Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm
Chương 100: Thi Phủ Bát Đầu, Đề Thi An Quốc (1)
Tìm người đọc sách mà mình hâm mộ xin chữ ký là một chuyện vẫn thường xuyên xảy ra, cũng là một chuyện trịnh trọng.
Hứa Thanh Tiêu là người hiền hoà, có thể nói là ai đến cũng không từ chối.
Còn chưa tới giờ Mão, các văn nhân hoặc là vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hoặc là cùng nhau nói chuyện phiếm.
Bỗng khi nghe thấy Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, hơn nữa còn ký tên cho mọi người, trong phút chốc, chuyện này như hòn đá rơi vào đăm nước yên tĩnh, gợi nên ngàn cơn sóng.
“Nhanh lên, còn đờ ra đó làm gì, Hứa Vạn Cổ tới rồi."
“Cái gì, Hứa Vạn Gổ tới rồi?”
“Hứa Vạn Cổ đang kí tên cho người ta, chúng ta cũng nhanh chân đến đó thôi.”
“Tương lai Hứa Vạn Gổ ít nhất cũng là đại nho, có thể được đại nho viết chữ sau này đem treo trong nhà, không chừng còn có thể tăng phúc cho con cháu đó.”
“Dẫn ta đi với, dẫn ta đi với.”
“Hứa Vạn Gổ là ai vậy? Ta chưa từng nghe qua tên hẳn, tại sao phải tìm hẳn xin chữ ký?”
“Cái gì? Hứa Vạn Cổ là Hứa Thanh Tiêu? Chính là cái người viết bài Mãn Giang Hồng kia? Huynh đài, chờ ta theo với.”
Trong phút chốc, đám người trở nên sôi trào, dù sao thì cũng đang trong lúc rãnh rồi, chạy đến xin chữ. ký cũng không bị thiệt
Lúc này.
Đám người xung quanh Hứa Thanh Tiêu như sôi trào, vây quanh trong trong ngoài ngoài tính sơ cũng khoảng vài trăm, tất cả đều tới để xin chữ ký.
Giữa đám người, bọn người Vương Nho đang cố gắng giữ gìn trật tự.
Hứa Thanh Tiêu nhìn thấy cảnh này thì cũng hơi hoảng, mấy trăm người đàn ông như hổ như sói nhào về phía mình, ai mà chịu cho nối?
Mà Tiần Tỉnh Hà lúc này đang đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh quan sát tất cả.
Thực ra thì Trần Tinh Hà cũng rất muốn hỏi một câu.
Các người có muốn xin chữ ký của ta hay không?
Nhưng mà hắn ta lại không thể nói ra những lời này.
Nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu đang được đám người hâm mộ, Trần Tỉnh Hà hơi hâm mộ, nhưng ý chí lại càng thêm kiên định.
Hôm nay, sau khi thi phú.
Hắn ta muốn để cho tất cả mọi người biết, hẳn, Trần Tinh Hà mới là người tài hoa nhất Phủ Nam Dự.
Đến lúc đó cho dù các người có cầu Trần mỗ ta đặt bút thì Trần mỗ ta cũng không cho.
Ngay lúc Trần Tinh Hà đang “đu dây” thì có một âm thanh vang lên.
“Xin hỏi các hạ là Trần Tinh Hà, Trần huynh sao?”
Đó là một Nho sinh thanh tú, trong tay căm quyển sổ và một cây bút lông nhỏ.
“Đúng vậy.”
Giờ khắc này, trong lòng Trần Tinh Hà tràn đầy hưng phấn.
Cuối cùng thì cũng có người nhận ra Trần mỗ ta.
Rất tốt, xét thấy ngươi có một đôi mắt tính tường, ta sẽ kí cho ngươi cái tên, là chữ ký đầu tiên, sau này ngươi có thể khoe khoang với con cháu đời sau rồi.
Trong lòng Trần Tỉnh Hà nghĩ vậy.
Mà người kia cũng đưa số và bút lông nhỏ về phía trước, nói: “Nghe nói Trần huynh là huynh trưởng của Hứa Vạn Cổ huynh, vậy chẳng hay có thể xin chữ ký giúp ta được không?”
Nam tử thanh tú vô cùng kích động mà nói.
Sau một khắc, đôi bàn tay đã đưa tới của Trần Tinh Hà chậm rãi thu về, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tự xin đi.”
Nói xong lời này, hẳn ta lui về sau nửa bước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bắt đầu hình thức tự bế.
Lúc này, sự náo nhiệt bên ngoài phủ viện cũng làm cho người trong nội viện chú ý.
Trường thi Nam Dự.
Bên trong trường thi, chín vị lão giả đang đứng cách đó không xa, nhìn xem toàn cảnh ồn ào bên ngoài.
“Chỉ còn một canh giờ nữa là đến giờ thí phủ, tại sao bên ngoài lại ön ào như vậy?"
Lão giả dẫn đầu đứng ở giữa hơi nhíu mày, hỏi một câu như vậy.
“Hồi Triệu đại nhân, mới vừa đi nghe ngóng một phen, hình như là do Hứa Thanh Tiêu tới cho nên mấy văn nhân này hơi kích động mà thôi.
Có người trả lời, nói rõ nguyên nhân.
“Hứa Thanh Tiêu, chính là Hứa Thanh Tiêu đã làm ra bài Mãn Giang Hồng đó sao?”
Ông ta lại hỏi thêm một câu, rồi lại tiếp tục nói:
“Có thể làm ra một bài thiên cổ tuyệt từ như vậy thật đúng là không tầm thường, anh hùng xuất thiếu niên tuy rằng tốt, nhưng cũng không căn phải ồn ào như vậy."
"Cho người ngăn đám ồn ào kia lại chút đi, khi giờ Mão vừa đến thì lập tức mở cửa sân.”
Triệu đại nhân chậm rãi nói.
Địa vị của vị Triệu đại nhân này rất lớn, đến từ Hàn Lâm viện, chính là chủ khảo phụ trách kỳ thi phủ ở phủ Nam Dự.
Người tới từ kinh thành, khí thế thật đúng là tớn.
Tên tuổi của Hứa Thanh Tiêu đã vang dội toàn Nam Dự, những người đọc sách bình thường cho dù học nhiều hơn mấy năm thì lúc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ khách sáo một phen, dù sao có ai lại không muốn kết bạn với một thanh niên có triển vọng chứ?
Nhưng mà vị Triệu Nguyên Triệu đại nhân này, chẳng những không có bất kỳ biểu hiện ngạc nhiên nào, vẫn giống hệt như thường ngày.
Ngẫm lại thì cũng đúng, Hàn Lâm viện Đại Ngụy dù sao cũng là nơi tụ tập của sĩ tử từ khắp nơi trong thiên hạ, làm sao có những người phàm tục được.
Rất nhanh sau đó, bên trong trường thi đã phái người ra ngăn cản sự ồn ào bên ngoài phủ lại.
Có người ngăn lại, lúc này Hứa Thanh Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đám người Vương Nho cũng thở hồng hộc.
Cũng may là tất cả đều không sao.
Đám văn nhân này thật sự là quá hung mãnh, nếu như không có quan sai ngăn lại thì Hứa Thanh Tiêu có cảm giác đám người này có khi còn muốn đưa tay đụng vào người mình.
Có điều ngay lúc này, Lý Hâm đi đến.
Sau khi làm lễ với Hưa Thanh Tiêu xong, hắn dùng ánh mắt ra hiệu.
Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu được, sau khi mỉm cười đáp lại thì cũng không nói gì thêm.
Cứ như vậy mãi cho đến giờ Mão.
“Đi vào.”
Một tiếng chuông và một âm thanh to rõ vang lên, thi phủ cuổi cùng cũng sắp bắt đầu.
Cổng của trường thi được mở ra, hai mươi tên quan sai đứng tụm lại một chỗ. Đám học sinh xếp thành bốn hàng lần lượt đi vào.
Đầu tiên là lấy ra thư chứng minh, sau đó là lấy ra giấy tờ chứng minh được vào thi phủ, cuối cùng là kiểm tra xem trên người hoặc trên quần áo có giấu tài liệu hay là có dấu vết gì hay không.
Kiểm tra nghiêm ngặt xong mới được bước vào phòng thi.
Lúc này, lợi ích của danh tiếng cũng được thể hiện ra.
Vốn Hứa Thanh Tiêu phải xếp ở đẳng sau nhưng do mọi người nhao nhao nhường chỗ cho nên Hứa Thanh Tiêu được đi ở hàng đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Hứa Thanh Tiêu là người hiền hoà, có thể nói là ai đến cũng không từ chối.
Còn chưa tới giờ Mão, các văn nhân hoặc là vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hoặc là cùng nhau nói chuyện phiếm.
Bỗng khi nghe thấy Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, hơn nữa còn ký tên cho mọi người, trong phút chốc, chuyện này như hòn đá rơi vào đăm nước yên tĩnh, gợi nên ngàn cơn sóng.
“Nhanh lên, còn đờ ra đó làm gì, Hứa Vạn Cổ tới rồi."
“Cái gì, Hứa Vạn Gổ tới rồi?”
“Hứa Vạn Cổ đang kí tên cho người ta, chúng ta cũng nhanh chân đến đó thôi.”
“Tương lai Hứa Vạn Gổ ít nhất cũng là đại nho, có thể được đại nho viết chữ sau này đem treo trong nhà, không chừng còn có thể tăng phúc cho con cháu đó.”
“Dẫn ta đi với, dẫn ta đi với.”
“Hứa Vạn Gổ là ai vậy? Ta chưa từng nghe qua tên hẳn, tại sao phải tìm hẳn xin chữ ký?”
“Cái gì? Hứa Vạn Cổ là Hứa Thanh Tiêu? Chính là cái người viết bài Mãn Giang Hồng kia? Huynh đài, chờ ta theo với.”
Trong phút chốc, đám người trở nên sôi trào, dù sao thì cũng đang trong lúc rãnh rồi, chạy đến xin chữ. ký cũng không bị thiệt
Lúc này.
Đám người xung quanh Hứa Thanh Tiêu như sôi trào, vây quanh trong trong ngoài ngoài tính sơ cũng khoảng vài trăm, tất cả đều tới để xin chữ ký.
Giữa đám người, bọn người Vương Nho đang cố gắng giữ gìn trật tự.
Hứa Thanh Tiêu nhìn thấy cảnh này thì cũng hơi hoảng, mấy trăm người đàn ông như hổ như sói nhào về phía mình, ai mà chịu cho nối?
Mà Tiần Tỉnh Hà lúc này đang đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh quan sát tất cả.
Thực ra thì Trần Tinh Hà cũng rất muốn hỏi một câu.
Các người có muốn xin chữ ký của ta hay không?
Nhưng mà hắn ta lại không thể nói ra những lời này.
Nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu đang được đám người hâm mộ, Trần Tỉnh Hà hơi hâm mộ, nhưng ý chí lại càng thêm kiên định.
Hôm nay, sau khi thi phú.
Hắn ta muốn để cho tất cả mọi người biết, hẳn, Trần Tinh Hà mới là người tài hoa nhất Phủ Nam Dự.
Đến lúc đó cho dù các người có cầu Trần mỗ ta đặt bút thì Trần mỗ ta cũng không cho.
Ngay lúc Trần Tinh Hà đang “đu dây” thì có một âm thanh vang lên.
“Xin hỏi các hạ là Trần Tinh Hà, Trần huynh sao?”
Đó là một Nho sinh thanh tú, trong tay căm quyển sổ và một cây bút lông nhỏ.
“Đúng vậy.”
Giờ khắc này, trong lòng Trần Tinh Hà tràn đầy hưng phấn.
Cuối cùng thì cũng có người nhận ra Trần mỗ ta.
Rất tốt, xét thấy ngươi có một đôi mắt tính tường, ta sẽ kí cho ngươi cái tên, là chữ ký đầu tiên, sau này ngươi có thể khoe khoang với con cháu đời sau rồi.
Trong lòng Trần Tỉnh Hà nghĩ vậy.
Mà người kia cũng đưa số và bút lông nhỏ về phía trước, nói: “Nghe nói Trần huynh là huynh trưởng của Hứa Vạn Cổ huynh, vậy chẳng hay có thể xin chữ ký giúp ta được không?”
Nam tử thanh tú vô cùng kích động mà nói.
Sau một khắc, đôi bàn tay đã đưa tới của Trần Tinh Hà chậm rãi thu về, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tự xin đi.”
Nói xong lời này, hẳn ta lui về sau nửa bước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bắt đầu hình thức tự bế.
Lúc này, sự náo nhiệt bên ngoài phủ viện cũng làm cho người trong nội viện chú ý.
Trường thi Nam Dự.
Bên trong trường thi, chín vị lão giả đang đứng cách đó không xa, nhìn xem toàn cảnh ồn ào bên ngoài.
“Chỉ còn một canh giờ nữa là đến giờ thí phủ, tại sao bên ngoài lại ön ào như vậy?"
Lão giả dẫn đầu đứng ở giữa hơi nhíu mày, hỏi một câu như vậy.
“Hồi Triệu đại nhân, mới vừa đi nghe ngóng một phen, hình như là do Hứa Thanh Tiêu tới cho nên mấy văn nhân này hơi kích động mà thôi.
Có người trả lời, nói rõ nguyên nhân.
“Hứa Thanh Tiêu, chính là Hứa Thanh Tiêu đã làm ra bài Mãn Giang Hồng đó sao?”
Ông ta lại hỏi thêm một câu, rồi lại tiếp tục nói:
“Có thể làm ra một bài thiên cổ tuyệt từ như vậy thật đúng là không tầm thường, anh hùng xuất thiếu niên tuy rằng tốt, nhưng cũng không căn phải ồn ào như vậy."
"Cho người ngăn đám ồn ào kia lại chút đi, khi giờ Mão vừa đến thì lập tức mở cửa sân.”
Triệu đại nhân chậm rãi nói.
Địa vị của vị Triệu đại nhân này rất lớn, đến từ Hàn Lâm viện, chính là chủ khảo phụ trách kỳ thi phủ ở phủ Nam Dự.
Người tới từ kinh thành, khí thế thật đúng là tớn.
Tên tuổi của Hứa Thanh Tiêu đã vang dội toàn Nam Dự, những người đọc sách bình thường cho dù học nhiều hơn mấy năm thì lúc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ khách sáo một phen, dù sao có ai lại không muốn kết bạn với một thanh niên có triển vọng chứ?
Nhưng mà vị Triệu Nguyên Triệu đại nhân này, chẳng những không có bất kỳ biểu hiện ngạc nhiên nào, vẫn giống hệt như thường ngày.
Ngẫm lại thì cũng đúng, Hàn Lâm viện Đại Ngụy dù sao cũng là nơi tụ tập của sĩ tử từ khắp nơi trong thiên hạ, làm sao có những người phàm tục được.
Rất nhanh sau đó, bên trong trường thi đã phái người ra ngăn cản sự ồn ào bên ngoài phủ lại.
Có người ngăn lại, lúc này Hứa Thanh Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đám người Vương Nho cũng thở hồng hộc.
Cũng may là tất cả đều không sao.
Đám văn nhân này thật sự là quá hung mãnh, nếu như không có quan sai ngăn lại thì Hứa Thanh Tiêu có cảm giác đám người này có khi còn muốn đưa tay đụng vào người mình.
Có điều ngay lúc này, Lý Hâm đi đến.
Sau khi làm lễ với Hưa Thanh Tiêu xong, hắn dùng ánh mắt ra hiệu.
Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu được, sau khi mỉm cười đáp lại thì cũng không nói gì thêm.
Cứ như vậy mãi cho đến giờ Mão.
“Đi vào.”
Một tiếng chuông và một âm thanh to rõ vang lên, thi phủ cuổi cùng cũng sắp bắt đầu.
Cổng của trường thi được mở ra, hai mươi tên quan sai đứng tụm lại một chỗ. Đám học sinh xếp thành bốn hàng lần lượt đi vào.
Đầu tiên là lấy ra thư chứng minh, sau đó là lấy ra giấy tờ chứng minh được vào thi phủ, cuối cùng là kiểm tra xem trên người hoặc trên quần áo có giấu tài liệu hay là có dấu vết gì hay không.
Kiểm tra nghiêm ngặt xong mới được bước vào phòng thi.
Lúc này, lợi ích của danh tiếng cũng được thể hiện ra.
Vốn Hứa Thanh Tiêu phải xếp ở đẳng sau nhưng do mọi người nhao nhao nhường chỗ cho nên Hứa Thanh Tiêu được đi ở hàng đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương