[Đam Mỹ] Trói Buộc
Chương 76: Về nhà
Sau một thời gian chữa trị tại bệnh viện, vết thương ở tay cậu và sức khỏe cũng đã dần cải thiện, chỉ là tinh thần của cậu vẫn chưa thể nào tốt lên được
Hắn muốn gọi bác sĩ đến điều trị tâm lý cho cậu, nhưng cậu lại một mực không đồng ý, cậu nghĩ bản thân cậu hoàn toàn bình thường, chỉ có kẻ điên mới cần điều trị tâm lý (7)
Hôm nay là ngày cậu được xuất viện, hắn đưa cậu về nhà căn nhà mà 5 năm trước cậu và hắn đã từng sống vui vẻ với nhau
"Em ngồi đây nghỉ một chút anh mang đồ lên phòng" hắn để cậu xuống ngồi xuống ghế sofa nhẹ giọng nói
Cậu gật đầu ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa.
Một lúc sau
Hắn từ trên phòng đi xuống thì không nhìn thấy cậu đâu, hắn chạy vội đi tìm mọi ngóc ngách trong nhà
Cuối cùng hắn nhìn thấy cậu đang ở bên trong căn phòng, hơn nữa còn đang xem những tấm ảnh cũ của hắn và cậu, và cả những món đồ lưu niệm bằng thủ công do chính tay cậu làm.
Hắn ngồi xuống trước mặt cậu ôm chặt lấy cậu, ngay giây phút không nhìn thấy cậu trong lòng hắn rất sợ hãi, hắn sợ cậu sẽ làm chuyện dại dột gì đó, hắn thật sự rất sợ
Cậu hiện tại được hắn ôm trong lòng nhưng cậu lại chẳng cảm nhận được bất cứ điều gì, đôi mắt đờ đẫn sâu bên trong ánh mắt chỉ toàn là bóng tối tuyệt vọng
Cậu hiện tại chẳng khác nào một bệnh nhân mắc bệnh tự kỷ cả, cậu ngoan ngoãn thất thần thậm chí có đôi lúc còn chẳng có phản ứng gì, hơn nữa còn
chẳng mở miệng nói chuyện lấy nửa lời như một con búp bê vô tri vậy
"Niệm Niệm chúng ta lên phòng nghỉ ngơi nhé" hắn bế cậu lên bước ra khỏi phòng, bước lên cầu thang hướng về phòng ngủ
Hắn để cậu xuống giường, đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ ra, đi đến chỗ cậu "Niệm Niệm tôi thay đồ giúp em".
Cậu ngồi yên bất động trên giường, gương mặt không có lấy một chút biểu cảm hay phản ứng
Dù hắn biết cậu sẽ không trả lời nhưng hắn vẫn kiên trì mà nói chuyện với câu.
Đêm khuya
Màn đêm buông xuống, bầu không khí tĩnh lặng và tối đen, hắn nằm ngủ trên giường vô thức đưa tay ra bên cạnh
Hắn chợt bừng tỉnh và ngồi bật dậy khi không nhìn thấy cậu đâu, hắn vội bước xuống giường đi đến bật đèn lên
Căn phòng bỗng sáng lên, nhưng lại không nhìn thấy cậu đâu, hắn chợt nhìn thấy cánh cửa nhà vệ sinh đang được mở ra
Hắn nhớ rất rõ trước khi đi ngủ hắn đã đóng cửa phòng nhà vệ sinh, nhưng hiện tại lại đang được mở ra, hắn có một linh cảm không tốt liền bước nhanh đến nhà vệ sinh bật đèn lên
Ngay giây phút nhà vệ sinh được sáng lên, trái tim hắn như ngừng đập rơi vào không trung, hình ảnh cậu đang dựa vào thanh bồn tắm đôi mắt mơ màng, cổ tay đang không ngừng chảy máu, tay bên kia còn đang cầm con dao rọc giấy nhỏ
Hắn xé một mảnh áo đang mặc trên người, buộc chặt cổ tay đang chảy máu kia của cậu để ngăn máu chảy ra
"Đừng...hãy để tôi...được chết đi...tôi không muốn sống như...thế này nữa" giọng nói yếu ớt của cậu vang lên
Hắn hiện tại không quan tâm đến lời cậu nói, chỉ đang cố gắng cầm máu ở cổ tay cậu
Tại sao? cậu đến ngay cả quyền sống chết của bản thân cũng không làm chủ được, cậu chỉ muốn được giải thoát, khỏi nơi địa ngục toàn đau khổ này thôi mà khó đến vậy sao?
Mỗi đêm cậu đều mơ thấy ác mộng, cậu nhìn thấy Thụy Vũ đau đớn nằm trong vũng máu, cậu mỗi ngày đều nghe những lời chửi rủa cay nghiệt mà cậu đã muốn quên từ lâu nay lại luôn quanh quẩn bên tai và cả giọng nói và hình ảnh của Thụy Vũ vẫn luôn xuất hiện trong đầu cậu
hiện tại cậu như sắp bị bức đến phát điên, cậu thật sự đã sắp phát điên thật rồi
Hắn muốn gọi bác sĩ đến điều trị tâm lý cho cậu, nhưng cậu lại một mực không đồng ý, cậu nghĩ bản thân cậu hoàn toàn bình thường, chỉ có kẻ điên mới cần điều trị tâm lý (7)
Hôm nay là ngày cậu được xuất viện, hắn đưa cậu về nhà căn nhà mà 5 năm trước cậu và hắn đã từng sống vui vẻ với nhau
"Em ngồi đây nghỉ một chút anh mang đồ lên phòng" hắn để cậu xuống ngồi xuống ghế sofa nhẹ giọng nói
Cậu gật đầu ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa.
Một lúc sau
Hắn từ trên phòng đi xuống thì không nhìn thấy cậu đâu, hắn chạy vội đi tìm mọi ngóc ngách trong nhà
Cuối cùng hắn nhìn thấy cậu đang ở bên trong căn phòng, hơn nữa còn đang xem những tấm ảnh cũ của hắn và cậu, và cả những món đồ lưu niệm bằng thủ công do chính tay cậu làm.
Hắn ngồi xuống trước mặt cậu ôm chặt lấy cậu, ngay giây phút không nhìn thấy cậu trong lòng hắn rất sợ hãi, hắn sợ cậu sẽ làm chuyện dại dột gì đó, hắn thật sự rất sợ
Cậu hiện tại được hắn ôm trong lòng nhưng cậu lại chẳng cảm nhận được bất cứ điều gì, đôi mắt đờ đẫn sâu bên trong ánh mắt chỉ toàn là bóng tối tuyệt vọng
Cậu hiện tại chẳng khác nào một bệnh nhân mắc bệnh tự kỷ cả, cậu ngoan ngoãn thất thần thậm chí có đôi lúc còn chẳng có phản ứng gì, hơn nữa còn
chẳng mở miệng nói chuyện lấy nửa lời như một con búp bê vô tri vậy
"Niệm Niệm chúng ta lên phòng nghỉ ngơi nhé" hắn bế cậu lên bước ra khỏi phòng, bước lên cầu thang hướng về phòng ngủ
Hắn để cậu xuống giường, đi đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ ra, đi đến chỗ cậu "Niệm Niệm tôi thay đồ giúp em".
Cậu ngồi yên bất động trên giường, gương mặt không có lấy một chút biểu cảm hay phản ứng
Dù hắn biết cậu sẽ không trả lời nhưng hắn vẫn kiên trì mà nói chuyện với câu.
Đêm khuya
Màn đêm buông xuống, bầu không khí tĩnh lặng và tối đen, hắn nằm ngủ trên giường vô thức đưa tay ra bên cạnh
Hắn chợt bừng tỉnh và ngồi bật dậy khi không nhìn thấy cậu đâu, hắn vội bước xuống giường đi đến bật đèn lên
Căn phòng bỗng sáng lên, nhưng lại không nhìn thấy cậu đâu, hắn chợt nhìn thấy cánh cửa nhà vệ sinh đang được mở ra
Hắn nhớ rất rõ trước khi đi ngủ hắn đã đóng cửa phòng nhà vệ sinh, nhưng hiện tại lại đang được mở ra, hắn có một linh cảm không tốt liền bước nhanh đến nhà vệ sinh bật đèn lên
Ngay giây phút nhà vệ sinh được sáng lên, trái tim hắn như ngừng đập rơi vào không trung, hình ảnh cậu đang dựa vào thanh bồn tắm đôi mắt mơ màng, cổ tay đang không ngừng chảy máu, tay bên kia còn đang cầm con dao rọc giấy nhỏ
Hắn xé một mảnh áo đang mặc trên người, buộc chặt cổ tay đang chảy máu kia của cậu để ngăn máu chảy ra
"Đừng...hãy để tôi...được chết đi...tôi không muốn sống như...thế này nữa" giọng nói yếu ớt của cậu vang lên
Hắn hiện tại không quan tâm đến lời cậu nói, chỉ đang cố gắng cầm máu ở cổ tay cậu
Tại sao? cậu đến ngay cả quyền sống chết của bản thân cũng không làm chủ được, cậu chỉ muốn được giải thoát, khỏi nơi địa ngục toàn đau khổ này thôi mà khó đến vậy sao?
Mỗi đêm cậu đều mơ thấy ác mộng, cậu nhìn thấy Thụy Vũ đau đớn nằm trong vũng máu, cậu mỗi ngày đều nghe những lời chửi rủa cay nghiệt mà cậu đã muốn quên từ lâu nay lại luôn quanh quẩn bên tai và cả giọng nói và hình ảnh của Thụy Vũ vẫn luôn xuất hiện trong đầu cậu
hiện tại cậu như sắp bị bức đến phát điên, cậu thật sự đã sắp phát điên thật rồi
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương