[Đam Mỹ] Trói Buộc

Chương 50: Đánh dấu



hắn nắm áo cậu lôi cậu đến một căn phòng lớn, thẳng tay ném cậu xuống giường một cách mạnh bạo

“ư” cậu bị hắn ném mạnh xuống giường lưng vô tình chạm vào thành giường làm cậu đau đớn khẽ kêu lên

hắn đột ngột phóng thích pheromone của bản thân ra, khiến cậu choáng ngợp và run rẩy cậu nhìn vẻ mặt và ánh mắt hắn thì sợ hãi, cậu cố gắng xoay người bước xuống giường mà bỏ chạy, hắn dùng pheromone của bản thân áp chế cậu

khiến cậu run rẩy cơ thể cậu không ngừng run lên vì lượng pheromone ngày càng nồng đậm, chân cậu mềm nhũn ra và không đứng nổi khụy xuống giường, cậu cắn răng chịu đựng cố gắng kháng cự lại pheromone của hắn

hắn lại một lần nữa ném cậu lên giường, hắn nắm áo cậu xé mạnh, sau đó lật người cậu lại đưa tay lên vén tóc sau gáy cậu ra

cậu sợ hãi trước hành động của hắn, hắn đây là đang muốn cưỡng ép đánh dấu cậu? không được tuyệt đối không được, cậu không thể để hắn đánh dấu cậu “không được, anh không được đánh dấu”

“tôi nói anh nghe không rõ sao? buông ra anh buông tôi ra” cậu vùng vẫy gào hét

cậu không muốn bị hắn đánh dấu, một khi cậu bị hắn đánh dấu sau này sẽ phải phụ thuộc vào hắn, và cũng sẽ không thể rời khỏi đây

“không thể”. hắn không quan tâm lời cậu nói đưa răng lên cắn mạnh vào tuyến thể cậu một cách mạnh bạo

“Lam Dung Ly anh là tên khốn, sao anh có thể đối với tôi như vậy?” tuyến thể bị hắn cưỡng ép mạnh bạo mà đánh dấu khiến cậu rất đau đớn, cảm giác bị cưỡng chế ép buộc phải tiếp nhận tin tức tố từ người khác mà bản thân không muốn thật sự rất thống khổ, cậu cảm nhận được tinh tức tố của bản thân đang dần bị tin tức tố của hắn xâm chiếm, cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng được mà ngất đi

…----------------…



…Đêm đến…

trong một căn phòng rộng lớn và xa hoa, cậu nằm trên giường chợt tỉnh dậy, cậu ngồi dậy cảm giác đau nhói từ sau gáy truyền đến âm ỉ

hắn từ bên ngoài mở cửa bước vào, nhìn thấy cậu đang ngồi trên giường đi đến kiên nhẫn hỏi “tại sao lại chạy trốn?”

“tại sao? không phải anh là người rõ nhất sao? cậu nhìn hắn giễu cợt nói

thái độ của cậu làm hắn càng tức giận hơn, hắn đưa tay lên bóp miệng cậu, giọng nói lạnh lẽo và gương mặt không chút cảm xúc “Hàn Tư Niệm dù tôi có đính hôn hay là kết hôn với ai thì cũng không liên quan đến em, và em vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi tôi”

Lam Dung Ly rốt cuộc anh xem tôi là gì? là tình nhân? hay là một món đồ chơi mà anh đã mua về để phát tiết trên giường? cậu cười khổ nhàn nhạt nói “ha anh nói đúng, dù anh có kết hôn với ai thì cũng không liên quan đến tôi, tôi đâu có tư cách gì để xen vào chuyện của anh, tôi chỉ hy vọng sau khi anh kết hôn rồi thì có thể để tôi rời đi”

“rời đi? hóa ra trong thời gian sống ở đây em chỉ luôn nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi?” giọng nói của hắn càng trở nên lạnh lẽo hơn, sắc mặt cũng càng trở nên âm trầm hơn

hắn buông tay đang bóp miệng cậu ra sau đó nắm lấy chân cậu uy hiếp “em bướng bỉnh như vậy, hay là tôi bẻ gãy đôi chân này của em để em cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ sẽ rời khỏi tôi”

lời hắn vừa nói ra khiến cậu sợ hãi gương mặt khẽ biến sắc. “Lam Dung Ly anh điên rồi, anh thật sự bị điên rồi”

“tôi đúng là điên rồi nên mới để em tự do tự tại như vậy, ngay từ đầu tôi nên đánh dấu và cầm tù em để em không có cơ hội để suy nghĩ đến việc chạy trốn” hắn đột ngột cắn mạnh xuống đùi cậu đến bật máu, cậu đau đớn cắn chặt môi chịu đựng
Chương trước Chương tiếp