Đan Đại chí Tôn
Chương 50
Chương 50 Bá Đao Thức (1)
Tinh thần Khương Phàm chấn động, miệng rót linh dịch, tiếp tục nung khô.
Kết quả đốt hơn nửa ngày, tiêu hao ba bình linh dịch của hắn, theo đốm đá liên tiếp tróc ra, tàn đao rốt cục cũng hiện ra bộ dáng chân chính.
Thân đao rộng hai mươi phân, phần lưng dày ba ngón tay, dài đến một mét, bộ vị đứt gãy tề tề chỉnh chỉnh, giống như bị một Thần Binh loại nào đó trong nháy mắt chặt đứt, lưu lại bộ phận này lại mảy may không hư hại.
Mặt đao vuông vức như gương, có thể chiếu đến mặt người, lưỡi đao dị thường sắc bén, chỉ nhìn cũng đã làm cho người ta hoảng hốt, phảng phất như tuỳ tiện có thể cắt đá bổ xương.
- Bảo bối tốt.
Hai tay Khương Phàm dùng sức nắm chặt, sau khi rút đi đốm đá nặng nề, nó ngược lại dường như lại nặng hơn, hai cánh tay đều có chút không nhấc lên nổi.
Nhưng thời điểm Khương Phàm đang dò xét đao thể, chỗ chuôi đao đột nhiên toát ra gai sắc nhọn, lít nha lít nhít, trong nháy mắt đâm xuyên qua hai tay, máu tươi chảy ngang.
- Aaa... !!
Khương Phàm thống khổ kêu thảm, gai nhọn lại bắt đầu điên cuồng hấp thu lấy máu tươi của hắn.
Hắn muốn vung hai tay ra, lại không thể tưởng tượng nổi một mực dính chặt, máu tươi không bị khống chế mà hướng về hội tụ trong đao thể.
Cái này không phải một thanh tàn đao, đơn giản giống như một đầu mãnh thú khát máu.
Mặt ngoài đao thể phát ra ánh sáng màu hồng yêu dị, khí thế mãnh liệt chấn động sơn lâm.
- Đáng chết, vung ra cho ta.
Toàn thân Khương Phàm sôi trào lên liệt diễm, thử nghiệm khu trục nó ra nhưng không làm nên chuyện gì, hỏa điểu trong khí hải thức tỉnh dâng lên khí tức cường thịnh đối kháng, nhưng cũng không thể áp chế tàn đao đang điên cuồng.
Khương Phàm càng ngày càng suy yếu, ý thức cũng bắt đầu hôn mê, hắn muốn đi vào trong sơn cốc, lại gục ngã ở chỗ này, lâm vào hôn mê.
Khi hắn lần nữa lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Tàn đao vậy mà không thấy đâu.
Chính thời điểm Khương Phàm đang kinh ngạc lại phát hiện chỗ sâu trong đan điền khí hải vậy mà lại cắm một thanh tàn đao, cùng hỏa điểu sôi trào liệt diễm trong khí hải giằng co lẫn nhau.
- Đây là tình huống như thế nào?
Khương Phàm còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, cẩn thận nhìn lại bên trong khí hải, quả thật là thanh tàn đao kia.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tàn đao từ khí hải biến mất, xuất hiện ở trong tay. Khương Phàm lại càng sửng sốt, nhìn bên trong khí hải, lại nhìn đao trong tay, đây là làm sao đi ra?
Bất quá sau khi tàn đao tới tay thì cũng không còn trầm trọng như trước, cường độ vừa vặn phù hợp.
- Là tàn đao cùng ta dung hợp sao?
Khương Phàm nắm tàn đao, trong ý thức còn nhiều thêm một đạo ấn ký đao pháp.
Bá Đao Thức!
- Thật đúng là để cho ta nhặt được bảo bối?
Sau khi Khương Phàm kinh ngạc, trong lòng tràn đầy phấn chấn, hắn biết tàn đao không đơn giản, nhưng cũng không nghĩ tới lại không đơn giản đến như vậy, hắn nắm tàn đao liền bắt đầu nghiên cứu đao pháp.
Đao thức nhìn rất đơn giản, chỉ là hướng về phía trước bổ một phát, nhưng lại giống như không phải đơn giản như nó hiển hiện ra.
Khương Phàm nín thở ngưng thần, bắt đầu cẩn thận lĩnh hội.
Từ sáng sớm đến đêm khuya.
Trong sơn cốc, Uyển Nhi cũng đang dốc lòng tu luyện, ngoài sơn cốc Khương Phàm cũng lặp đi lặp lại huy động tàn đao, lần lượt lặp lại động tác đơn giản
Có Đại Diệu Thiên Kinh không ngừng bổ sung khí tức sinh mệnh, hắn có thể không biết mệt mỏi, cũng có thể không ngủ không nghỉ.
Giữa trưa ngày thứ hai, khi Khương Phàm đang đứng dưới ánh mặt trời vung ra đao lần thứ ba ngàn năm trăm, đột nhiên giống như đốn ngộ cái gì đó. Một tiếng bạo hống vang lên trong lòng, huyết khí toàn thân hắn trong chốc lát mãnh liệt như sóng triều, phấp phới chạy khắp toàn thân, thân thể cường tráng đều bởi vì sung huyết mà trở nên đỏ như máu, bốc lên cả nhiệt khí.
Toàn lực vung tàn đao bộc phát ra uy thế kinh người, bỗng nhiên bổ một phát, sơn lâm chấn động, mặt đất trước mặt đều ầm vang nổ tung, một mực kéo dài đến mấy chục mét bên ngoài, vết nứt nổ tung rộng chừng nửa mét, sâu một mét.
Bụi đất tung bay, dư uy khó nói hết.
Khương Phàm lại giống như suy yếu mà nửa quỳ trêи mặt đất, hồng hộc thở hổn hển. Đột nhiên đốn ngộ một kϊƈɦ lại đem khí lực cả người hắn rút sạch sẽ, giống như tinh khí đều hao hơn phân nửa.
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn vết nứt trước mặt, đáy mắt hiện ra một vòng tinh quang.
Một Bá Đao Thức thật tốt, một kϊƈɦ uy lực vậy mà không sai biệt lắm cùng Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền
Khương Phàm cẩn thận hồi tưởng đến một kϊƈɦ vừa rồi kia, trong chớp mắt quán thông cùng linh hồn huyết khí, mạch máu toàn thân đều phồng lên, tốc độ lưu thông huyết dịch gấp mười lần, tương đương với việc nghiền ép tất cả tiềm lực ra ngoài.
Khương Phàm bỗng nhiên có loại suy nghĩ mà sợ, may mắn tự mình tu luyện Đại Diệu Thiên Kinh, mạch máu và kinh mạch so người bình thường thì cứng cỏi hơn mấy lần, lại bởi vì quanh năm luyện thể, năng lực chịu đựng mạnh, nếu không một kϊƈɦ vừa rồi kia rất có thể trực tiếp để hắn bạo thể mà chết.
- Một Bá Đao Thức thật tốt.
Khương Phàm chống thân thể lên, dùng sức nắm chặt tàn đao, đây quả thực là vũ khí chế tạo riêng cho hắn
Bá Đao tản ra hàn quang bốn phía, dư uy chưa tán, quanh quẩn ông ông tranh minh giống như như nói chính mình lần nữa lại thấy ánh mặt trời.
Tinh thần Khương Phàm chấn động, miệng rót linh dịch, tiếp tục nung khô.
Kết quả đốt hơn nửa ngày, tiêu hao ba bình linh dịch của hắn, theo đốm đá liên tiếp tróc ra, tàn đao rốt cục cũng hiện ra bộ dáng chân chính.
Thân đao rộng hai mươi phân, phần lưng dày ba ngón tay, dài đến một mét, bộ vị đứt gãy tề tề chỉnh chỉnh, giống như bị một Thần Binh loại nào đó trong nháy mắt chặt đứt, lưu lại bộ phận này lại mảy may không hư hại.
Mặt đao vuông vức như gương, có thể chiếu đến mặt người, lưỡi đao dị thường sắc bén, chỉ nhìn cũng đã làm cho người ta hoảng hốt, phảng phất như tuỳ tiện có thể cắt đá bổ xương.
- Bảo bối tốt.
Hai tay Khương Phàm dùng sức nắm chặt, sau khi rút đi đốm đá nặng nề, nó ngược lại dường như lại nặng hơn, hai cánh tay đều có chút không nhấc lên nổi.
Nhưng thời điểm Khương Phàm đang dò xét đao thể, chỗ chuôi đao đột nhiên toát ra gai sắc nhọn, lít nha lít nhít, trong nháy mắt đâm xuyên qua hai tay, máu tươi chảy ngang.
- Aaa... !!
Khương Phàm thống khổ kêu thảm, gai nhọn lại bắt đầu điên cuồng hấp thu lấy máu tươi của hắn.
Hắn muốn vung hai tay ra, lại không thể tưởng tượng nổi một mực dính chặt, máu tươi không bị khống chế mà hướng về hội tụ trong đao thể.
Cái này không phải một thanh tàn đao, đơn giản giống như một đầu mãnh thú khát máu.
Mặt ngoài đao thể phát ra ánh sáng màu hồng yêu dị, khí thế mãnh liệt chấn động sơn lâm.
- Đáng chết, vung ra cho ta.
Toàn thân Khương Phàm sôi trào lên liệt diễm, thử nghiệm khu trục nó ra nhưng không làm nên chuyện gì, hỏa điểu trong khí hải thức tỉnh dâng lên khí tức cường thịnh đối kháng, nhưng cũng không thể áp chế tàn đao đang điên cuồng.
Khương Phàm càng ngày càng suy yếu, ý thức cũng bắt đầu hôn mê, hắn muốn đi vào trong sơn cốc, lại gục ngã ở chỗ này, lâm vào hôn mê.
Khi hắn lần nữa lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Tàn đao vậy mà không thấy đâu.
Chính thời điểm Khương Phàm đang kinh ngạc lại phát hiện chỗ sâu trong đan điền khí hải vậy mà lại cắm một thanh tàn đao, cùng hỏa điểu sôi trào liệt diễm trong khí hải giằng co lẫn nhau.
- Đây là tình huống như thế nào?
Khương Phàm còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, cẩn thận nhìn lại bên trong khí hải, quả thật là thanh tàn đao kia.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tàn đao từ khí hải biến mất, xuất hiện ở trong tay. Khương Phàm lại càng sửng sốt, nhìn bên trong khí hải, lại nhìn đao trong tay, đây là làm sao đi ra?
Bất quá sau khi tàn đao tới tay thì cũng không còn trầm trọng như trước, cường độ vừa vặn phù hợp.
- Là tàn đao cùng ta dung hợp sao?
Khương Phàm nắm tàn đao, trong ý thức còn nhiều thêm một đạo ấn ký đao pháp.
Bá Đao Thức!
- Thật đúng là để cho ta nhặt được bảo bối?
Sau khi Khương Phàm kinh ngạc, trong lòng tràn đầy phấn chấn, hắn biết tàn đao không đơn giản, nhưng cũng không nghĩ tới lại không đơn giản đến như vậy, hắn nắm tàn đao liền bắt đầu nghiên cứu đao pháp.
Đao thức nhìn rất đơn giản, chỉ là hướng về phía trước bổ một phát, nhưng lại giống như không phải đơn giản như nó hiển hiện ra.
Khương Phàm nín thở ngưng thần, bắt đầu cẩn thận lĩnh hội.
Từ sáng sớm đến đêm khuya.
Trong sơn cốc, Uyển Nhi cũng đang dốc lòng tu luyện, ngoài sơn cốc Khương Phàm cũng lặp đi lặp lại huy động tàn đao, lần lượt lặp lại động tác đơn giản
Có Đại Diệu Thiên Kinh không ngừng bổ sung khí tức sinh mệnh, hắn có thể không biết mệt mỏi, cũng có thể không ngủ không nghỉ.
Giữa trưa ngày thứ hai, khi Khương Phàm đang đứng dưới ánh mặt trời vung ra đao lần thứ ba ngàn năm trăm, đột nhiên giống như đốn ngộ cái gì đó. Một tiếng bạo hống vang lên trong lòng, huyết khí toàn thân hắn trong chốc lát mãnh liệt như sóng triều, phấp phới chạy khắp toàn thân, thân thể cường tráng đều bởi vì sung huyết mà trở nên đỏ như máu, bốc lên cả nhiệt khí.
Toàn lực vung tàn đao bộc phát ra uy thế kinh người, bỗng nhiên bổ một phát, sơn lâm chấn động, mặt đất trước mặt đều ầm vang nổ tung, một mực kéo dài đến mấy chục mét bên ngoài, vết nứt nổ tung rộng chừng nửa mét, sâu một mét.
Bụi đất tung bay, dư uy khó nói hết.
Khương Phàm lại giống như suy yếu mà nửa quỳ trêи mặt đất, hồng hộc thở hổn hển. Đột nhiên đốn ngộ một kϊƈɦ lại đem khí lực cả người hắn rút sạch sẽ, giống như tinh khí đều hao hơn phân nửa.
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn vết nứt trước mặt, đáy mắt hiện ra một vòng tinh quang.
Một Bá Đao Thức thật tốt, một kϊƈɦ uy lực vậy mà không sai biệt lắm cùng Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền
Khương Phàm cẩn thận hồi tưởng đến một kϊƈɦ vừa rồi kia, trong chớp mắt quán thông cùng linh hồn huyết khí, mạch máu toàn thân đều phồng lên, tốc độ lưu thông huyết dịch gấp mười lần, tương đương với việc nghiền ép tất cả tiềm lực ra ngoài.
Khương Phàm bỗng nhiên có loại suy nghĩ mà sợ, may mắn tự mình tu luyện Đại Diệu Thiên Kinh, mạch máu và kinh mạch so người bình thường thì cứng cỏi hơn mấy lần, lại bởi vì quanh năm luyện thể, năng lực chịu đựng mạnh, nếu không một kϊƈɦ vừa rồi kia rất có thể trực tiếp để hắn bạo thể mà chết.
- Một Bá Đao Thức thật tốt.
Khương Phàm chống thân thể lên, dùng sức nắm chặt tàn đao, đây quả thực là vũ khí chế tạo riêng cho hắn
Bá Đao tản ra hàn quang bốn phía, dư uy chưa tán, quanh quẩn ông ông tranh minh giống như như nói chính mình lần nữa lại thấy ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương