Dã Tâm Không Tịnh

Chương 27: Ai cũng đều đang đeo mặt nạ



Yến Vân Hà nhìn gương mặt tươi cười của Ngu Khâm, người này dám cười như vậy với một gã người Hồ lần đầu gặp mặt à? Vì cớ gì? Ngu Khâm thậm chí còn chưa cười với hắn mấy lần, hay là Ngu Khâm thích cười một cái với người y sắp giết?

Yến Vân Hà nói với chất giọng thô ráp: “Đám nha dịch* các ngươi luôn kiếm chuyện tra xét không dứt. Sao, ta không thể chỉ nói được một chút tiếng Hán thôi hả?!” Ý nói về việc Ngu Khâm vừa tới đã tra lộ trình của hắn, tuy người Hồ có thể đi vào Đại Tấn nhưng tra xét dọc đường cực kỳ nghiêm ngặt. Chỉ cần quan binh đi ngang qua thấy là người Hồ, đều sẽ muốn tiến đến xét hỏi.

Ngu Khâm hỏi: “Ta không mặc quan phục, làm sao ngươi có thể nhận ra ta là nha dịch?”

Người Hồ trước mặt này tức giận trợn trắng mắt, giơ chén rượu trong tầm tay lên, một hơi cạn sạch: “Không phải quan, vậy ngươi tới tra xét ông đây làm chi, muốn đánh nhau hả!”

Trần Thanh lập tức phối hợp đập bàn một cái, trợn mắt giận dữ nhìn Ngu Khâm. Yến Vân Hà suýt nữa là bị tiếng đập bàn vang dội của Trần Thanh làm giật mình, đến lúc phản ứng lại thì có chút ngứa răng khó nhịn.

Nơi này là bên ngoài kinh thành, cũng coi như là dưới chân thiên tử. Tuy không so được với trong kinh rớt một phiến ngói là có thể rơi trúng ba vị làm quan nhưng trong khoảng thời gian này, có thể tới tra xét người Hồ tất nhiên chỉ có thể là người có chức tước.

Bá tánh bình dân nhìn thấy người Hồ to lớn khỏe mạnh** tuy không đến mức sợ hãi nhưng cũng sẽ không dám trêu chọc.

Ngu Khâm quét mắt qua tờ giấy chỉ đường, đặt lên bàn. Không hề dây dưa, ngoài dự đoán mà đi lướt qua bàn họ rồi lên lầu.

Đám người đi rồi Trần Thanh mới nhẹ nhàng thở dài một hơi. “Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng suýt là lộ rồi.” Áp lực trong lòng Trần Thanh qua đi lại làm gã đói bụng, gã cầm một cái móng heo lên hung hăng gặm một miếng: “Có điều đại nhân à, sao ngài nói được tiếng Hồ vậy?”

Yến Vân Hà buông đũa, trầm ngâm nhìn Trần Thanh.

Dưới cái nhìn chăm chú đầy áp lực, miếng thịt trong miệng Trần Thanh không còn chút thơm ngon nào: “Sao, sao vậy?”

Yến Vân Hà: “Vừa rồi ai bảo ngươi đập bàn?” Trần Thanh 'ực' một tiếng, nuốt miếng thịt: “Không phải ta chỉ muốn tiếp thêm khí thế cho ngài thôi sao?”

“Nếu vừa rồi thật sự phải đánh nhau với y, ngươi có đoán được kết quả sẽ như thế nào không? Có phải ngươi đã quên thân phận hiện tại của ngươi là gì rồi không?” Yến Vân Hà hạ giọng nói.

Trần Thanh yên lặng buông cái móng heo trong tay ra: “Không quên, ta là tùy tùng của ngài.” Yến Vân Hà lại hỏi: “Trừ tùy tùng ra?” Trần Thanh gục đầu, vóc dáng cao lớn cuộn lại trông có phần hèn nhát: “Phạm... Phạm nhân bỏ trốn.”

Yến Vân Hà gắp miếng thịt bỏ vào chén Trần Thanh: “Nếu đã biết, về sau thấy Ngu đại nhân thì nên có thái độ tốt chút, đỡ cho ta phải vào lao ngục vớt ngươi ra.” Dù là Trần Thanh đã gặp sóng to gió lớn, nghe được hai chữ 'lao ngục' là hai chân đều có chút run run.

Chẳng qua sau khi ăn xong miếng thịt Yến Vân Hà gắp cho, Trần Thanh lại nhỏ giọng nói: “Đại nhân, trọng điểm vừa rồi của ngài không phải là vì ta khiêu khích Ngu đại nhân mà là vì ta không biết lớn nhỏ đập bàn với ngài ấy.”

Yến Vân Hà ăn một hột đậu phộng, gọi thêm rượu: “Như nhau thôi.”

“Không phải đại nhân đùa giỡn ngài ấy còn quá đáng hơn ta sao?” Giọng Trần Thanh càng lúc càng nhỏ. Yến Vân Hà lạnh lùng đảo mắt nhìn qua, Trần Thanh lập tức câm miệng lùa xong bữa cơm.



Gã vừa định xách bọc hành lý của hai người lên lầu, Yến Vân Hà liền hỏi: “Đi đâu vậy?”

Trần Thanh cầm đồ: “Đi lên ngủ ạ?”

“Ngươi tưởng sẽ ở đây thật à?” Dứt lời Yến Vân Hà đứng dậy, thở dài cảm khái Trần Thanh vô tư: “Ngươi không sợ ngủ đến nửa đêm sẽ bị Cẩm Y Vệ phá cửa bắt ngươi bỏ vào đại lao? Bọn họ bắt người không cần lý do đâu.”

“Huống hồ không phải ngươi đã nói Ngu đại nhân thích nhất là ngồi ở ngục ăn thịt người à?” Yến Vân Hà đùa.

Trần Thanh xấu hổ cười: “Đấy đều là tin vỉa hè, không thể cho là thật.” Coi như gã đã biết, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bừa. Ai biết báo ứng tới khi nào chứ, bây giờ không phải Yến đại nhân đã bắt đầu tính sổ với gã rồi đó thôi.

Trần Thanh quả thật hoài nghi, nếu Ngu Khâm không đẩy Yến Vân Hà xuống, có thể Yến Vân Hà sẽ tự mình nhảy xuống. Nhìn hắn như tên ngốc sẽ liều mình hy sinh vì nụ cười của mỹ nhân vậy.

Ra khỏi khách điếm, hai người đi tìm khách điếm khác nhưng đều đã hết phòng. Gõ cửa vài nhà muốn tìm nơi ngủ trọ đều bị từ chối. Không còn lựa chọn nào, chỉ có thể chờ ngoài cửa thành đợi tới giờ mở cửa.

Cũng may ngoài cửa thành cũng có không ít dân chúng không muốn tiêu tiền ở mấy chỗ dừng chân nên xếp hàng chờ nơi đó. Nhờ thế, hai người họ cũng không bị cho là khác thường. Yến Vân Hà cũng không để ý, nhấc vạt áo ngồi luôn trên đất rồi thuận miệng trò chuyện với đại ca bên cạnh.

Trần Thanh phảng phất nhìn thấy bộ dáng trước đây Yến Vân Hà cùng nói chuyện với gã. Thoạt nhìn như đang nói chuyện phiếm nhưng thật ra từng câu từng chữ đều tràn ngập những lời khách sáo. Thế nên qua hai ba câu, mười tám đời tổ tiên của vị đại kia đều bị lật ra.

Trần Thanh thầm nghĩ, lúc trước gã trò chuyện với Yến Vân Hà có phải cũng đã bị người ta phát hiện điểm khác thường rồi không. Nếu không thì sao về sau Yến Vân Hà lại có thể tìm tới gã một cách chuẩn xác như vậy?

Người của kinh thành đều đáng sợ như vậy sao?

Yến Vân Hà trò chuyện với người kia tới lúc mệt mỏi, ăn một miếng bánh của đối phương rồi quay đầu, bắt gặp biểu cảm của Trần Thanh: “Ngươi sao vậy, ăn không no?” Trần Thanh khẽ lắc đầu, Yến Vân Hà không để ý gã nữa, quay đầu lại nói chuyện cùng với một bà thím khác.

Bất tri bất giác tới lúc trời gần sáng, đầu óc Trần Thanh đã bị nhồi đầy chuyện ngồi lê đôi mách.

Trong những người chờ ở ngoài thành có không ít tạp dịch làm cho gia đình giàu có. Đại nhân nhà này sủng thiếp diệt thê, công tử nhà kia đam mê nam phong, hoa khôi Vạn Hoa Lâu khiến cho đám học sinh của thư viện Đông Lâm đánh nhau.

Trần Thanh phát giác khi Yến Vân Hà nghe được chuyện của thư viện Đông Lâm đã ngẩn ra trong một cái chớp mắt. Vẻ mặt trong nháy mắt kia quá rõ ràng, Trần Thanh không nhịn được hỏi: “Trong nhà ngài có con cháu nào học tập ở đó à?”

Yến Vân Hà lắc đầu: “Không có, chỉ là ta cũng từng học ở Đông Lâm thư viện.”

Trần Thanh hiểu rõ nói: “Ta nghe nói học sinh ở Đông Lâm không phú thì quý, học ở đó ra cũng làm quan, vì cô nương Vạn Hoa Lâu mà quậy thành như thế đúng là không ổn.”

Yến Vân Hà gãi mặt: “Tuổi nhỏ khí thịnh, có thể hiểu được.”

Trần Thanh kinh ngạc nhìn Yến Vân Hà: “Đại... Đại ca, không phải ngài đã từng làm chuyện như thế chứ?!” Suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra xưng hô 'đại nhân', may là kịp thời dừng lại.



Yến Vân Hà nhìn quanh: “Có vẻ trời sắp sáng rồi, sao còn chưa mở cửa, hôm nay là ai trực mà lười nhác thế.” Vừa dứt lời cửa thành liền chậm rãi mở ra, bá tánh chờ cả đêm đứng lên xếp thành một hàng dài.

Trần Thanh vẫn còn tò mò truy hỏi: “Chẳng lẽ cũng là vì cô nương Vạn Hoa Lâu?”

“Không phải.” Yến Vân Hà hiếm có mà xấu hổ.

Trần Thanh: “Vậy thì trận đánh nhau đó là vì ai?”

Lúc này tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, chậm rãi tiến đến. Yến Vân Hà như cảm nhận được gì, quay đầu nhìn.

Sắc trời chưa sáng hẳn, ngọn đuốc trên cửa thành được thắp sáng lên. Nương theo ánh lửa, Yến Vân Hà đối diện với đôi mắt người cưỡi ngựa nọ. Người ấy đeo một cái mặt nạ dát vàng cực kỳ đẹp đẽ và quý giá, được khảm đá quý sang trọng. Cặp mắt, thứ duy nhất lộ ra ngoài, còn bắt mắt hơn đá quý.

Khương thái hậu từng ban cho đô chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ một chiếc mặt nạ. Nghe đồn là vì lo y tuổi tác còn nhỏ mà đứng ở địa vị cao không thể thu phục người dưới trướng nên đặc biệt ban tặng mặt nạ, chứng tỏ sự coi trọng bà đối với y.

Nhưng trong kinh thành ai mà chẳng biết đây là một dấu hiệu, nó tượng trưng cho quyền lực khống chế tuyệt đối của Thái Hậu với Ngu Khâm. Bà không muốn để người khác nhìn thấy mặt Ngu Khâm, vậy thì ai cũng không được nhìn.

Tái ngộ ngoài Chu phủ, gặp lại nhau trong cung, trên đường tới Vân Châu, hắn cũng chưa nhìn thấy cái mặt nạ này. Chưa bao giờ nghĩ tới lúc nhìn thấy nó là ở loại thời điểm này, dưới tình huống như vậy.

Nực cười chính là hai người họ vào giờ phút này, ai cũng đều đang đeo mặt nạ.

Ngu Khâm cưỡi trên con ngựa cao lớn, rũ mắt nhìn hắn. Mặt nạ che biểu cảm của y nhưng không cản trở ánh mắt y. Nhưng lúc này đây người rời mắt trước, là Yến Vân Hà.

Hắn bình tĩnh quay đầu đi, để lại sườn mặt lạnh nhạt cho đối phương.

Trần Thanh hỏi hắn đã từng vì ai mà đánh nhau.

Vì một người mà hắn không thể có được.

_____________________________________________________________

!From: wattpad @Yu1812 & wordpress Gió Trong Mưa!

*nha dịch: Một chức việc thấp kém tại phủ quan, làm công việc lặt vặt hoặc nặng nhọc, do quan lại sai bảo.

*ở đây câu gốc là ngưu cao mã đại, tớ dùng từ này thay thế luôn để tránh đứt mạch đọc.
Chương trước Chương tiếp