Đan Đại chí Tôn

Chương 48



Chương 48 Thăm Dò (1)

Sắc Vi thuận theo ánh mắt Khương Phàm nhìn đi qua, cười giới thiệu. 

- Nơi đó đều là một vài thứ đến từ Đại Hoang, nhưng lại xem xét không ra cụ thể phẩm cấp bảo bối. Ngươi cũng biết, Bạch Hổ thành chúng ta gần kề Đại Hoang, mỗi ngày đều có mấy vạn tán tu đi vào mạo hiểm, luôn có thể mang ra một chút đồ cổ quái kỳ lạ. Bọn hắn có chút sẽ lưu lấy cho chính mình dùng, có chút sẽ bán cho Thiên Hoa điện chúng ta. Sau khi Thiên Hoa điện tiến hành phân loại căn cứ phẩm cấp định giá thì sẽ công khai bán ra. Có chút thực sự không định giá tốt liền sẽ phóng tới Giám Bảo đường, lấy mỗi kiện lấy giá hai mươi ngàn tinh tệ mà bán ra. 

- Hai mươi ngàn? 

Khương Phàm thầm nghĩ các ngươi thật đúng là dám định giá. 

- Hai mươi ngàn tinh tệ có chút đắt, nhưng nếu quả thật có thể đụng tới bảo bối, cũng là kiếm lời. 

- Các ngươi hảo tâm như vậy? 

Khương Phàm cẩn thận cảm thụ được mê vụ ba động trong khí hải, đi đến Giám Bảo đường. 

- Vị này là con nuôi Khương Vương, Phàm công tử. 

Sắc Vi lập tức đi thông bẩm, bọn thị vệ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thả bọn họ đi vào. 

Tia sáng lờ mờ bên trong Giám Bảo đường, người tiến vào không nhiều, bảo bối cũng bất quá mười mấy hai mươi kiện, nhưng mỗi kiện đều có quầy chuyên doanh trưng bày đơn độc. Không giống với bên ngoài mỗi kiện vật phẩm đều có giới thiệu, nơi này chính là thật đơn giản để đó, ai muốn có thì đưa trước tinh tệ liền trực tiếp lấy đi. 

Về phần có phải là bảo bối thật hay không thì đành nhìn vận khí của mình. 

Một vị nam tử mặc hoa bào yên lặng đứng trước một thanh tàn đao (đao gảy), cẩn thận ngắm nghía. 

Hắn chính là vị "Điện hạ" kia. 

Thân phận của hắn tôn quý, cũng không thiếu bảo bối, nhưng gần kề Bạch Hổ thành là Đại Hoang, mỗi ngày đều sẽ có nhiều loại đồ vật bị từ mang ra trong rừng sâu núi thẳm vô tận, trong đó không thiếu một ít bảo bối thần bí lại mạnh mẽ. Cho nên những ngày này, hắn mỗi lần nghe nói có đồ vật mới không cách nào kiểm định đưa vào Giám Bảo đường, liền sẽ tới xem một chút, hy vọng có thể tìm được một hai kiện bảo bối vừa ý, cảm thụ bảo bối một chút phát hiện niềm vui thú. 

Chỉ là kỳ vọng rất cao, lại nhiều lần thất vọng. 

Cho tới hôm nay, hắn chú ý tới tàn đao vừa mới đưa tới này. 

Đao thể vô cùng hùng hậu, nhưng ở giữa bij tách ra, chỉ còn lại bộ phận phía sau. Nó không có sắc bén của bảo đao, cũng không có quang mang của bảo bối, có thể là tuổi tác xa xưa, còn "Mọc" đầy đốm đá, nhưng mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng kỳ quái. 

Chợt nhìn thì như không có gì, nhìn lâu, lại có thể cảm nhận được một cỗ khí tức bàng bạc mãnh liệt, khí thế rất nặng nề. 

Phảng phất như trước mặt không phải một thanh tàn đao, mà là một tòa núi cao bị chặt ngang. 

Sắc Vi thuận theo ánh mắt Khương Phàm nhìn đi qua, cười giới thiệu. 

- Nơi đó đều là một vài thứ đến từ Đại Hoang, nhưng lại xem xét không ra cụ thể phẩm cấp bảo bối. Ngươi cũng biết, Bạch Hổ thành chúng ta gần kề Đại Hoang, mỗi ngày đều có mấy vạn tán tu đi vào mạo hiểm, luôn có thể mang ra một chút đồ cổ quái kỳ lạ. Bọn hắn có chút sẽ lưu lấy cho chính mình dùng, có chút sẽ bán cho Thiên Hoa điện chúng ta. Sau khi Thiên Hoa điện tiến hành phân loại căn cứ phẩm cấp định giá thì sẽ công khai bán ra. Có chút thực sự không định giá tốt liền sẽ phóng tới Giám Bảo đường, lấy mỗi kiện lấy giá hai mươi ngàn tinh tệ mà bán ra. 

- Hai mươi ngàn? 

Khương Phàm thầm nghĩ các ngươi thật đúng là dám định giá. 

- Hai mươi ngàn tinh tệ có chút đắt, nhưng nếu quả thật có thể đụng tới bảo bối, cũng là kiếm lời. 

- Các ngươi hảo tâm như vậy? 

Khương Phàm cẩn thận cảm thụ được mê vụ ba động trong khí hải, đi đến Giám Bảo đường. 

- Vị này là con nuôi Khương Vương, Phàm công tử. 

Sắc Vi lập tức đi thông bẩm, bọn thị vệ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thả bọn họ đi vào. 

Tia sáng lờ mờ bên trong Giám Bảo đường, người tiến vào không nhiều, bảo bối cũng bất quá mười mấy hai mươi kiện, nhưng mỗi kiện đều có quầy chuyên doanh trưng bày đơn độc. Không giống với bên ngoài mỗi kiện vật phẩm đều có giới thiệu, nơi này chính là thật đơn giản để đó, ai muốn có thì đưa trước tinh tệ liền trực tiếp lấy đi. 

Về phần có phải là bảo bối thật hay không thì đành nhìn vận khí của mình. 

Một vị nam tử mặc hoa bào yên lặng đứng trước một thanh tàn đao (đao gảy), cẩn thận ngắm nghía. 

Hắn chính là vị "Điện hạ" kia. 

Thân phận của hắn tôn quý, cũng không thiếu bảo bối, nhưng gần kề Bạch Hổ thành là Đại Hoang, mỗi ngày đều sẽ có nhiều loại đồ vật bị từ mang ra trong rừng sâu núi thẳm vô tận, trong đó không thiếu một ít bảo bối thần bí lại mạnh mẽ. Cho nên những ngày này, hắn mỗi lần nghe nói có đồ vật mới không cách nào kiểm định đưa vào Giám Bảo đường, liền sẽ tới xem một chút, hy vọng có thể tìm được một hai kiện bảo bối vừa ý, cảm thụ bảo bối một chút phát hiện niềm vui thú. 

Chỉ là kỳ vọng rất cao, lại nhiều lần thất vọng. 

Cho tới hôm nay, hắn chú ý tới tàn đao vừa mới đưa tới này. 

Đao thể vô cùng hùng hậu, nhưng ở giữa bij tách ra, chỉ còn lại bộ phận phía sau. Nó không có sắc bén của bảo đao, cũng không có quang mang của bảo bối, có thể là tuổi tác xa xưa, còn "Mọc" đầy đốm đá, nhưng mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng kỳ quái. 

Chợt nhìn thì như không có gì, nhìn lâu, lại có thể cảm nhận được một cỗ khí tức bàng bạc mãnh liệt, khí thế rất nặng nề. 

Phảng phất như trước mặt không phải một thanh tàn đao, mà là một tòa núi cao bị chặt ngang. 

Nhưng "Điện hạ" càng nhìn cảm thấy là lạ, khí thế của tên Khương Phàm này tuyệt không giống như một tên phế vật, ánh mắt sáng tỏ lại sắc bén, bên trong dây gấm trêи trán lóe ra kim quang nhàn nhạt, trong thân thể còn chảy xuôi linh lực cường thịnh. 

- Nếu Khương Phàm công tử kiên trì, thanh đao này thuộc về ngươi. 

- Cám ơn. 

Khương Phàm mang theo tàn đao rời đi. 

"Điện hạ" mỉm cười, lại đối liếc mắt ra hiệu với nữ tỳ bên cạnh. Nữ tỳ trước một giây còn cúi đầu, một mực cung kính đứng đấy, một giây sau đột nhiên lao lên như báo săn, xuất thủ như điện, thẳng đến phần gáy của Khương Phàm. 

Khương Phàm phát giác được nguy hiểm sau lưng, thuận thế bổ nhào về phía trước, quăng tàn đao nặng nề ra ngoài, nhảy lên không quay vòng, đùi phải như roi, quét về phía nữ tỳ. 

Sắc Vi kêu sợ hãi: 

- Dừng tay, nơi này là Thiên Hoa điện, cấm đánh nhau. 

Chương trước Chương tiếp