Đan Đại chí Tôn

Chương 31



Chương 31 Nhảy Múa Trong Đại Hoang

Chỉ bất quá mặc loại y phục này đi vào trong rừng rậm Đại Hoang quá quái dị, chính nàng đứng ở nơi đó đều có chút xấu hổ. 

Khương Phàm vòng quanh nhìn một chút, gật đầu nói: 

- Có thể, đi thôi. 

Yến Khinh Vũ im lặng, ngươi đánh giá cao nhất chỉ là một câu có thể? 

Khương Phàm mang theo Yến Khinh Vũ tiến vào Đại Hoang, trêи đường đi xảo diệu tránh khỏi các tán tu khác, rời đi đến khu vực an toàn, xâm nhập vào khu vực nguy hiểm. 

- Nơi này cũng không tệ. 

Đến trưa, bọn hắn tìm được một sơn cốc cảnh sắc tú mỹ. 

Ba tòa núi cao trăm mét vây quanh, ngọn núi hùng vĩ, xanh um tươi tốt. Một thác nước treo chếch ở trêи lao nhanh mà xuống, chạm vào hồ nước trong sơn cốc, kϊƈɦ thích hơi nước văng khắp sơn cốc. 

Trong sơn cốc, cỏ cây tươi mát, hoa dại khắp nơi khiến cho tâm thần thanh thản. 

- Ta chỉ cần ở chỗ này khiêu vũ là được? 

Yến Khinh Vũ đối với hoàn cảnh nơi này coi như hài lòng, chỉ là nàng mặc dù tên là Khinh Vũ, nhưng bình thường đều chỉ chơi đao kiếm, rất ít khi khiêu vũ, chớ nói chi nhảy ở trước mặt nam hài, lại là một tiểu sắc lang. 

- Tùy ý nhảy, chỉ cần có thể dẫn Cửu Chuyển Kim Dương Sâm ra là được. 

- Nơi này rất nguy hiểm, ngươi nhất định giúp ta nhìn xem bốn phía, có mãnh thú ẩn hiện thì lập tức nhắc nhở ta. 

- Yên tâm. 

Khương Phàm liếc nhìn chung quanh, bò lên trêи núi cao bên cạnh, tìm một vị trí tốt nhất mà ẩn thân. 

Yến Khinh Vũ khoa tay mấy lần, vẫn còn có chút xấu hổ. 

- Nhanh bắt đầu. 

Khương Phàm ở trêи núi hô. 

‘Nếu ngươi dám đùa Phàmch ta, ta không để yên cho ngươi đâu.’ 

Yến Khinh Vũ nói thầm vài tiếng, điều chỉnh tốt tư thế, bắt đầu ưỡn ẹo thân thể, chậm rãi nhảy múa. 

- Yến cô nương, chúng ta muốn là mỹ cảm, là thuần khiết, đừng làm điệu làm bộ, dẫn tới lưu manh thì người nào đó tự chịu trách nhiệm nghe. 

- Ngươi muốn chết. 

Yến Khinh Vũ kém chút tức đến ngất đi. 

- Nghiêm túc nhảy. 

- Ta biết! 

Yến Khinh Vũ điều chỉnh nhiều lần mới chậm rãi tìm được cảm giác. 

Dù sao quanh năm múa may đao thương, thân thể cũng rất dẻo dai. Hai chân của nàng so với những nữ hài khác còn muốn thon dài hơn, thẳng tắp tròn trịa, không có thịt mỡ dư thừa. Khi nàng dần dần đắm chìm bên trong thật có mấy phần mỹ cảm cảnh đẹp ý vui. 

Khương Phàm nhìn Yến Khinh Vũ tiến vào trạng thái, cũng bắt đầu cẩn thận quan sát núi cao chung quanh sơn cốc. 

Cửu Chuyển Kim Dương Sâm mặc dù sẽ huyễn hóa ra hình thái khác biệt, nhưng hẳn là sẽ không quá lớn, rất có thể là Linh Hồ. Loại linh vật thiên địa này thậm chí có khả năng giống như Ngân Vũ Thảo có thể dung nhập vào trêи cây. 

Khương Phàm không hy vọng xa vời lập tức dẫn ra được, cho nên đành kiên nhẫn chờ đợi. 

Một ngày không được liền hai ngày, hai ngày không được liền chờ lâu thêm mấy ngày. Thực sự không được thì lại mạo hiểm xâm nhập sâu hơn trăm dặm. 

Từ giữa trưa đến xế chiều, Yến Khinh Vũ một mực nhảy nhót không ngừng, mệt mỏi thì phục dụng chút đan dược điều trị, vì Khương Uyển Nhi, nàng cũng hoàn toàn hết mình. 

- U? Vị cô nương này thật có nhã hứng. 

- Dáng múa của tiểu cô nương không tệ, đây là nhảy cho ai nhìn thế? 

- Hiếm có, ta lần đầu tiên thấy có người khiêu vũ trong Đại Hoang. 

Một đám tán tu đi qua nơi này, đều sửng sốt mấy lần, còn tưởng rằng nhìn hoa mắt. 

- Có bao xa liền cút bấy xa. 

Yến Khinh Vũ duy trì vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng nhảy múa, ánh mắt nhìn bọn hắn hiện lên một đạo lãnh quang. 

- Có thể lăn, nhưng cô nương có hứng thú cùng chúng ta lăn hay không. 

- Ca ca ta khiêu vũ cũng không tệ, vừa vặn bồi cô nương nhảy. 

- Tới tới tới, mấy ca hát lên trợ hứng nào. 

Đám tán tu này nhìn chung quanh một lần, giống như không phát hiện có người khác, đều cười hì hì đi vào sơn cốc. 

- Khương Phàm! Ngươi chết rồi sao? 

Yến Khinh Vũ tức giận hô to. 

Vừa dứt lời, một mũi tên nặng nề gào thét lao đến, xoay tròn tạo ra gió mạnh, đánh vào trêи một tảng đá lớn trước mặt bọn họ. 

m thanh trầm đục, trong nháy mắt tảng đá vỡ nát giống như cối xay, hàng trăm đá vụn kịch liệt bay loạn tung tóe về phía bọn người. 

- Người nào! Cút ra đây! 

Đám tán tu này cảnh giác lui lại, tìm kiếm mục tiêu khắp nơi. 

- Nhìn xem trêи mặt đất là cái gì!? 

Trêи núi truyền đến tiếng nói băng lãnh của Khương Phàm. 

- Ô Cương Tiễn? 

Đám tán tu lập tức nhận ra mũi tên đang cắm nghiêng trêи mặt đất. 

Người đi ra từ trong Bạch Hổ quan, không có một người nào không biết cái này. Bọn hắn có thể tự do ra vào Đại Hoang, cũng chính là công lao của Ô Cương Tiễn. 

- Lại không lăn, mũi tên tiếp theo sẽ không bắn hòn đá. 

- Thật có lỗi, quấy rầy rồi. 

Đám tán tu cuống quít rời khỏi sơn cốc, trước khi đi lại nhịn không được liếcmắt nhìn nữ hài đang nhẹ nhàng nhảy múa kia. 

Thời gian một ngày rất nhanh trôi qua, Yến Khinh Vũ mệt quá sức, ngay cả bóng dáng linh thảo cũng không thấy, ngược lại phía trước sơn cốc có ba thanh Ô Cương Tiễn, đánh lui ba đợt tán tu. 

- Thế này thật có thể dẫn Kim Dương Sâm kia ra sao? 

Trêи đường trở về, Yến Khinh Vũ nhịn không được phàn nàn. 

- Ít nhất đây vẫn là một biện pháp. 

- Ta phải nhảy mấy ngày? 

- Nhảy đến khi Kim Dương Sâm đi ra mới thôi. 

- Nói nhẹ nhàng linh hoạt nhỉ, vậy sao ngươi không nhảy. 

- Trêи sách nói, Kim Dương Sâm ưa thích thuần khiết, ta có sát tính quá nặng. 

- Ta nhiều nhất lại nhảy năm ngày, nếu không dẫn được Kim Dương Sâm đến thì ngươi nghĩ biện pháp khác đi. 

Chương trước Chương tiếp