Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm
Chương 40: Đào Phạm Lại Xuất Hiện (2)
Chương 40
Hai câu nói trước của Chu Lăng còn chưa đủ để làm cho Hứa Thanh Tiêu xúc động, nhưng câu nói sau cùng lại làm động đến lòng của Hứa Thanh Tiêu.
Đúng vậy.
Chẳng lẽ mình cứ muốn ở trong huyện này cả đời hay sao?
Đây hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Hứa Thanh Tiêu không hy vọng xa vời rằng mình có thể làm vương làm tướng nhưng cũng không cam lòng ở lại huyện nhỏ này sống cả đời.
Còn nữa, sự uy hiếp của dị thuật vẫn còn đó, Hứa Thanh Tiêu cũng không thể nào đợi mãi ở nơi này.
Đi ra thế giới bên ngoài, đây là chuyện nhất định phải làm.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu vốn nghĩ vẫn nên đợi thêm một khoảng thời gian, tính tình hắn tương đối cẩn thận chắc chắn, cho nên mới không nghĩ tới muốn rời khỏi huyện Bình An này khi trong tay còn chưa có vốn liếng gì.
Thế giới bên ngoài đúng là rất đặc sắc nhưng nó cũng sẽ ăn thịt người.
Bây giờ Chu Lăng mở miệng bảo mình đi tham gia khoa cử làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút khó chịu, vẫn chưa chuẩn bị xong.
Chẳng qua là Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ ý đồ của Chu Lăng.
Với tình huống của mình bây giờ, muốn đi tham gia khoa cử rõ ràng là không có khả năng được thông qua, nhưng mục đích chủ yếu là để cho mình quen biết thêm nhiều người, có các mối quan hệ của mình, xem như là phòng ngừa chu đáo.
“Tham gia thi phủ, không phải là cần phải tham gia thi hương trước hay sao? Vả lại học sinh cũng chẳng có chút công danh nào, trực tiếp đi tham gia thi phủ, hình như là không được đâu?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, tuy hắn đã nhập phẩm nhưng con đường khoa cử không phải là phải làm từng bước một hay sao?
Đến cả Đồng thí (1) hắn cũng chưa từng tham gia, trực tiếp tham gia thi phủ thì có hơi quá mạnh miệng rồi.
(1): Đồng thí còn gọi là tiểu khảo, là cuộc thi sát hạch tư cách tham gia khoa cử của thí sinh
“Người bình thường thì đúng là cần phải làm từng bước một, nhưng mà ngươi thì khác, ngươi đã nhập phẩm, có thể bớt một bước tham gia Đồng thí, hơn nữa có ta đề cử cho nên có thể bớt thêm một bước thi hương.”
“Thanh Tiêu, ta thấy ngươi tuổi tác cũng không quá hai mươi, hai mươi tuổi đã nhập phẩm, đến phủ Nam Dự đoán chừng có không ít người có ý muốn kết bạn với ngươi, đến lúc đó ngươi có thể thuận theo tự nhiên mà nhảy ra khỏi cái ao nhỏ huyện Bình An này.”
Chu Lăng lắc đầu.
Trực tiếp tham gia thi phủ thì đúng là hoàn toàn không thể, nhưng Hứa Thanh Tiêu đã nhập phẩm, còn có thể trực tiếp giảm bớt Đồng thì, dù sao thì cũng không phải tất cả những người tham gia thi phủ đều có thể nhập phẩm.
Lại thêm chuyện có ông tiến cử, vấn đề không lớn lắm.
Thật ra thì công danh không quá quan trọng đối với Nho đạo nhất mạch, thứ quan trọng chính là phẩm cấp.
Dù sao thì công danh cũng là do triều đình cho, mà phẩm cấp thì chính là sự tán thành của thiên địa, triều đình sao có thể lớn bằng thiên địa được?
Cùng lắm thì đổi một triều đình khác.
Nhưng ngươi không thể đổi luôn cả một thế giới tu luyện Nho đạo đúng không?
Một mạch các lý do của Chu Lăng làm cho Hứa Thanh Tiêu hơi động lòng.
Suy nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng đúng, nếu như không có nguy cơ dị thuật thì Hứa Thanh Tiêu cũng không để ý gì mấy, chờ trở thành đại Nho rồi đi tham gia khoa cử cũng không tệ lắm.
Nhưng nguy cơ dị thuật vẫn còn đây, thế giới của mình nhất định là phải nhanh chóng mở rộng hơn.
Cứ đợi mãi ở huyện Bình An thì vấn đề tin tức sẽ không được linh thông.
Giống như chỉ là một vấn đề về Nho đạo mà cũng phải đến hỏi thăm Chu Lăng mới được, cứ hỏi lung tung kiểu này thì chắc chắn cũng sẽ có ngày làm cho người ta hoài nghi.
Nếu như đi phủ Nam Dự, đọc được nhiều sách hơn thì tất nhiên là vấn đề gì cũng có thể được giải đáp.
Hoàn cảnh ảnh hưởng kết cục.
Sau khi xác định được điểm ấy, Hứa Thanh Tiêu cũng không còn xoắn xuýt gì nữa, gật đầu nói:
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Hai câu nói trước của Chu Lăng còn chưa đủ để làm cho Hứa Thanh Tiêu xúc động, nhưng câu nói sau cùng lại làm động đến lòng của Hứa Thanh Tiêu.
Đúng vậy.
Chẳng lẽ mình cứ muốn ở trong huyện này cả đời hay sao?
Đây hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Hứa Thanh Tiêu không hy vọng xa vời rằng mình có thể làm vương làm tướng nhưng cũng không cam lòng ở lại huyện nhỏ này sống cả đời.
Còn nữa, sự uy hiếp của dị thuật vẫn còn đó, Hứa Thanh Tiêu cũng không thể nào đợi mãi ở nơi này.
Đi ra thế giới bên ngoài, đây là chuyện nhất định phải làm.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu vốn nghĩ vẫn nên đợi thêm một khoảng thời gian, tính tình hắn tương đối cẩn thận chắc chắn, cho nên mới không nghĩ tới muốn rời khỏi huyện Bình An này khi trong tay còn chưa có vốn liếng gì.
Thế giới bên ngoài đúng là rất đặc sắc nhưng nó cũng sẽ ăn thịt người.
Bây giờ Chu Lăng mở miệng bảo mình đi tham gia khoa cử làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút khó chịu, vẫn chưa chuẩn bị xong.
Chẳng qua là Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ ý đồ của Chu Lăng.
Với tình huống của mình bây giờ, muốn đi tham gia khoa cử rõ ràng là không có khả năng được thông qua, nhưng mục đích chủ yếu là để cho mình quen biết thêm nhiều người, có các mối quan hệ của mình, xem như là phòng ngừa chu đáo.
“Tham gia thi phủ, không phải là cần phải tham gia thi hương trước hay sao? Vả lại học sinh cũng chẳng có chút công danh nào, trực tiếp đi tham gia thi phủ, hình như là không được đâu?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, tuy hắn đã nhập phẩm nhưng con đường khoa cử không phải là phải làm từng bước một hay sao?
Đến cả Đồng thí (1) hắn cũng chưa từng tham gia, trực tiếp tham gia thi phủ thì có hơi quá mạnh miệng rồi.
(1): Đồng thí còn gọi là tiểu khảo, là cuộc thi sát hạch tư cách tham gia khoa cử của thí sinh
“Người bình thường thì đúng là cần phải làm từng bước một, nhưng mà ngươi thì khác, ngươi đã nhập phẩm, có thể bớt một bước tham gia Đồng thí, hơn nữa có ta đề cử cho nên có thể bớt thêm một bước thi hương.”
“Thanh Tiêu, ta thấy ngươi tuổi tác cũng không quá hai mươi, hai mươi tuổi đã nhập phẩm, đến phủ Nam Dự đoán chừng có không ít người có ý muốn kết bạn với ngươi, đến lúc đó ngươi có thể thuận theo tự nhiên mà nhảy ra khỏi cái ao nhỏ huyện Bình An này.”
Chu Lăng lắc đầu.
Trực tiếp tham gia thi phủ thì đúng là hoàn toàn không thể, nhưng Hứa Thanh Tiêu đã nhập phẩm, còn có thể trực tiếp giảm bớt Đồng thì, dù sao thì cũng không phải tất cả những người tham gia thi phủ đều có thể nhập phẩm.
Lại thêm chuyện có ông tiến cử, vấn đề không lớn lắm.
Thật ra thì công danh không quá quan trọng đối với Nho đạo nhất mạch, thứ quan trọng chính là phẩm cấp.
Dù sao thì công danh cũng là do triều đình cho, mà phẩm cấp thì chính là sự tán thành của thiên địa, triều đình sao có thể lớn bằng thiên địa được?
Cùng lắm thì đổi một triều đình khác.
Nhưng ngươi không thể đổi luôn cả một thế giới tu luyện Nho đạo đúng không?
Một mạch các lý do của Chu Lăng làm cho Hứa Thanh Tiêu hơi động lòng.
Suy nghĩ kỹ một chút thì thấy cũng đúng, nếu như không có nguy cơ dị thuật thì Hứa Thanh Tiêu cũng không để ý gì mấy, chờ trở thành đại Nho rồi đi tham gia khoa cử cũng không tệ lắm.
Nhưng nguy cơ dị thuật vẫn còn đây, thế giới của mình nhất định là phải nhanh chóng mở rộng hơn.
Cứ đợi mãi ở huyện Bình An thì vấn đề tin tức sẽ không được linh thông.
Giống như chỉ là một vấn đề về Nho đạo mà cũng phải đến hỏi thăm Chu Lăng mới được, cứ hỏi lung tung kiểu này thì chắc chắn cũng sẽ có ngày làm cho người ta hoài nghi.
Nếu như đi phủ Nam Dự, đọc được nhiều sách hơn thì tất nhiên là vấn đề gì cũng có thể được giải đáp.
Hoàn cảnh ảnh hưởng kết cục.
Sau khi xác định được điểm ấy, Hứa Thanh Tiêu cũng không còn xoắn xuýt gì nữa, gật đầu nói:
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương