Đại Ca Không Cô Đơn
Chương 2
Tôi yên lặng.
Hơn nữa cũng vốn do tôi uống say làm chuyện sai lầm, tên này có vẻ cũng vô tội.
Thấy tôi không nói lời nào, Trình Tử Dịch thăm dò hỏi: "Nên là, xuất phát từ suy nghĩ chịu trách nhiệm, lần xem mắt này của chúng ta xem như đã thành công."
"Thế nào?"
Tôi yên lặng một chút, sau đó bắt đầu đặt ra vài câu hỏi thường thấy nhất khi xem mắt:
"Anh có xe sao?"
"Xe việt dã."
"Anh có nhà không?"
"Ngoại ô thành phố có một biệt thự, trung tâm thành phố có một căn hộ."
Tôi chép miệng, điều kiện này cực kỳ hấp dẫn.
Nhưng mà, không thể không nói, tên Trình Tử Dịch này thực sự hiểu phụ nữ.
Nhất là hiểu kiểu người đam mê nhan sắc như tôi.
Trên xe buýt, một tay anh ta đặt lên cửa sổ thủy tinh, cơ thể từ từ cúi xuống, đáy mắt ngậm cười:
"Những thứ này không quan trọng, quan trọng là..."
Anh ta cầm lấy tay tôi, đặt lên mặt mình: "Gương mặt này còn chưa đủ sao?"
Nếu như người khác nói câu này, có lẽ tôi đã châm chọc lại rồi, nhưng mà...
Nhìn gương mặt này của Trình Tử Dịch, tôi thực sự không thể nói ra câu từ chối.
Nhưng mà, tôi rũ mi, nhìn thoáng qua áo chồn trên người anh ta, đưa tay kéo kéo: "Anh, lần sau có thể đừng tạo hình như vậy được không? Quá quê mùa."
"Quê mùa?"
Trình Tử Dịch trừng lớn mắt: "Cô nói tạo hình tôi quê mùa?"
Tôi mở mắt trừng lớn hơn: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Nhìn nhau một lát, Trình Tử Dịch rút tay lại, xoa xoa giữa mày, giọng nói kia gần như nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như người khác nói câu này, tôi sẽ đánh người."
Sặc, tôi rất sợ.
Trong lúc Trình Tử Dịch hung thần ác sát trừng mắt nhìn tôi, câu đầu tiên mà tôi nói đã đánh bại anh ta:
"Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa... tôi sẽ hôn anh."
"..."
Trình Tử Dịch im lặng một lúc, sau đó gương mặt dễ nhìn kia lập tức đỏ lên.
Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra mặt của con trai cũng nói đỏ là đỏ, nhất là còn là đại ca mặc đồ như vậy, tôi thật sự không nuốt nổi kiểu đáng yêu này.
Sau đó--
Trước ánh mắt khiếp sợ của Trình Tử Dịch, tôi thực sự đè đầu của anh ta, đặc biệt hôn lên môi anh ta một nụ hôn thật kêu.
"Moa!"
Tiếng vang hơi lớn, khiến những người đang ngồi đều quay đầu lại nhìn.
Mặt tôi đỏ lên, theo bản năng từ bỏ: "Trình Tử Dịch, anh chú ý một chút."
Mặt của Trình Tử Dịch lập tức đen lại.
Vừa đến trạm kế tiếp, Trình Tử Dịch đã túm tôi xuống xe.
Vừa đứng vững, điện thoại di động của Trình Tử Dịch đã vang lên, anh ta cau mày một cái, bắt máy.
"Con mọe nó, dở hơi à mà mới sáng đã đánh nhau."
Trình Tử Dịch nhìn điện thoại di động mắng hai câu, dáng vẻ hận rèn thiếc không thành sắt: "Chờ đó, tôi lập tức đến ngay."
... Nhìn bộ dạng này của anh ta, tôi lập tức nhớ lại những hình ảnh trong "Chim trĩ vác dao chém người".
*Gốc là 山鸡拎刀砍人: hình như tên của một bộ phim.
Cúp điện thoại, Trình Tử Dịch quay đầu nhìn tôi: "Tôi có chút việc phải xử lý, em về nhà trước đi."
Nói xong, anh ta cầm lấy điện thoại di động của tôi lưu một số điện thoại: "Đây là số di động của tôi, có việc gì thì gọi cho tôi."
Dặn dò dứt khoát xong, Trình Tử Dịch xoay người đi.
"Này."
Tôi chần chừ một lát, vẫn không nhịn được gọi anh ta một tiếng."
Trình Tử Dịch quay lại đáp hửm.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của anh ta, tôi liếm liếm môi, thấp giọng nói: "Cầu xin anh, đánh nhau, đừng để người ta đánh vào mặt..."
"..."
-
Nhưng mà, lúc về nhà tôi mới nhận ra, ban nãy ở trên xe buýt, vì nhắc vụ xem mắt mà tôi đã quên cầm ví tiền của Trình Tử Dịch.
Từ trên xuống dưới trên người tôi, trừ hơn mười tệ tiền lẻ, cũng chỉ có 100 tệ "tiền xe" anh ta cho tôi thôi.
Thầm than một tiếng, sau khi xuống xe, tôi lại mua hai cái bánh bao về nhà.
Nhưng mà, bánh bao không chống đói được đâu.
Nửa đêm 11 giờ, bụng tôi kêu vang vì đói nên ngủ không yên, thật ra, đói là một, còn chuyện thứ hai...
Tôi có hơi thèm đàn ông.
Tất nhiên, người đàn ông kia nhất định là tên người giàu quê mùa Trình Tử Dịch.
Thầm than một tiếng, tôi cầm lấy 100 tệ mà người đàn ông kia đưa, đi xuống lầu mua đồ ăn khuya.
Nhưng mà...
Khi tôi đáng thương cầm theo hai đồng bánh nướng về nhà, trước mặt lại là người đàn ông kia, Trình Tử Dịch.
Lúc này anh ta mặc áo lông chồn đặc trưng đó, đứng hút thuốc ở một quán đồ nướng với một nhóm đàn ông.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tôi gần như sợ ngẩn người.
"Trình Tử Dịch?"
Trình Tử Dịch nghe theo tiếng gọi quay đầu, lúc nhìn thấy tôi, gần như là theo bản năng nhấn tắt đầu thuốc lá giữa ngón tay.
Ném đầu thuốc lá cho anh em bên cạnh, Trình Tử Dịch gần như bước chậm chậm đến: "Khuya rồi, ra ngoài mặc ít như vậy?"
Anh cau mày một cái, không nói gì cởi áo lông chồn khoác lên cho tôi, sau đó đi đến trước mặt một đám "đại ca".
Nhóm "đại ca" rất biết nhìn người, cười hì hì gọi tôi là đại tẩu*, có một khoảnh khắc tôi thậm chí cho rằng hồn mình đã xuyên vào "Người trong giang hồ" rồi.
*Đại tẩu có nghĩa là chị dâu cả, ở đây ý là đại tẩu là nhấn mạnh là vợ của đại ca nên mình để là đại tẩu luôn, mong đừng bắt bẻ vụ thuần Việt ạ. Truyện Nữ Cường
Nhưng mà Trình Tử Dịch lại có vẻ không hề nhận ra sự mất tự nhiên của tôi, anh ta gạt rớt hết thuốc của mọi người, hối: "Đi đi, bên ngoài lạnh chết."
Nói xong vẫn không quên kéo áo chồn che kín cho tôi một chút.
Vào cửa mới nhận ra được nguyên nhân mà đám đại ca này trời lạnh mà vẫn ra ngoài hút thuốc.
Đây là một quán nhỏ, bên cạnh là một nhà ba người, trong đó có một bé gái khoảng 2 - 3 tuổi, mà mẹ của cô bé hình như đang mang thai đôi, bụng nhô rất cao.
Tôi nhíu mày, ấn tượng về những người này bỗng hơi thay đổi.
Sau khi ngồi vào, Trình Tử Dịch cầm lấy bánh nướng trong tay tôi nhìn thử, mày nhíu thành hình chư xuyên (川).
"Chu Ngữ Sơ, đêm khuya em còn ăn cái này?"
Vẻ mặt tôi không hề thay đổi mạnh miệng: "Đêm khuya ăn nhiều ngấy."
Trình Tử Dịch không nói gì, cầm một vốc thịt xiên ngang tàng nhét vào tay tôi: "Ăn đi."
Nhìn thịt xiên trong tay thơm ngào ngạt, dầu nhỏ tí tách, trên đó rắc ớt đỏ.
Mày tôi nhướng lên, không nhịn được sự hấp dẫn của thức ăn.
Cắn một miếng, lòng tôi thầm than, thức ăn và trai đẹp quả nhiên là sự uy hiếp đối với tôi...
Tôi đang ăn hăng say, khóe môi bỗng cảm thấy ấm áp.
Ngẩng đầu, là bàn tay của Trình Tử Dịch lau khóe miệng tôi, sau đó rút tay lại lau lau vào giấy.
Anh ta cong cong môi, hơi cúi người xuống, cười như không cười liếc nhìn tôi.
"Bây giờ còn cảm thấy tôi quê mùa sao?"
Tôi nghĩ nghĩ, thật thà lắc đầu.
Người giàu quê mùa cũng là người giàu mà, có thịt ăn dù sao cũng tốt hơn tôi gặm bánh bao chay.
Tôi cười đại ca quê mùa, đại ca cười tôi nghèo mà...
4.
Nhưng mà đám "đại ca" này còn có vẻ rất đáng yêu.
Sau khi một nhà ba người bàn bên tính tiền đi về, đám người đó bỗng thở phào một hơi, sau đó...
Giọng nói chuyện bỗng cao hơn hẳn.
Trước ánh mắt khiếp sợ của tôi, đám đàn ông thô lỗ này bắt đầu uống rượu vung tay, nói lời vô nghĩa.
Nhất là một tên mập ngồi cạnh tôi, sau khi cô bé kia ra khỏi cửa, lập tức thở phào một hơi, ngậm một điếu thuốc, vừa mở miệng đã rít một hơi "quốc túy":
"Đậu xanh, nghẹn chết tôi rồi, sợ dọa đứa nhỏ, tôi đã nhịn nói to nửa ngày."
Nói xong, anh ta có vẻ theo thói quen vén tay áo lên, để lộ một hình xăm xanh xanh lòe loẹt.
Tôi nhịn không được chăm chú nhìn thêm.
Tên mập hiển nhiên cũng chú ý đến phản ứng của tôi, anh ta hơi ngẩn ra, sau đó ngậm điếu thuốc lá đáng thương nhìn Trình Tử Dịch.
Có vẻ Trình Tử Dịch liếc mắt nhìn tôi, sau đó thấp giọng ho khan, tên mập lập tức dập tắt thuốc, nhăn nhó nhìn tôi cười cười:
"Hì hì, chị dâu, thật ra... bình thường chúng tôi cũng đã nho nhã rồi, không có việc gì sẽ uống trà trồng hoa..."
Tôi bị anh ta chọc cười, tiện tay vỗ vỗ cánh tay khỏe mạnh của anh ta: "Không sao, tôi cũng không lỗi thời như vậy, hơn nữa... bình thường tôi cũng uống rượu."
Nói xong, tôi lấy từ gầm bàn ra một chai bia, dùng răng cắn nắp chai, ăn một xiên nướng rồi uống hùng hục một hớp lớn, lại ợ một cái.
Động tác thành thạo đâm vào lòng người.
Trên bàn, mọi người đều yên lặng hai giây, sau đó Trình Tử Dịch bên cạnh tôi bỗng cười vui vẻ.
Anh giơ chai bia lên cụng với tôi một cái, sau đó trước mặt rất nhiều anh em xoay tôi vào lòng, cười nhẹ bên tai tôi:
"Vẻ này của em..."
Khoảnh khắc anh ngừng lại kia, trong lòng tôi bỗng căng thẳng:
Thầm nghĩ, tên Trình Tử Dịch này không phải là không thích kiểu dỗ mình vui vẻ, lại thích cô gái nhỏ hiền lành ngoan ngoãn đấy chứ?
Nhưng mà người này dừng lại một chút, mới nói nửa câu sau: "Thật giống vợ tôi."
Hơi thở ấm áp phà vào tai tôi, rất ngứa.
Nhưng mà khi tôi nhai nuốt những lời này của anh, tóc gáy cả người dựng lên: "Anh... anh đã có vợ?"
Nhớ đến hình ảnh điên cuồng tối qua, lòng tôi lạnh đi, thậm chí còn nghĩ ra hình ảnh vợ lớn đuổi theo vả mặt mình.
Trình Tử Dịch có vẻ hơi ngẩn ra một lúc, sau đó cười nói: "Tôi có vợ mà vẫn còn non?"
Tôi nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Hơn nữa làm gì có ai có vợ rồi còn đi xem mắt chứ?
Anh ta lại nói thêm một câu bên tai tôi: "Ý tôi là, dáng vẻ này của em, nhìn là thấy hợp làm vợ anh."
Sặc, thật buồn nôn.
Nhưng mà tôi nghe xong lại mặt đỏ tim đập nhanh.
Đưa tay đẩy anh ra, tôi cầm chai rượu lên uống ùng ục hai ngụm, sau đó cố ý lườm anh một cái: "Buồn nôn?"
Trình Tử Dịch cũng không giận, chỉ cười cười, sau đó tiếp tục uống rượu.
Không thể không nói, đám người đó thật sự rất dễ gần, trừ giọng hơi lớn, nói chuyện hơi thô lỗ, hút thuốc nhiều, cái khác vẫn ổn.
Uống được một nửa, chúng tôi đã thân quen.
Nhất là tên mập bên tay trái tôi, tửu lượng của anh ta có vẻ không tốt lắm, vài chai bia đã đạt giới hạn, kéo tay tôi khóc hu hu:
"Chị dâu, nếu như chị còn không chịu xuất hiện, em cũng nghi ngờ đại ca thích đàn ông, sợ đến nỗi ngày nào cũng lo lắng đề phòng..."
"Cút!"
Tên mập còn chưa nói xong đã bị Trình Tử Dịch đạp lăn trên mặt đất: "Các xác béo cậu còn sợ cái rắm? Dù ông đây có thích trai thì cũng sẽ tìm một tiểu nãi cẩu*."
*小奶狗: Tiểu nãi cẩu: Ngôn ngữ mạng TQ, ý chỉ những cậu chàng trẻ tuổi dính người.
Tên mập ngã xuống đất, rên rỉ đứng lên, tôi bị bọn họ chọc cười, không nghĩ nhiều, bèn đưa tay muốn kéo anh ta.
Nhưng mà vừa giơ tay lên đã bị cản lại.
Là Trình Tử Dịch.
Anh cau mày, đáy mắt lóe lên sắc đen cực kỳ giống như đang ghen: "Không được chạm vào cậu ta."
Nói xong, Trình Tử Dịch kéo tay của tôi, còn tiện thể xoa xoa mu bàn tay của tôi một cái, chiếm hời.
Với kiểu du côn háo sắc này, tôi hẳn nên phỉ nhổ, sau đó châm chọc vài câu, nhưng mà...
Tôi ngẩng đầu, thấy gương mặt 360 độ không góc chết của Trình Tử Dịch, chút tức giận mơ màng lập tức biến thành mây khói.
Trái lại tôi cười híp mắt sờ lại anh một lượt.
Đàn ông đẹp trai như vậy, muốn sàm sỡ thì cũng phải là tôi sàm sỡ mới đúng...
Bữa ăn này rất thỏa thích.
Nhất là Trình Tử Dịch, có vẻ như anh đã uống nhiều rồi, gương mặt ửng đỏ, đầy vẻ hấp dẫn khi uống say.
Tên mập loạng choạng đi tính tiền, mà Trình Tử Dịch không cho ai đỡ, cứ dựa vào người tôi, ôm tôi không chịu buông tay.
Tôi đẩy anh ra, anh ta bèn gục mặt lên hõm vai của tôi, lớn giọng cười: "Tôi uống say, em đưa tôi về nhà đi..."
Hơn nữa cũng vốn do tôi uống say làm chuyện sai lầm, tên này có vẻ cũng vô tội.
Thấy tôi không nói lời nào, Trình Tử Dịch thăm dò hỏi: "Nên là, xuất phát từ suy nghĩ chịu trách nhiệm, lần xem mắt này của chúng ta xem như đã thành công."
"Thế nào?"
Tôi yên lặng một chút, sau đó bắt đầu đặt ra vài câu hỏi thường thấy nhất khi xem mắt:
"Anh có xe sao?"
"Xe việt dã."
"Anh có nhà không?"
"Ngoại ô thành phố có một biệt thự, trung tâm thành phố có một căn hộ."
Tôi chép miệng, điều kiện này cực kỳ hấp dẫn.
Nhưng mà, không thể không nói, tên Trình Tử Dịch này thực sự hiểu phụ nữ.
Nhất là hiểu kiểu người đam mê nhan sắc như tôi.
Trên xe buýt, một tay anh ta đặt lên cửa sổ thủy tinh, cơ thể từ từ cúi xuống, đáy mắt ngậm cười:
"Những thứ này không quan trọng, quan trọng là..."
Anh ta cầm lấy tay tôi, đặt lên mặt mình: "Gương mặt này còn chưa đủ sao?"
Nếu như người khác nói câu này, có lẽ tôi đã châm chọc lại rồi, nhưng mà...
Nhìn gương mặt này của Trình Tử Dịch, tôi thực sự không thể nói ra câu từ chối.
Nhưng mà, tôi rũ mi, nhìn thoáng qua áo chồn trên người anh ta, đưa tay kéo kéo: "Anh, lần sau có thể đừng tạo hình như vậy được không? Quá quê mùa."
"Quê mùa?"
Trình Tử Dịch trừng lớn mắt: "Cô nói tạo hình tôi quê mùa?"
Tôi mở mắt trừng lớn hơn: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Nhìn nhau một lát, Trình Tử Dịch rút tay lại, xoa xoa giữa mày, giọng nói kia gần như nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như người khác nói câu này, tôi sẽ đánh người."
Sặc, tôi rất sợ.
Trong lúc Trình Tử Dịch hung thần ác sát trừng mắt nhìn tôi, câu đầu tiên mà tôi nói đã đánh bại anh ta:
"Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa... tôi sẽ hôn anh."
"..."
Trình Tử Dịch im lặng một lúc, sau đó gương mặt dễ nhìn kia lập tức đỏ lên.
Lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra mặt của con trai cũng nói đỏ là đỏ, nhất là còn là đại ca mặc đồ như vậy, tôi thật sự không nuốt nổi kiểu đáng yêu này.
Sau đó--
Trước ánh mắt khiếp sợ của Trình Tử Dịch, tôi thực sự đè đầu của anh ta, đặc biệt hôn lên môi anh ta một nụ hôn thật kêu.
"Moa!"
Tiếng vang hơi lớn, khiến những người đang ngồi đều quay đầu lại nhìn.
Mặt tôi đỏ lên, theo bản năng từ bỏ: "Trình Tử Dịch, anh chú ý một chút."
Mặt của Trình Tử Dịch lập tức đen lại.
Vừa đến trạm kế tiếp, Trình Tử Dịch đã túm tôi xuống xe.
Vừa đứng vững, điện thoại di động của Trình Tử Dịch đã vang lên, anh ta cau mày một cái, bắt máy.
"Con mọe nó, dở hơi à mà mới sáng đã đánh nhau."
Trình Tử Dịch nhìn điện thoại di động mắng hai câu, dáng vẻ hận rèn thiếc không thành sắt: "Chờ đó, tôi lập tức đến ngay."
... Nhìn bộ dạng này của anh ta, tôi lập tức nhớ lại những hình ảnh trong "Chim trĩ vác dao chém người".
*Gốc là 山鸡拎刀砍人: hình như tên của một bộ phim.
Cúp điện thoại, Trình Tử Dịch quay đầu nhìn tôi: "Tôi có chút việc phải xử lý, em về nhà trước đi."
Nói xong, anh ta cầm lấy điện thoại di động của tôi lưu một số điện thoại: "Đây là số di động của tôi, có việc gì thì gọi cho tôi."
Dặn dò dứt khoát xong, Trình Tử Dịch xoay người đi.
"Này."
Tôi chần chừ một lát, vẫn không nhịn được gọi anh ta một tiếng."
Trình Tử Dịch quay lại đáp hửm.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của anh ta, tôi liếm liếm môi, thấp giọng nói: "Cầu xin anh, đánh nhau, đừng để người ta đánh vào mặt..."
"..."
-
Nhưng mà, lúc về nhà tôi mới nhận ra, ban nãy ở trên xe buýt, vì nhắc vụ xem mắt mà tôi đã quên cầm ví tiền của Trình Tử Dịch.
Từ trên xuống dưới trên người tôi, trừ hơn mười tệ tiền lẻ, cũng chỉ có 100 tệ "tiền xe" anh ta cho tôi thôi.
Thầm than một tiếng, sau khi xuống xe, tôi lại mua hai cái bánh bao về nhà.
Nhưng mà, bánh bao không chống đói được đâu.
Nửa đêm 11 giờ, bụng tôi kêu vang vì đói nên ngủ không yên, thật ra, đói là một, còn chuyện thứ hai...
Tôi có hơi thèm đàn ông.
Tất nhiên, người đàn ông kia nhất định là tên người giàu quê mùa Trình Tử Dịch.
Thầm than một tiếng, tôi cầm lấy 100 tệ mà người đàn ông kia đưa, đi xuống lầu mua đồ ăn khuya.
Nhưng mà...
Khi tôi đáng thương cầm theo hai đồng bánh nướng về nhà, trước mặt lại là người đàn ông kia, Trình Tử Dịch.
Lúc này anh ta mặc áo lông chồn đặc trưng đó, đứng hút thuốc ở một quán đồ nướng với một nhóm đàn ông.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tôi gần như sợ ngẩn người.
"Trình Tử Dịch?"
Trình Tử Dịch nghe theo tiếng gọi quay đầu, lúc nhìn thấy tôi, gần như là theo bản năng nhấn tắt đầu thuốc lá giữa ngón tay.
Ném đầu thuốc lá cho anh em bên cạnh, Trình Tử Dịch gần như bước chậm chậm đến: "Khuya rồi, ra ngoài mặc ít như vậy?"
Anh cau mày một cái, không nói gì cởi áo lông chồn khoác lên cho tôi, sau đó đi đến trước mặt một đám "đại ca".
Nhóm "đại ca" rất biết nhìn người, cười hì hì gọi tôi là đại tẩu*, có một khoảnh khắc tôi thậm chí cho rằng hồn mình đã xuyên vào "Người trong giang hồ" rồi.
*Đại tẩu có nghĩa là chị dâu cả, ở đây ý là đại tẩu là nhấn mạnh là vợ của đại ca nên mình để là đại tẩu luôn, mong đừng bắt bẻ vụ thuần Việt ạ. Truyện Nữ Cường
Nhưng mà Trình Tử Dịch lại có vẻ không hề nhận ra sự mất tự nhiên của tôi, anh ta gạt rớt hết thuốc của mọi người, hối: "Đi đi, bên ngoài lạnh chết."
Nói xong vẫn không quên kéo áo chồn che kín cho tôi một chút.
Vào cửa mới nhận ra được nguyên nhân mà đám đại ca này trời lạnh mà vẫn ra ngoài hút thuốc.
Đây là một quán nhỏ, bên cạnh là một nhà ba người, trong đó có một bé gái khoảng 2 - 3 tuổi, mà mẹ của cô bé hình như đang mang thai đôi, bụng nhô rất cao.
Tôi nhíu mày, ấn tượng về những người này bỗng hơi thay đổi.
Sau khi ngồi vào, Trình Tử Dịch cầm lấy bánh nướng trong tay tôi nhìn thử, mày nhíu thành hình chư xuyên (川).
"Chu Ngữ Sơ, đêm khuya em còn ăn cái này?"
Vẻ mặt tôi không hề thay đổi mạnh miệng: "Đêm khuya ăn nhiều ngấy."
Trình Tử Dịch không nói gì, cầm một vốc thịt xiên ngang tàng nhét vào tay tôi: "Ăn đi."
Nhìn thịt xiên trong tay thơm ngào ngạt, dầu nhỏ tí tách, trên đó rắc ớt đỏ.
Mày tôi nhướng lên, không nhịn được sự hấp dẫn của thức ăn.
Cắn một miếng, lòng tôi thầm than, thức ăn và trai đẹp quả nhiên là sự uy hiếp đối với tôi...
Tôi đang ăn hăng say, khóe môi bỗng cảm thấy ấm áp.
Ngẩng đầu, là bàn tay của Trình Tử Dịch lau khóe miệng tôi, sau đó rút tay lại lau lau vào giấy.
Anh ta cong cong môi, hơi cúi người xuống, cười như không cười liếc nhìn tôi.
"Bây giờ còn cảm thấy tôi quê mùa sao?"
Tôi nghĩ nghĩ, thật thà lắc đầu.
Người giàu quê mùa cũng là người giàu mà, có thịt ăn dù sao cũng tốt hơn tôi gặm bánh bao chay.
Tôi cười đại ca quê mùa, đại ca cười tôi nghèo mà...
4.
Nhưng mà đám "đại ca" này còn có vẻ rất đáng yêu.
Sau khi một nhà ba người bàn bên tính tiền đi về, đám người đó bỗng thở phào một hơi, sau đó...
Giọng nói chuyện bỗng cao hơn hẳn.
Trước ánh mắt khiếp sợ của tôi, đám đàn ông thô lỗ này bắt đầu uống rượu vung tay, nói lời vô nghĩa.
Nhất là một tên mập ngồi cạnh tôi, sau khi cô bé kia ra khỏi cửa, lập tức thở phào một hơi, ngậm một điếu thuốc, vừa mở miệng đã rít một hơi "quốc túy":
"Đậu xanh, nghẹn chết tôi rồi, sợ dọa đứa nhỏ, tôi đã nhịn nói to nửa ngày."
Nói xong, anh ta có vẻ theo thói quen vén tay áo lên, để lộ một hình xăm xanh xanh lòe loẹt.
Tôi nhịn không được chăm chú nhìn thêm.
Tên mập hiển nhiên cũng chú ý đến phản ứng của tôi, anh ta hơi ngẩn ra, sau đó ngậm điếu thuốc lá đáng thương nhìn Trình Tử Dịch.
Có vẻ Trình Tử Dịch liếc mắt nhìn tôi, sau đó thấp giọng ho khan, tên mập lập tức dập tắt thuốc, nhăn nhó nhìn tôi cười cười:
"Hì hì, chị dâu, thật ra... bình thường chúng tôi cũng đã nho nhã rồi, không có việc gì sẽ uống trà trồng hoa..."
Tôi bị anh ta chọc cười, tiện tay vỗ vỗ cánh tay khỏe mạnh của anh ta: "Không sao, tôi cũng không lỗi thời như vậy, hơn nữa... bình thường tôi cũng uống rượu."
Nói xong, tôi lấy từ gầm bàn ra một chai bia, dùng răng cắn nắp chai, ăn một xiên nướng rồi uống hùng hục một hớp lớn, lại ợ một cái.
Động tác thành thạo đâm vào lòng người.
Trên bàn, mọi người đều yên lặng hai giây, sau đó Trình Tử Dịch bên cạnh tôi bỗng cười vui vẻ.
Anh giơ chai bia lên cụng với tôi một cái, sau đó trước mặt rất nhiều anh em xoay tôi vào lòng, cười nhẹ bên tai tôi:
"Vẻ này của em..."
Khoảnh khắc anh ngừng lại kia, trong lòng tôi bỗng căng thẳng:
Thầm nghĩ, tên Trình Tử Dịch này không phải là không thích kiểu dỗ mình vui vẻ, lại thích cô gái nhỏ hiền lành ngoan ngoãn đấy chứ?
Nhưng mà người này dừng lại một chút, mới nói nửa câu sau: "Thật giống vợ tôi."
Hơi thở ấm áp phà vào tai tôi, rất ngứa.
Nhưng mà khi tôi nhai nuốt những lời này của anh, tóc gáy cả người dựng lên: "Anh... anh đã có vợ?"
Nhớ đến hình ảnh điên cuồng tối qua, lòng tôi lạnh đi, thậm chí còn nghĩ ra hình ảnh vợ lớn đuổi theo vả mặt mình.
Trình Tử Dịch có vẻ hơi ngẩn ra một lúc, sau đó cười nói: "Tôi có vợ mà vẫn còn non?"
Tôi nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Hơn nữa làm gì có ai có vợ rồi còn đi xem mắt chứ?
Anh ta lại nói thêm một câu bên tai tôi: "Ý tôi là, dáng vẻ này của em, nhìn là thấy hợp làm vợ anh."
Sặc, thật buồn nôn.
Nhưng mà tôi nghe xong lại mặt đỏ tim đập nhanh.
Đưa tay đẩy anh ra, tôi cầm chai rượu lên uống ùng ục hai ngụm, sau đó cố ý lườm anh một cái: "Buồn nôn?"
Trình Tử Dịch cũng không giận, chỉ cười cười, sau đó tiếp tục uống rượu.
Không thể không nói, đám người đó thật sự rất dễ gần, trừ giọng hơi lớn, nói chuyện hơi thô lỗ, hút thuốc nhiều, cái khác vẫn ổn.
Uống được một nửa, chúng tôi đã thân quen.
Nhất là tên mập bên tay trái tôi, tửu lượng của anh ta có vẻ không tốt lắm, vài chai bia đã đạt giới hạn, kéo tay tôi khóc hu hu:
"Chị dâu, nếu như chị còn không chịu xuất hiện, em cũng nghi ngờ đại ca thích đàn ông, sợ đến nỗi ngày nào cũng lo lắng đề phòng..."
"Cút!"
Tên mập còn chưa nói xong đã bị Trình Tử Dịch đạp lăn trên mặt đất: "Các xác béo cậu còn sợ cái rắm? Dù ông đây có thích trai thì cũng sẽ tìm một tiểu nãi cẩu*."
*小奶狗: Tiểu nãi cẩu: Ngôn ngữ mạng TQ, ý chỉ những cậu chàng trẻ tuổi dính người.
Tên mập ngã xuống đất, rên rỉ đứng lên, tôi bị bọn họ chọc cười, không nghĩ nhiều, bèn đưa tay muốn kéo anh ta.
Nhưng mà vừa giơ tay lên đã bị cản lại.
Là Trình Tử Dịch.
Anh cau mày, đáy mắt lóe lên sắc đen cực kỳ giống như đang ghen: "Không được chạm vào cậu ta."
Nói xong, Trình Tử Dịch kéo tay của tôi, còn tiện thể xoa xoa mu bàn tay của tôi một cái, chiếm hời.
Với kiểu du côn háo sắc này, tôi hẳn nên phỉ nhổ, sau đó châm chọc vài câu, nhưng mà...
Tôi ngẩng đầu, thấy gương mặt 360 độ không góc chết của Trình Tử Dịch, chút tức giận mơ màng lập tức biến thành mây khói.
Trái lại tôi cười híp mắt sờ lại anh một lượt.
Đàn ông đẹp trai như vậy, muốn sàm sỡ thì cũng phải là tôi sàm sỡ mới đúng...
Bữa ăn này rất thỏa thích.
Nhất là Trình Tử Dịch, có vẻ như anh đã uống nhiều rồi, gương mặt ửng đỏ, đầy vẻ hấp dẫn khi uống say.
Tên mập loạng choạng đi tính tiền, mà Trình Tử Dịch không cho ai đỡ, cứ dựa vào người tôi, ôm tôi không chịu buông tay.
Tôi đẩy anh ra, anh ta bèn gục mặt lên hõm vai của tôi, lớn giọng cười: "Tôi uống say, em đưa tôi về nhà đi..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương