Đại Đường Kỳ Án
Chương 110: Cũng vào năm đó
Gã vừa hô, vừa bước nhanh hơn.
ở cửa núi xuất hiện thân ảnh của Dương Thừa Liệt.
Nhìn thấy Trần Tử Ngang xuất hiện, ông ta có chút sửng sốt, chợt lộ ra bộ dáng chán ghét:
– Trần Bá Ngọc, ngươi vẫn như cũ. Mỗi lần đều đột nhiên xuất hiện, xuất quỷ nhập thần giống như hồn quỷ, không phải nói là ngày mai mới tới sao?
– Ha ha ha, ta chính là muốn cho ngươi kinh ngạc, có vui không?
Dương Thừa Liệt cau mày nói:
– Mất hứng, không vui, ta sắp phiền chết rồi!
Nói xong, Trần Tử Ngang đã tới ngoài cửa núi.
Dương Thừa Liệt trừng mắt nhìn gã, gã thì cứng cố, bộ dáng không phục nhìn Dương Thừa Liệt.
Dương Thủ Văn có chút giật mình, không rõ hai vị này rốt cuộc là sao, thấy thế nào cũng giống như sắp đánh nhau vậy.
– Văn Tuyên, đã lâu không gặp.
– Trần Bá Ngọc, ngươi bây giờ càng làm người khác chán ghét hơn so với trước kia.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Trần Tử Ngang đột nhiên nhoẻn miệng cười, mà trên mặt của Dương Thừa Liệt cũng lộ ra nụ cười.
Dương Thừa Liệt bước ra cửa núi, chắp tay vái chào với Trần Tử Ngang.
Mà Trần Tử Ngang không đáp lề, mà tiến lên ôm lấy Dương Thừa Liệt.
Cái gì vậy, tình cảm thật mãnh liệt!
Dương Thủ Văn ở phía sau nhìn xem trợn mắt há mồm, có chút không biết làm thế nào cho phải.
Nhưng Dương Thừa Liệt lại phát hiện cái túi trên người hắn, đột nhiên đẩy Trần Tử Ngang ra, chỉ vào cái mũi gã chửi ‘âm lên.
– Trần Bá Ngọc, ngươi thật vô sỉ.
-Ta làm sao vậy?
– Sao ngươi lại đế con của ta khiêng túi giúp ngươi? Trước kia ngươi chính là như vậy, bắt ta khiêng túi giúp ngươi, hiện tại lại bắt nạt con ta, hay là ngươi cho rằng Dương gia ta dễ bắt nạt hử?
– Ha ha, ta cố ý đây.
Trần Tử Ngang nói xong, dường như nhớ ra
chuyện thú vị gì đó, cười khúc khích ra tiếng.
Dương Thừa Liệt thì chỉ vào Dương Thủ Văn mắng:
– Ngươi tên ngu ngốc này, bị người bắt nạt còn không biết, bình thường còn tự cho là thông minh chỉ điếm người khác. Nhanh ném thứ đó xuống, tên nhà nho nghèo này thật xấu xa, tuyệt đối đừng đối xử tốt với gã.
Nói thì nói như thế, Dương Thừa Liệt lại đi tới, một tay đoạt lấy cái túi trong tay Dương Thủ Văn, sau đó cầm đi vào cửa núi.
– Dương Văn Tuyên, con của ngươi hoá ra ngốc giống như ngươi.
– Ngươi còn dám nói nữa, ta sẽ đập chết ngươi.
– Đến đây, ta chả lẽ lại sợ ngươi à?
Hai người vừa tranh cãi ‘âm ĩ, vừa đi vào cửa núi.
Dương Thủ Văn liếc mắt nhìn Dương Mạt Lỵ, vẻ mặt Dương Mạt Lỵ lại mờ mịt.
Trời mới biết quan hệ giữa Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang rốt cuộc là như thế nào, nhưng hiện tại xem ra, hẳn không phải là kẻ thù.
Chỉ có điều…
Dương Thủ Văn vẫn cảm thấy có chút kỳ
quái, hắn cảm thấy sự xuất hiện của Trần Tử Ngang có chút đột nhiên.
Sau giờ ngọ, Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang nói chuyện ởtrong thiện phòng.
Bọn họ khi thì cãi vã, khi thì khóc cười cực to, làm cho người ta có cảm giác bị điên.
Dương Thủ Văn xin lỗi bọn họ trong chốc lát, liền cáo từ rời khỏi.
Hắn đại khái đã biết quan hệ giữa Trần Tử Ngang và Dương Thừa Liệt. Nếu dùng một câu khái quát, thì đó là tình địch.
Trần Tử Ngang là người Xạ Hồng Tử Châu, là đời sau của người huyện Xạ Hồng tỉnh Tứ Xuyên.
Mẹ của Dương Thủ Văn, từ nhỏ đã cùng cha nhập Xuyên. Lúc ấy ngoại tố phụ của Dương Thủ Văn là Huyện lệnh của Xạ Hồng, có quan hệ thân thiết với phụ thân Trần Tử Ngang. Vì thế thu Trần Tử Ngang làm môn sinh, dạy gã “thơ”, “luận”. Khi đó Trần Tử Ngang quen với mẹ của Dương Thủ Văn, sinh lòng mến mộ với mẹ của Dương Thủ Văn. Đáng tiếc khi đó, mẹ của Dương Thủ Văn chỉ coi gã là em trai, cũng không phát hiện ra việc này. Mấy năm sau, Trịnh Hi Văn lại theo cha rời khỏi Tử Châu.
Nhoáng một cái, thiếu niên Trần Tử Ngang ngày xưa đã trở thành một nhà học vấn uyên bác.
Năm Điều Lộ Nguyên, tức là năm 679 công nguyên, Trần Tử Ngang tài năng xuất chúng, ra khỏi Tam Hạp Bắc lên Trường An, tham gia khoa cử.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
ở cửa núi xuất hiện thân ảnh của Dương Thừa Liệt.
Nhìn thấy Trần Tử Ngang xuất hiện, ông ta có chút sửng sốt, chợt lộ ra bộ dáng chán ghét:
– Trần Bá Ngọc, ngươi vẫn như cũ. Mỗi lần đều đột nhiên xuất hiện, xuất quỷ nhập thần giống như hồn quỷ, không phải nói là ngày mai mới tới sao?
– Ha ha ha, ta chính là muốn cho ngươi kinh ngạc, có vui không?
Dương Thừa Liệt cau mày nói:
– Mất hứng, không vui, ta sắp phiền chết rồi!
Nói xong, Trần Tử Ngang đã tới ngoài cửa núi.
Dương Thừa Liệt trừng mắt nhìn gã, gã thì cứng cố, bộ dáng không phục nhìn Dương Thừa Liệt.
Dương Thủ Văn có chút giật mình, không rõ hai vị này rốt cuộc là sao, thấy thế nào cũng giống như sắp đánh nhau vậy.
– Văn Tuyên, đã lâu không gặp.
– Trần Bá Ngọc, ngươi bây giờ càng làm người khác chán ghét hơn so với trước kia.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Trần Tử Ngang đột nhiên nhoẻn miệng cười, mà trên mặt của Dương Thừa Liệt cũng lộ ra nụ cười.
Dương Thừa Liệt bước ra cửa núi, chắp tay vái chào với Trần Tử Ngang.
Mà Trần Tử Ngang không đáp lề, mà tiến lên ôm lấy Dương Thừa Liệt.
Cái gì vậy, tình cảm thật mãnh liệt!
Dương Thủ Văn ở phía sau nhìn xem trợn mắt há mồm, có chút không biết làm thế nào cho phải.
Nhưng Dương Thừa Liệt lại phát hiện cái túi trên người hắn, đột nhiên đẩy Trần Tử Ngang ra, chỉ vào cái mũi gã chửi ‘âm lên.
– Trần Bá Ngọc, ngươi thật vô sỉ.
-Ta làm sao vậy?
– Sao ngươi lại đế con của ta khiêng túi giúp ngươi? Trước kia ngươi chính là như vậy, bắt ta khiêng túi giúp ngươi, hiện tại lại bắt nạt con ta, hay là ngươi cho rằng Dương gia ta dễ bắt nạt hử?
– Ha ha, ta cố ý đây.
Trần Tử Ngang nói xong, dường như nhớ ra
chuyện thú vị gì đó, cười khúc khích ra tiếng.
Dương Thừa Liệt thì chỉ vào Dương Thủ Văn mắng:
– Ngươi tên ngu ngốc này, bị người bắt nạt còn không biết, bình thường còn tự cho là thông minh chỉ điếm người khác. Nhanh ném thứ đó xuống, tên nhà nho nghèo này thật xấu xa, tuyệt đối đừng đối xử tốt với gã.
Nói thì nói như thế, Dương Thừa Liệt lại đi tới, một tay đoạt lấy cái túi trong tay Dương Thủ Văn, sau đó cầm đi vào cửa núi.
– Dương Văn Tuyên, con của ngươi hoá ra ngốc giống như ngươi.
– Ngươi còn dám nói nữa, ta sẽ đập chết ngươi.
– Đến đây, ta chả lẽ lại sợ ngươi à?
Hai người vừa tranh cãi ‘âm ĩ, vừa đi vào cửa núi.
Dương Thủ Văn liếc mắt nhìn Dương Mạt Lỵ, vẻ mặt Dương Mạt Lỵ lại mờ mịt.
Trời mới biết quan hệ giữa Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang rốt cuộc là như thế nào, nhưng hiện tại xem ra, hẳn không phải là kẻ thù.
Chỉ có điều…
Dương Thủ Văn vẫn cảm thấy có chút kỳ
quái, hắn cảm thấy sự xuất hiện của Trần Tử Ngang có chút đột nhiên.
Sau giờ ngọ, Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang nói chuyện ởtrong thiện phòng.
Bọn họ khi thì cãi vã, khi thì khóc cười cực to, làm cho người ta có cảm giác bị điên.
Dương Thủ Văn xin lỗi bọn họ trong chốc lát, liền cáo từ rời khỏi.
Hắn đại khái đã biết quan hệ giữa Trần Tử Ngang và Dương Thừa Liệt. Nếu dùng một câu khái quát, thì đó là tình địch.
Trần Tử Ngang là người Xạ Hồng Tử Châu, là đời sau của người huyện Xạ Hồng tỉnh Tứ Xuyên.
Mẹ của Dương Thủ Văn, từ nhỏ đã cùng cha nhập Xuyên. Lúc ấy ngoại tố phụ của Dương Thủ Văn là Huyện lệnh của Xạ Hồng, có quan hệ thân thiết với phụ thân Trần Tử Ngang. Vì thế thu Trần Tử Ngang làm môn sinh, dạy gã “thơ”, “luận”. Khi đó Trần Tử Ngang quen với mẹ của Dương Thủ Văn, sinh lòng mến mộ với mẹ của Dương Thủ Văn. Đáng tiếc khi đó, mẹ của Dương Thủ Văn chỉ coi gã là em trai, cũng không phát hiện ra việc này. Mấy năm sau, Trịnh Hi Văn lại theo cha rời khỏi Tử Châu.
Nhoáng một cái, thiếu niên Trần Tử Ngang ngày xưa đã trở thành một nhà học vấn uyên bác.
Năm Điều Lộ Nguyên, tức là năm 679 công nguyên, Trần Tử Ngang tài năng xuất chúng, ra khỏi Tam Hạp Bắc lên Trường An, tham gia khoa cử.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương