[Đam Mỹ] Trói Buộc
Chương 72: Giải thoát
"Dương Dương em không sao thật chứ? hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé" Lãnh Dực vỗ vỗ lưng Lạc Dương nói
Lạc Dương đưa tay lên lau miệng lắc đầu "em không sao chắc là do dạo này hay căng thẳng, mệt mỏi và ngủ không ngon nên mới buồn nôn khó chịu trong người"
"Anh thấy em dạo này không khỏe lắm, vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra" Lãnh Dực nhìn gương mặt xanh xao mệt mỏi của Lạc Dương trong đau xót
Lạc Dương đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt Lãnh Dực "em thật sự không sao, qua vài hôm sẽ bình thường lại thôi"
Lạc Dương thật sự không muốn đến bệnh viện, vì mùi thuốc sát trùng và không khí bên trong bệnh viện, làm Lạc Dương ngột ngạt rất khó chịu
Lãnh Dực đột ngột hôn xuống môi Lạc Dương sau đó bế Lạc Dương lên bước ra khỏi nhà vệ sinh, từng bước đi đến bên giường để Lạc Dương nằm xuống giường
"Anh gọi bác sĩ đến khám cho em" nói rồi Lãnh Dực bước ra khỏi phòng, dưới sự ngơ ngác của Lạc Dương
Lạc Dương vốn nghĩ rằng Lãnh Dực là muốn làm chuyện kia, nhưng thật không ngờ Lãnh Dực chỉ muốn hôn chứ không hề làm chuyện kia, nghĩ đến đây má Lạc Dương bỗng đỏ ửng lên cảm thấy có chút xấu hổ
Ngày tang lễ của Thụy Vũ cũng được diễn ra nhanh chóng, cậu mai táng Thụy Vũ ở một nơi không khí rất trong lành và yên tĩnh
Ngày chôn cất Thụy Vũ cũng là một ngày mưa, bầu trời cũng âm u rất buồn giống như đang thương xót cho sự ra đi của Thụy Vũ vậy
Kể ra thì ngày Thụy Vũ chào đời cũng là một ngày mưa, và ngày Thụy Vũ ra đi cũng là một ngày mưaChỉ khác là
Ngày Thụy Vũ chào đời mang đến cho cậu mọi hy vọng, hạnh phúc, niềm tin và cả động lực
Ngày Thụy Vũ ra đi cũng mang theo sự tuyệt vọng, đau khổ, thương tâm và cả một trái tim đầy vết xước đang kết vảy, lại từng chút một đau nhói như rỉ máu
Sau ngày tang lễ của Thụy Vũ hắn đã mang cậu đến biệt thự của hắn
Căn biệt thự này rất khác với căn biệt thự của 5 năm trước, nếu căn biệt thự của 5 năm trước được trang trí xa hoa, lộng lẫy bao nhiêu, thì căn biệt thự hiện tại lại được trang trí đơn giản và bình dị bấy nhiêu, căn biệt thự được trang trí giống hệt như căn phòng nhỏ của cậu từ 5 năm trước đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch và tao nhã
Cậu ngồi trong bồn tắm tay cầm mảnh thủy tinh trong suốt, nhớ lại những ký ức đã qua, cậu cảm thấy bản thân thật sự rất thảm hại
Rõ ràng là một đại thiếu gia có xuất thân danh giá, lại không bằng một người làm trong gia tộc
Rõ ràng cậu đã từng có một gia đình hạnh phúc tràn đầy yêu thương, nhưng từ khi nào gia đình hạnh phúc ấy lại mang đến cho cậu mọi tổn thương đau khổ, có lẽ là vì sự ra đi đột ngột của mẹ cậu? hay vì sự thay lòng mà người khác hay nói đến? một người bị chính gia đình của mình vứt bỏ, thậm chí còn bị mang ra bán như một món đồ vô tri thử hỏi còn gì có thể thê thảm và nhục nhã hơn?
Tay cầm mảnh thủy tinh vô thức mà cắt xuống cổ tay, máu bắt đầu chảy ra nhưng cậu lại chẳng có chút cảm giác đau đớn nào, ngược lại cảm thấy rất nhẹ nhõm vì bản thân sắp được giải thoát khỏi nơi địa ngục đầy đau khổ này.Lam Dung Ly từng là người mang đến hơi ấm sưởi ấm cho trái tim đầy vết xước kia của cậu, cho cậu biết hóa ra trong thế giới đầy tối tăm và đau khổ của cậu cũng có một ánh sáng đang le lói chữa lành vết thương trong tim cậu, nhưng cũng chính ánh sáng đó đã dày vò cậu và khiến cậu đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần, và cũng đã cho cậu biết hóa ra tất cả một thứ đều là giả dối, trái tim vốn đã không lành lặn nay lại càng thương tổn hơn và tạo thành những vết thương sâu thẳm trong tim
Cho đến hiện tại cậu vốn nghĩ rằng cuộc sống của cậu sẽ không còn đau khổ nữa, khi có sự ra đời của Thụy Vũ
Cuộc sống này thật sự rất khắc nghiệt đối với cậu, trong suốt 5 năm qua cậu đã phải ngày đêm làm việc rất vất vả, từ những công việc nhẹ nhàng đến nặng nhọc cậu đều làm qua, có người từng nghi ngờ rằng liệu cậu có thật sự là Omega? vì sẽ chẳng có Omega nào chịu đựng được cực khổ và vất vả như vậy
Thụy Vũ là niềm hy vọng và cũng là ngọn lửa nhỏ bé duy nhất trong tim cậu, để cậu có động lực để có thể sống tiếp, nhưng nay Thụy Vũ đã không còn, mọi hy vọng và động lực sống duy nhất đã tan biến, thì cậu sống còn ý nghĩa gì?
Thế giới này thật rất biết cách trêu đùa người khác, cho cậu gặp được những người yêu thương cậu, và những người đó lại là người tổn thương cậu nhiều nhất, tại sao vậy? tại sao hết lần này đến lần khác đều gieo cho cậu hy vọng để rồi đến cuối cùng lại khiến cậu đau khổ
Đến cả Thụy Vũ cũng vậy, tại sao lại mang Thụy Vũ đến bên cậu nhưng rồi lại một lần nữa tàn nhẫn mang Thụy Vũ rời đi, khiến cậu đau khổ và suy sụp như hiện tại
Tay cầm mảnh thủy tinh liên tục cắt vào cổ tay, máu ngày càng chảy ra nhiều hơn, sắc mặt cậu tái nhợt mi mắt từ từ khép lại như đang chờ đợi được giải thoát, sự ra đi của Thụy Vũ là một cú sốc quá lớn đối với cậu, có lẽ cái chết đối với cậu lại là một sự giải thoát
Lạc Dương đưa tay lên lau miệng lắc đầu "em không sao chắc là do dạo này hay căng thẳng, mệt mỏi và ngủ không ngon nên mới buồn nôn khó chịu trong người"
"Anh thấy em dạo này không khỏe lắm, vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra" Lãnh Dực nhìn gương mặt xanh xao mệt mỏi của Lạc Dương trong đau xót
Lạc Dương đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt Lãnh Dực "em thật sự không sao, qua vài hôm sẽ bình thường lại thôi"
Lạc Dương thật sự không muốn đến bệnh viện, vì mùi thuốc sát trùng và không khí bên trong bệnh viện, làm Lạc Dương ngột ngạt rất khó chịu
Lãnh Dực đột ngột hôn xuống môi Lạc Dương sau đó bế Lạc Dương lên bước ra khỏi nhà vệ sinh, từng bước đi đến bên giường để Lạc Dương nằm xuống giường
"Anh gọi bác sĩ đến khám cho em" nói rồi Lãnh Dực bước ra khỏi phòng, dưới sự ngơ ngác của Lạc Dương
Lạc Dương vốn nghĩ rằng Lãnh Dực là muốn làm chuyện kia, nhưng thật không ngờ Lãnh Dực chỉ muốn hôn chứ không hề làm chuyện kia, nghĩ đến đây má Lạc Dương bỗng đỏ ửng lên cảm thấy có chút xấu hổ
Ngày tang lễ của Thụy Vũ cũng được diễn ra nhanh chóng, cậu mai táng Thụy Vũ ở một nơi không khí rất trong lành và yên tĩnh
Ngày chôn cất Thụy Vũ cũng là một ngày mưa, bầu trời cũng âm u rất buồn giống như đang thương xót cho sự ra đi của Thụy Vũ vậy
Kể ra thì ngày Thụy Vũ chào đời cũng là một ngày mưa, và ngày Thụy Vũ ra đi cũng là một ngày mưaChỉ khác là
Ngày Thụy Vũ chào đời mang đến cho cậu mọi hy vọng, hạnh phúc, niềm tin và cả động lực
Ngày Thụy Vũ ra đi cũng mang theo sự tuyệt vọng, đau khổ, thương tâm và cả một trái tim đầy vết xước đang kết vảy, lại từng chút một đau nhói như rỉ máu
Sau ngày tang lễ của Thụy Vũ hắn đã mang cậu đến biệt thự của hắn
Căn biệt thự này rất khác với căn biệt thự của 5 năm trước, nếu căn biệt thự của 5 năm trước được trang trí xa hoa, lộng lẫy bao nhiêu, thì căn biệt thự hiện tại lại được trang trí đơn giản và bình dị bấy nhiêu, căn biệt thự được trang trí giống hệt như căn phòng nhỏ của cậu từ 5 năm trước đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch và tao nhã
Cậu ngồi trong bồn tắm tay cầm mảnh thủy tinh trong suốt, nhớ lại những ký ức đã qua, cậu cảm thấy bản thân thật sự rất thảm hại
Rõ ràng là một đại thiếu gia có xuất thân danh giá, lại không bằng một người làm trong gia tộc
Rõ ràng cậu đã từng có một gia đình hạnh phúc tràn đầy yêu thương, nhưng từ khi nào gia đình hạnh phúc ấy lại mang đến cho cậu mọi tổn thương đau khổ, có lẽ là vì sự ra đi đột ngột của mẹ cậu? hay vì sự thay lòng mà người khác hay nói đến? một người bị chính gia đình của mình vứt bỏ, thậm chí còn bị mang ra bán như một món đồ vô tri thử hỏi còn gì có thể thê thảm và nhục nhã hơn?
Tay cầm mảnh thủy tinh vô thức mà cắt xuống cổ tay, máu bắt đầu chảy ra nhưng cậu lại chẳng có chút cảm giác đau đớn nào, ngược lại cảm thấy rất nhẹ nhõm vì bản thân sắp được giải thoát khỏi nơi địa ngục đầy đau khổ này.Lam Dung Ly từng là người mang đến hơi ấm sưởi ấm cho trái tim đầy vết xước kia của cậu, cho cậu biết hóa ra trong thế giới đầy tối tăm và đau khổ của cậu cũng có một ánh sáng đang le lói chữa lành vết thương trong tim cậu, nhưng cũng chính ánh sáng đó đã dày vò cậu và khiến cậu đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần, và cũng đã cho cậu biết hóa ra tất cả một thứ đều là giả dối, trái tim vốn đã không lành lặn nay lại càng thương tổn hơn và tạo thành những vết thương sâu thẳm trong tim
Cho đến hiện tại cậu vốn nghĩ rằng cuộc sống của cậu sẽ không còn đau khổ nữa, khi có sự ra đời của Thụy Vũ
Cuộc sống này thật sự rất khắc nghiệt đối với cậu, trong suốt 5 năm qua cậu đã phải ngày đêm làm việc rất vất vả, từ những công việc nhẹ nhàng đến nặng nhọc cậu đều làm qua, có người từng nghi ngờ rằng liệu cậu có thật sự là Omega? vì sẽ chẳng có Omega nào chịu đựng được cực khổ và vất vả như vậy
Thụy Vũ là niềm hy vọng và cũng là ngọn lửa nhỏ bé duy nhất trong tim cậu, để cậu có động lực để có thể sống tiếp, nhưng nay Thụy Vũ đã không còn, mọi hy vọng và động lực sống duy nhất đã tan biến, thì cậu sống còn ý nghĩa gì?
Thế giới này thật rất biết cách trêu đùa người khác, cho cậu gặp được những người yêu thương cậu, và những người đó lại là người tổn thương cậu nhiều nhất, tại sao vậy? tại sao hết lần này đến lần khác đều gieo cho cậu hy vọng để rồi đến cuối cùng lại khiến cậu đau khổ
Đến cả Thụy Vũ cũng vậy, tại sao lại mang Thụy Vũ đến bên cậu nhưng rồi lại một lần nữa tàn nhẫn mang Thụy Vũ rời đi, khiến cậu đau khổ và suy sụp như hiện tại
Tay cầm mảnh thủy tinh liên tục cắt vào cổ tay, máu ngày càng chảy ra nhiều hơn, sắc mặt cậu tái nhợt mi mắt từ từ khép lại như đang chờ đợi được giải thoát, sự ra đi của Thụy Vũ là một cú sốc quá lớn đối với cậu, có lẽ cái chết đối với cậu lại là một sự giải thoát
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương