[Đam Mỹ] Trói Buộc

Chương 57: 5 năm sau



…5 năm sau…

cậu chợt giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, đã năm năm rồi mỗi ngày cậu đều mơ thấy những chuyện quá khứ kia

cậu nhớ đến bản thân bị vây khốn trong ngọn lửa ngột ngạt suýt mất mạng, cậu trước khi ngất đi đã nhìn thấy một thân ảnh đi đến đưa cậu rời đi, nhưng chỉ tiếc là cậu lại không nhìn thấy rõ mặt đối phương, hình ảnh của người đó trong ký ức của cậu lại mờ ảo đến lạ thường

cậu đưa tay lên để lên trán kiểm tra nhiệt độ của một đứa trẻ đang nằm trên giường, thấy đã hạ sốt mới thở phào nhẹ nhõm

cánh cửa đột ngột được mở ra, một người đàn ông có gương mặt thanh tú nhẹ nhàng đi đến quan tâm hỏi “thằng bé thế nào đã khỏe hơn chưa”

“đã hạ sốt nhưng có lẽ phải nghỉ học vài hôm”. cậu nhìn người trước mặt giọng nói nhẹ nhàng kèm theo chút mệt mỏi

“Tư Niệm cậu đi nghỉ một chút đi, cậu cả ngày hôm nay chưa được nghỉ ngơi rồi”

cậu nhìn người trước mặt vội vàng từ chối “không cần đâu, tôi không thể cứ làm phiền giáo sư Cố mãi được”

“Tư Niệm đã nhiều năm như vậy cậu cứ xưng hô xa lạ như vậy?”

cậu nhìn người trước mặt cười nhạt nói “đã quen rồi không bỏ được”

nói đến đây cậu lại nhớ đến ngày hôm đó, sau khi cậu được giáo sư Cố lái xe đưa đi, giáo sư Cố hỏi cậu nơi ở để đưa cậu về



nhưng ngay giây phút ấy cậu mới chợt nhớ đến, cậu không có nơi để về, cậu nên đi đâu và sẽ về đâu? không có một nơi nào để cậu dung thân cả

lúc đó giáo sư Cố nhìn cậu im lặng một lúc sau đó mới từ tốn hỏi “nếu giáo sư Hàn không chê có thể đến ở tạm nhà tôi vài hôm”

cậu vốn đã muốn từ chối nhưng lại nghe được những lời tiếp theo của đối phương khiến cậu phải suy nghĩ

“nếu giáo sư Hàn thấy ngại thì tôi có thể cho giáo sư thuê, nhà của tôi không rộng lắm nhưng có 2 phòng, vốn muốn tìm người cho thuê nhưng nếu giáo sư không chê thì có thể ở tạm vài hôm, nếu không thích thì chuyển đi sau cũng không muộn”

và sau đó cậu đã thuê và sống cũng với giáo sư Cố, trong thời gian sống chung với nhau giáo sư Cố cũng đã biết cậu là Omega lặng

công việc của cậu đang làm hiện tại cũng là do giáo sư Cố giới thiệu, cậu thật sự biết ơn rất nhiều với người trước mặt này, nếu không có giáo sư Cố không biết hiện tại cậu đã phải sống thế nào

nói không chừng đã bị người của hắn tìm thấy và bị bắt trở lại nơi lồng giam tối tăm ấy

nơi này là một vùng nông thôn có lẽ cách khá xa nơi thành phố đầy nhộn nhịp kia, vì nơi này rất yên tĩnh, những người ở đây đều rất thân thiện, khác hẳn với những người đang sống ở nơi đô thành kia, nơi mà lòng người còn lạnh lẽo hơn cả băng tuyết

cậu nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, cậu hiện tại đã có một gia đình mà cậu đã luôn hằng mơ ước, nơi mà cậu có thể tìm về và cũng là nơi chữa lành trái tim đầy thương tổn của cậu và cũng là nơi sẽ không làm cậu tổn thương hay đau khổ, cậu mãn nguyện và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại

dù có chút vất vả và khó khăn đối với cậu, nhưng cậu lại không thấy vất vả hay mệt mỏi, cậu chỉ cảm thấy biết ơn vì ông trời đã đưa đứa trẻ đó đến bên cậu, cậu chọn rời đi và trốn tránh tất cả rời khỏi nơi đầy mưu toan, lừa lọc và dối trá

cậu quyết định bắt đầu lại một cuộc sống mới, và che giấu đi mọi tổn thương và những vết thương sâu thẳm trong tim
Chương trước Chương tiếp