Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm
Chương 31: Nhập Phẩm Lần Nữa, Nho Đạo Thập Phẩm (1)
Chương 31
Mở mắt ra lần nữa.
Là Thiên Địa Văn Cung.
Cả tòa Văn Cung đều truyền đến tiếng nói to lớn.
"Ứng như tiền quyền, bất đắc kỳ ý, ứng như mỹ sắc, bất đắc kỳ duyệt, ứng như thao thiết, bất đắc kỳ tâm."
"Đời một người, chẳng qua chỉ có trăm năm, trọn đời cây cỏ, lại chỉ trong nháy mắt, nhân sinh khổ đoản, gây dựng được bao nhiêu?"
Đây là thánh ngôn.
Hứa Thanh Ngôn khôi phục lại ý thức, hắn hơi kinh ngạc, đồng thời cũng chắc chắn nơi Thiên Địa Văn Cung kia có quan hệ mật thiết với "Nho đạo".
Không suy nghĩ nhiều nữa, Hứa Thanh Tiêu đi vào trong Văn Cung.
Dường như trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu đã phát hiện chỗ khác biệt.
Trong ao tràn đầy một thứ chất khí màu trắng.
Giống như mây mù sương khói vậy.
Nhưng đang liên tục tăng lên không ngừng, ước chừng qua một lúc lâu, bên trong ao đã tràn đầy mây mù.
Sau một khắc, tất cả sương mù mây khói màu trắng đều xông thẳng về phía pho tượng đầu tiên đặt ở chính giữa đại điện.
Sương trắng quấn quanh pho tượng, có vẻ mịt mờ mà thần bí.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía đó chăm chú.
Trong vòng ba tháng mình nhất định phải đột phá được cửu phẩm, đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, ngay từ đầu hắn đã không muốn tiếp tục tu luyện dị thuật rồi, giờ này có thể ngăn chặn được ma chủng hay không, tất cả đều phải dựa vào tòa Thiên Địa Văn Cung này.
Cho nên bất kỳ loại biến hóa nào của Văn Cung, dường như đều liên quan đến vận mệnh trong tương lai của bản thân mình vậy.
Mà thời gian cùng đang từng chút một trôi qua.
Đến cuối cùng, pho tượng nhìn vô cùng sống động bắt đầu nứt toác ra, vết nứt này nối liền vết nứt khác, phát ra tiếng vang.
Hứa Thanh Tiêu không dám phát ra tiếng động, mà đứng yên nhìn.
Hắn không dám làm bậy, sợ sẽ phá hỏng chuyện gì đó.
Cuối cùng, pho tượng từ đầu đến chân đều rạn nứt hết, từng mảnh vụn màu trắng rơi xuống lả tả, sau đó lại hóa thành một luồng sương trắng nhạt nhòa, giống như một dòng nước, lại chảy vào trong ao như cũ.
Mà pho tượng ấy đã biến mất, thay vào đó là một người còn sống.
Đúng vậy.
Một người còn sống.
Hứa Thanh Tiêu líu hết cả lưỡi.
Hắn không ngờ, ở trong pho tượng này còn giấu một người sống nữa ư?
Nhưng mà ngẫm lại thì tòa Văn Cung Thiên Địa này cũng không phải thực thể, như vậy thì cũng có thể hiểu được.
"Là đại năng tuyệt thế ư?"
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại sinh ra tò mò.
Là một người xuyên không đến đây, Hứa Thanh Tiêu càng hiểu được chiêu thức này.
Nhưng đáng tiếc, đây không phải một cụ già nào hết, trái lại còn là một người trẻ tuổi, hơn nữa tướng mạo còn rất đẹp trai nữa.
Ngũ quan thanh tú, ưa nhìn, màu da như tuyết, tóc dài ba ngàn sợ, dùng một cái ngọc quan màu xanh nhạt để ghim tóc lên, phía trên còn cài một cây trâm màu xanh nhạt nốt.
Hơn nữa toàn thân đều tỏa ra khí chất tiên nhân.
Tựa như trích tiên vậy.
Nhìn dáng vẻ thôi cũng biết là bất phàm.
Nhưng mà, còn chưa kịp để Hứa Thanh Tiêu mở miệng lên tiếng trước.
Ánh mắt của vị nam tử tuấn mỹ kia đã hạ xuống.
Y hơi mơ màng, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
"Ta là ai?"
Giọng rất dễ nghe, ôn nhuận như ngọc.
Nhưng câu hỏi này khiến Hứa Thanh Tiêu ngẩn người.
Sao mà không đi theo đường cũ đã vẽ ra vậy cha nội?
Vừa lên sàn đã hỏi ta là ai?
Sao ta biết ngươi là ai chứ?
Theo lý thuyết không phải nên hỏi thẳng bây giờ là niên đại nào? Sao đó thấp giọng trầm ngâm nói một câu, không ngờ ta lại ngủ say nhiều năm như vậy, cảm tạ tiểu hữu đây đã cứu ta ra, để báo đáp ngươi, ta sẽ truyền thụ cho ngươi quyển tâm pháp vô thượng này.
Hứa Thanh Tiêu khó chịu.
Ban đầu nhìn thấy có người xuất hiện, còn tưởng là cụ già thập cổ lai hi, không ngờ lại bắt đầu như này.
Thôi kệ nội tâm có khó chịu đến thế nào đi chăng nữa, Hứa Thanh Tiêu vẫn lập tức đi lên phía trước nói.
"Vãn bối Hứa Thanh Tiêu, xin ra mắt tiền bối."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói, lễ nghi đúng nơi đúng chỗ, mặc dù không biết lai lịch của đối phương ra sao, nhưng chắc chắn là tốt hơn thân phận nha dịch của mình một trăm lẻ tám ngàn lần.
Có thể phá tượng đi ra ở chỗ này, thì địa vị sao có thể nhỏ được?
"Hứa Thanh Tiêu?"
"Tên ta là Hứa Thanh Tiêu hả?"
Nam tử tuấn mỹ hơi ngạc nhiên hỏi.
Thôi rồi.
Là thằng ngu.
Hứa Thanh Tiêu chết trong lòng một chút, còn nghĩ đối phương sẽ mang mình cất cánh bay lên trời cao, nhưng không ngờ đối phương chẳng những đến cả bản thân mình là ai cũng không biết, lại còn không nghe hiểu tiếng người nữa.
"Tiền bối, vãn bối là Hứa Thanh Tiêu, vãn bối không biết tiền bối là ai."
"Nhưng mà tiền bối có thể từ từ suy nghĩ cẩn thận, chắc là vì vừa sống dậy, ký ức còn phủi đầy bụi."
Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể tiếp tục kiên trì nói.
Trong lòng còn mong người này chỉ mất trí nhớ tạm thời, đợi một lát là có thể nhớ ra được một vài chuyện.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Mở mắt ra lần nữa.
Là Thiên Địa Văn Cung.
Cả tòa Văn Cung đều truyền đến tiếng nói to lớn.
"Ứng như tiền quyền, bất đắc kỳ ý, ứng như mỹ sắc, bất đắc kỳ duyệt, ứng như thao thiết, bất đắc kỳ tâm."
"Đời một người, chẳng qua chỉ có trăm năm, trọn đời cây cỏ, lại chỉ trong nháy mắt, nhân sinh khổ đoản, gây dựng được bao nhiêu?"
Đây là thánh ngôn.
Hứa Thanh Ngôn khôi phục lại ý thức, hắn hơi kinh ngạc, đồng thời cũng chắc chắn nơi Thiên Địa Văn Cung kia có quan hệ mật thiết với "Nho đạo".
Không suy nghĩ nhiều nữa, Hứa Thanh Tiêu đi vào trong Văn Cung.
Dường như trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu đã phát hiện chỗ khác biệt.
Trong ao tràn đầy một thứ chất khí màu trắng.
Giống như mây mù sương khói vậy.
Nhưng đang liên tục tăng lên không ngừng, ước chừng qua một lúc lâu, bên trong ao đã tràn đầy mây mù.
Sau một khắc, tất cả sương mù mây khói màu trắng đều xông thẳng về phía pho tượng đầu tiên đặt ở chính giữa đại điện.
Sương trắng quấn quanh pho tượng, có vẻ mịt mờ mà thần bí.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía đó chăm chú.
Trong vòng ba tháng mình nhất định phải đột phá được cửu phẩm, đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, ngay từ đầu hắn đã không muốn tiếp tục tu luyện dị thuật rồi, giờ này có thể ngăn chặn được ma chủng hay không, tất cả đều phải dựa vào tòa Thiên Địa Văn Cung này.
Cho nên bất kỳ loại biến hóa nào của Văn Cung, dường như đều liên quan đến vận mệnh trong tương lai của bản thân mình vậy.
Mà thời gian cùng đang từng chút một trôi qua.
Đến cuối cùng, pho tượng nhìn vô cùng sống động bắt đầu nứt toác ra, vết nứt này nối liền vết nứt khác, phát ra tiếng vang.
Hứa Thanh Tiêu không dám phát ra tiếng động, mà đứng yên nhìn.
Hắn không dám làm bậy, sợ sẽ phá hỏng chuyện gì đó.
Cuối cùng, pho tượng từ đầu đến chân đều rạn nứt hết, từng mảnh vụn màu trắng rơi xuống lả tả, sau đó lại hóa thành một luồng sương trắng nhạt nhòa, giống như một dòng nước, lại chảy vào trong ao như cũ.
Mà pho tượng ấy đã biến mất, thay vào đó là một người còn sống.
Đúng vậy.
Một người còn sống.
Hứa Thanh Tiêu líu hết cả lưỡi.
Hắn không ngờ, ở trong pho tượng này còn giấu một người sống nữa ư?
Nhưng mà ngẫm lại thì tòa Văn Cung Thiên Địa này cũng không phải thực thể, như vậy thì cũng có thể hiểu được.
"Là đại năng tuyệt thế ư?"
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại sinh ra tò mò.
Là một người xuyên không đến đây, Hứa Thanh Tiêu càng hiểu được chiêu thức này.
Nhưng đáng tiếc, đây không phải một cụ già nào hết, trái lại còn là một người trẻ tuổi, hơn nữa tướng mạo còn rất đẹp trai nữa.
Ngũ quan thanh tú, ưa nhìn, màu da như tuyết, tóc dài ba ngàn sợ, dùng một cái ngọc quan màu xanh nhạt để ghim tóc lên, phía trên còn cài một cây trâm màu xanh nhạt nốt.
Hơn nữa toàn thân đều tỏa ra khí chất tiên nhân.
Tựa như trích tiên vậy.
Nhìn dáng vẻ thôi cũng biết là bất phàm.
Nhưng mà, còn chưa kịp để Hứa Thanh Tiêu mở miệng lên tiếng trước.
Ánh mắt của vị nam tử tuấn mỹ kia đã hạ xuống.
Y hơi mơ màng, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
"Ta là ai?"
Giọng rất dễ nghe, ôn nhuận như ngọc.
Nhưng câu hỏi này khiến Hứa Thanh Tiêu ngẩn người.
Sao mà không đi theo đường cũ đã vẽ ra vậy cha nội?
Vừa lên sàn đã hỏi ta là ai?
Sao ta biết ngươi là ai chứ?
Theo lý thuyết không phải nên hỏi thẳng bây giờ là niên đại nào? Sao đó thấp giọng trầm ngâm nói một câu, không ngờ ta lại ngủ say nhiều năm như vậy, cảm tạ tiểu hữu đây đã cứu ta ra, để báo đáp ngươi, ta sẽ truyền thụ cho ngươi quyển tâm pháp vô thượng này.
Hứa Thanh Tiêu khó chịu.
Ban đầu nhìn thấy có người xuất hiện, còn tưởng là cụ già thập cổ lai hi, không ngờ lại bắt đầu như này.
Thôi kệ nội tâm có khó chịu đến thế nào đi chăng nữa, Hứa Thanh Tiêu vẫn lập tức đi lên phía trước nói.
"Vãn bối Hứa Thanh Tiêu, xin ra mắt tiền bối."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói, lễ nghi đúng nơi đúng chỗ, mặc dù không biết lai lịch của đối phương ra sao, nhưng chắc chắn là tốt hơn thân phận nha dịch của mình một trăm lẻ tám ngàn lần.
Có thể phá tượng đi ra ở chỗ này, thì địa vị sao có thể nhỏ được?
"Hứa Thanh Tiêu?"
"Tên ta là Hứa Thanh Tiêu hả?"
Nam tử tuấn mỹ hơi ngạc nhiên hỏi.
Thôi rồi.
Là thằng ngu.
Hứa Thanh Tiêu chết trong lòng một chút, còn nghĩ đối phương sẽ mang mình cất cánh bay lên trời cao, nhưng không ngờ đối phương chẳng những đến cả bản thân mình là ai cũng không biết, lại còn không nghe hiểu tiếng người nữa.
"Tiền bối, vãn bối là Hứa Thanh Tiêu, vãn bối không biết tiền bối là ai."
"Nhưng mà tiền bối có thể từ từ suy nghĩ cẩn thận, chắc là vì vừa sống dậy, ký ức còn phủi đầy bụi."
Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể tiếp tục kiên trì nói.
Trong lòng còn mong người này chỉ mất trí nhớ tạm thời, đợi một lát là có thể nhớ ra được một vài chuyện.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương