[Đam Mỹ] Trói Buộc
Chương 55: Anh đúng là trẻ con
“buông ra”
Lãnh Dực nắm chặt cổ tay Lạc Dương kéo đi dưới ánh mắt của rất nhiều người, cổ tay Lạc Dương đau nhói vì bị nắm chặt vùng vẫy nói “anh đang làm tôi đau đó, nhanh bỏ tay ra”
Lãnh Dực đột ngột dừng lại sau lời nói của Lạc Dương, sau đó xoay người lại buông cổ tay Lạc Dương ra “xin lỗi đã làm đau em”
Lạc Dương nhìn dáng vẻ tủi thân của Lãnh Dực, hệt như một chú cún nhỏ trong lòng cảm thấy Lãnh Dực có chút đáng yêu, tim bỗng trở nên loạn nhịp đập thình thịch và nhanh hơn
“anh hôm nay sao vậy?” Lạc Dương xoa xoa cổ tay vừa bị nắm có chút đỏ khẽ nhói
“tôi chỉ là…không thích em gần gũi thân mật với người khác”. lời nói có vài phần buồn tủi, trên gương mặt tỏ vẻ đáng thương nhìn Lạc Dương
Lạc Dương cười nhẹ đưa tay lên véo nhẹ vào má Lãnh Dực “đúng là trẻ con”
“anh đúng là rất trẻ con, nên cần một người lớn như em dỗ dành” Lãnh Dực ánh mắt ôn nhu giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như dòng nước ấm làm trái tim Lạc Dương như tan chảy
Lạc Dương khẽ hôn vào môi Lãnh Dực “đã được chưa”
Lãnh Dực hơi bất ngờ trước hành động của Lạc Dương, tay luồng qua eo Lạc Dương ôm chặt, sau đó đặt một nụ hôn nóng bỏng xuống môi Lạc Dương
một lúc sau cả hai rời môi của đối phương mang theo sợi tơ bạc trong suốt, Lạc Dương đang thở dốc thì đột ngột bị bế lên “anh làm gì vậy, bỏ em xuống”
“đi chúng ta vào xe rồi tiếp tục”. Lãnh Dực vừa nói vừa bế Lạc Dương bước đi về hướng tầng hầm đỗ xe
“tiếp tục? anh muốn tiếp tục chuyện gì?”
“tiếp tục chuyện còn đang dang dở” Lãnh Dực nở một nụ cười gian manh nói
chuyện còn dang dở? Lạc Dương vẫn ngơ ngác chưa hiểu rõ lời Lãnh Dực nói, mãi suy nghĩ về lời Lãnh Dực đã nói mà không biết đã đến tầng hầm đỗ xe từ bao giờ
Lãnh Dực để Lạc Dương vào trong xe, ngay khi thấy Lãnh Dực đè xuống người, Lạc Dương mới chợt nhận ra chuyện dang dở mà Lãnh Dực nói đến là chuyện gì
Lãnh Dực một lần nữa hôn xuống môi Lạc Dương, lưỡi luồng vào trong khoang miệng hôn mút, tay luồng vào trong áo Lạc Dương sờ soạng
mở từng nút áo trên người Lạc Dương ra, môi từ từ di chuyển xuống cổ để lại dấu hôn đỏ nhạt, đưa tay lên xoa nắn nhũ hoa khiến chúng dần cương cứng lên
bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng lướt qua cơ thể Lạc Dương, sau đó từ từ di chuyển xuống quần cởi xuống, ngón tay chầm chậm cho vào bên trong thăm dò, ngón tay linh hoạt khoáy đảo bên dưới khiến Lạc Dương khẽ run
“anh…dừng…”
Lãnh Dực khẽ hôn mút vào nhu hoa đột ngột cắn nhẹ, cảm giác tê liệt kích thích từ nhu hoa mang lại như có một dòng điện chạy qua khiến Lạc Dương vừa đau lại vừa sướng, khoái cảm từ lâu đã không cảm nhận được nay lại một lần nữa bị Lãnh Dực đánh thức
cơ thể cũng vì sự kích thích trêu chọc mà pheromone mùi hoa anh đào cũng từ từ phát ra, mùi pheromone ngọt ngào của Lạc Dương khiến Lãnh Dực càng thêm kích thích và hưng phấn
tay đang nới lỏng bên dưới của Lạc Dương cũng rút ra, sau đó cởi thắt lưng ra kéo khóa quần xuống
Lạc Dương giật mình đỏ mặt khi nhìn vào thứ to lớn kia lấp bắp nói “anh…chắc không thật sự…sẽ cho thứ đó vào thật chứ”
“em sợ?”
“đ…đương nhiên…to như vậy không vào được đâu”
“đừng sợ” Lãnh Dực khẽ hôn vào môi Lạc Dương, từ di chuyển thân dưới nhẹ nhàng từ từ cho thứ to lớn của bản thân vào bên trong Lạc Dương
“ưh…đau…” nước mắt Lạc Dương nơi khóe mắt mà rơi xuống
Lãnh Dực khẽ hôn vào khéo mắt Lạc Dương an ủi “em chịu một chút sẽ hết đau nhanh thôi”. vừa nói vừa phóng thích pheromone an ủi Lạc Dương
Lãnh Dực nắm chặt cổ tay Lạc Dương kéo đi dưới ánh mắt của rất nhiều người, cổ tay Lạc Dương đau nhói vì bị nắm chặt vùng vẫy nói “anh đang làm tôi đau đó, nhanh bỏ tay ra”
Lãnh Dực đột ngột dừng lại sau lời nói của Lạc Dương, sau đó xoay người lại buông cổ tay Lạc Dương ra “xin lỗi đã làm đau em”
Lạc Dương nhìn dáng vẻ tủi thân của Lãnh Dực, hệt như một chú cún nhỏ trong lòng cảm thấy Lãnh Dực có chút đáng yêu, tim bỗng trở nên loạn nhịp đập thình thịch và nhanh hơn
“anh hôm nay sao vậy?” Lạc Dương xoa xoa cổ tay vừa bị nắm có chút đỏ khẽ nhói
“tôi chỉ là…không thích em gần gũi thân mật với người khác”. lời nói có vài phần buồn tủi, trên gương mặt tỏ vẻ đáng thương nhìn Lạc Dương
Lạc Dương cười nhẹ đưa tay lên véo nhẹ vào má Lãnh Dực “đúng là trẻ con”
“anh đúng là rất trẻ con, nên cần một người lớn như em dỗ dành” Lãnh Dực ánh mắt ôn nhu giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như dòng nước ấm làm trái tim Lạc Dương như tan chảy
Lạc Dương khẽ hôn vào môi Lãnh Dực “đã được chưa”
Lãnh Dực hơi bất ngờ trước hành động của Lạc Dương, tay luồng qua eo Lạc Dương ôm chặt, sau đó đặt một nụ hôn nóng bỏng xuống môi Lạc Dương
một lúc sau cả hai rời môi của đối phương mang theo sợi tơ bạc trong suốt, Lạc Dương đang thở dốc thì đột ngột bị bế lên “anh làm gì vậy, bỏ em xuống”
“đi chúng ta vào xe rồi tiếp tục”. Lãnh Dực vừa nói vừa bế Lạc Dương bước đi về hướng tầng hầm đỗ xe
“tiếp tục? anh muốn tiếp tục chuyện gì?”
“tiếp tục chuyện còn đang dang dở” Lãnh Dực nở một nụ cười gian manh nói
chuyện còn dang dở? Lạc Dương vẫn ngơ ngác chưa hiểu rõ lời Lãnh Dực nói, mãi suy nghĩ về lời Lãnh Dực đã nói mà không biết đã đến tầng hầm đỗ xe từ bao giờ
Lãnh Dực để Lạc Dương vào trong xe, ngay khi thấy Lãnh Dực đè xuống người, Lạc Dương mới chợt nhận ra chuyện dang dở mà Lãnh Dực nói đến là chuyện gì
Lãnh Dực một lần nữa hôn xuống môi Lạc Dương, lưỡi luồng vào trong khoang miệng hôn mút, tay luồng vào trong áo Lạc Dương sờ soạng
mở từng nút áo trên người Lạc Dương ra, môi từ từ di chuyển xuống cổ để lại dấu hôn đỏ nhạt, đưa tay lên xoa nắn nhũ hoa khiến chúng dần cương cứng lên
bàn tay còn lại thì nhẹ nhàng lướt qua cơ thể Lạc Dương, sau đó từ từ di chuyển xuống quần cởi xuống, ngón tay chầm chậm cho vào bên trong thăm dò, ngón tay linh hoạt khoáy đảo bên dưới khiến Lạc Dương khẽ run
“anh…dừng…”
Lãnh Dực khẽ hôn mút vào nhu hoa đột ngột cắn nhẹ, cảm giác tê liệt kích thích từ nhu hoa mang lại như có một dòng điện chạy qua khiến Lạc Dương vừa đau lại vừa sướng, khoái cảm từ lâu đã không cảm nhận được nay lại một lần nữa bị Lãnh Dực đánh thức
cơ thể cũng vì sự kích thích trêu chọc mà pheromone mùi hoa anh đào cũng từ từ phát ra, mùi pheromone ngọt ngào của Lạc Dương khiến Lãnh Dực càng thêm kích thích và hưng phấn
tay đang nới lỏng bên dưới của Lạc Dương cũng rút ra, sau đó cởi thắt lưng ra kéo khóa quần xuống
Lạc Dương giật mình đỏ mặt khi nhìn vào thứ to lớn kia lấp bắp nói “anh…chắc không thật sự…sẽ cho thứ đó vào thật chứ”
“em sợ?”
“đ…đương nhiên…to như vậy không vào được đâu”
“đừng sợ” Lãnh Dực khẽ hôn vào môi Lạc Dương, từ di chuyển thân dưới nhẹ nhàng từ từ cho thứ to lớn của bản thân vào bên trong Lạc Dương
“ưh…đau…” nước mắt Lạc Dương nơi khóe mắt mà rơi xuống
Lãnh Dực khẽ hôn vào khéo mắt Lạc Dương an ủi “em chịu một chút sẽ hết đau nhanh thôi”. vừa nói vừa phóng thích pheromone an ủi Lạc Dương
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương