mọi người có rất nhiều lời muốn nói với nhau. Mặc dù chỉ toàn là những chuyện không đáng nhắc đến nhưng chỉ cần tụ họp bên nhau, mọi người có thể trò chuyện líu ríu thật lâu, bầu không khí vô cùng hoà hợp.
Đến mười giờ tối, mọi người mới lần lượt về trường.
Ngu Hạ và Lý Duật tiễn bước mọi người rồi mới về nhà lần nữa. Nhà cửa đã được mọi người dọn dẹp sạch sẽ, họ không có gì để làm nữa. Tuy nhiên ầm ĩ suốt buổi tối, mùi rượu trong nhà hơi nồng. Lý Duật mở cửa sổ, nhìn về phía người đang nằm nghỉ ngơi trên sofa, khẽ hỏi: “Em có muốn đi tắm trước không?”
Câu nói này vốn rất bình thường, không có gì phải suy nghĩ nhiều.
Nhưng lúc này trước khi rời đi, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt cố ý ghé vào tai Ngu Hạ thì thầm, cô phải sử dụng triệt để món quà tân gia mà hai người tặng cho cô và Lý Duật. Ngu Hạ rất thấu hiểu hai cô bạn thân, cô liếc nhìn hai người họ, lập tức đoán được món quà tân gia mà họ tặng cho mình không phải là món quà đàng hoàng gì đâu.
Tranh thủ lúc Lý Duật ra ban công mở cửa sổ, Ngu Hạ nhanh chóng tìm được quà tặng của hai người kia xem một cái, quả nhiên… Hai người thật sự rất nhọc lòng vì chuyện sống chung của cô và Lý Duật.
Thế nên bây giờ, khi nghe thấy Lý Duật hỏi mình có muốn đi tắm không, vành tai của Ngu Hạ không nghe lời chủ nhân của mình mà đỏ bừng.
“Ngu Hạ?” Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Lý Duật còn tưởng cô không nghe rõ.
Ngu Hạ ngước mắt nhìn anh, gò má đỏ ửng: “Đừng giục em, anh tắm trước đi.”
Lý Duật khó hiểu: “Em chắc không?”
Ngu Hạ ôm chặt gối ôm, ngượng ngùng nói: “Cực kỳ chắc chắn.”
Lý Duật thấy cô cứ là lạ nhưng lại không thể nói rõ lạ chỗ nào. Anh đành gật đầu, khẽ nói: “Ừ, thế thì anh đi tắm trước đây, em nghỉ ngơi thêm một lát đi.”
“… Vâng.”
Chờ Lý Duật vào phòng tắm, Ngu Hạ vội vàng giấu quà tặng của Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt. Chỉ có điều, hình như chẳng có nơi nào để giấu kín thứ này, hơn nữa… giấu ở chỗ khác đều không tiện bằng giấu trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Ngu Hạ bỏ món quà vào tủ đầu giường.
Làm xong xuôi, Ngu Hạ hồi phục lại tâm trạng xôn xao của mình, lúc này Lý Duật đã bước ra phòng tắm. Cũng như hồi sống trong nhà họ Ngu, anh mặc đồ ngủ ở nhà, gọn gàng thoải mái, dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác.
Ngu Hạ ngẩn ngơ nhìn anh một lát rồi mới đi tắm dưới sự thúc giục của Lý Duật.
Chờ Ngu Hạ tắm rửa xong lên giường thì đã là nửa đêm về sáng.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người ngủ chung với nhau. Rõ ràng hồi du lịch sau kỳ thi đại học, họ đã từng ngủ chung giường nhưng không biết tại sao, lúc này Ngu Hạ thật sự rất hồi hộp.
Khi cô trở mình không biết lần thứ mấy, Lý Duật bất chợt vươn tay kéo cô vào lòng mình, hỏi bằng giọng nặng nề: “Em không ngủ được à?”
Ngu Hạ vùi đầu vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim đập mãnh liệt của anh cũng giống hệt mình, khẽ ừ một tiếng: “Anh cũng không ngủ được còn gì.”
Lý Duật: “Đó là do em cứ cựa quậy.” Lúc nói câu này, giọng anh hơi khàn khàn.
Ngu Hạ nhận thấy thân thể anh có phản ứng, cảm nhận cánh tay ôm mình thật chặt của anh, cũng cảm nhận được anh đang cố gắng kìm nén. Mặc dù Lý Duật đưa ra đề nghị sống chung với nhau vào cuối tuần nhưng hoàn toàn không phải là để được làm chuyện ấy với Ngu Hạ. Anh chỉ đơn giản muốn có một không gian riêng của mình, lúc ở ký túc xá bất kể là học hành hay gọi điện với Ngu Hạ, anh đều không thể vượt quá giới hạn.
Nhận thấy ý tưởng của anh, Ngu Hạ rầu rĩ hỏi: “Anh đã xem quà tân gia mà các bạn tặng cho tụi mình chưa?”
Lý Duật: “Vẫn chưa kịp. Em đập hộp rồi hả?”
Ngu Hạ ừm một tiếng, sau đó ngồi dậy từ trong lòng anh, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ tìm kiếm đôi mắt của anh, nói lí nhí: “Em mở hộp quà của Tranh Tranh với Hy Nguyệt tặng.”
Lý Duật không thấy rõ vẻ mặt của cô lúc này, bèn hỏi theo ý cô: “Hai người họ tặng thứ gì?”
Ngu Hạ mím môi: “Anh kéo ngăn kéo bên kia ra mà xem.”
Lý Duật: “Hửm?”
Ngu Hạ: “Anh kéo ra rồi sẽ biết ngay.”
Lý Duật bật đèn đầu giường rồi mở hộc tủ, khi thấy món đồ được đặt trong tủ, vẻ mặt của anh khựng lại, quay sang nhìn người trong lòng mình: “Em…”
Anh vừa gọi một tiếng thì Ngu Hạ đã chủ động nhét một hộp vào tay anh, đồng thời vòng tay qua cổ của anh, cùng anh trao đổi một nụ hôn nồng cháy.
…
Đêm càng ngày càng khuya, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao.
Thật lâu sau, nghe tiếng thở hổn hển bên tai, Lý Duật hỏi bằng giọng khàn khàn: “Lần cuối cùng, em chắc không?”
Ngu Hạ chẳng buồn trả lời, chỉ đáp lại bằng cách nâng một chân khều anh.
Ngay sau đó, cô đã bị Lý Duật mạnh mẽ đ è xuống tấm nệm mềm mại mà chính cô đã cất công lựa chọn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương