Dành Cả Thanh Xuân Cho Anh

Chương 2



Sáng hôm sau....

Cô lờ mờ tỉnh dậy, cơ thể đau nhức,khắp người chi cits dấu hôn cùng mùi vị nam nhân, nước mắt vô thức rơi...

"Hức...hức...hứccc"

Hàn Lãnh bước ra độc chỉ quấn khăn tắm ngang hông, làn da màu đồng tinh tế, cơ bắp săn chắc hiện rõ nét còn đọng vài giọt nước quyến rũ mê người khiến hàng vạn nữ nhân điên đảo. Khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc hơi nhăn lại khi anh là cô đang ngồi co chân lại, chiếc chăn che hết ngực nhưng không thể che hết những dấu hôn đỏ tím tối qua do anh tạo nên

"Khóc lóc cái gì, ngủ với tôi khiến em kinh tởm vậy sao"

Hạ Ly ngước đôi mắt xinh đẹp, nước mắt chảy xuống hai bên má trả lời

"Phải..anh làm tôi kinh tởm.."

Hahahahaa...Hàn Lãnh cười lớn ánh mắt có chút tức giận quét hết người cô

"Nhưng tôi yêu em nên dù em có kinh tởm thì thể xác em cũng đã là của tôi"

"Không....hức..huhu"

Hạ Ly ôm chặt tai để bản thân không nghe những lời nói dơ bẩn phát ra từ miệng anh lại khiến tim cô đau đớn. Anh tiến lại chỗ cô ngồi, tay nắm chặt lấy cằm bắt cô ngước lên nhìn mình

"Nên nhớ lần đầu tiên của em là của tôi"

Lời nói nhẹ tựa lông hồng nhưng lại như con dao găm vào trái tim vỡ vụn của cô, cô hất tay anh ra dù hai chân vô cùng đau đớn cô vẫn dùng hết sức chạy ra cửa. Thấy cô liều mạng vùng vẫy, anh không ngăn cản nhưng lại cười lạnh.



Quần áo thì bị tên Hàn Lãnh xé rách trên người cô độc nhất chỉ quấn chiếc chăn mà chạy ra khỏi cửa. Người đi đường thấy cô liền buông lời dèm pha. Cô bắt tạm chiếc taxi nào đó về nhà mình. Bác tài xế thấy cô độc chỉ quấn chăn ra ngoài quan tâm hỏi

"Cháu có cần báo cảnh sát không.."

"Không cháu ổn.."

"Được rồi tùy cháu"

Chiếc taxi đưa cô đến địa chỉ yêu cầu

"Thôi coi như ta cho cháu vậy.."

"Cháu cảm ơn"

Cô chạy nhanh vào nhà để bác tài xế ngao ngán thở dài.

Cánh cửa đóng sầm lại, bao nhiêu vẻ mạnh mẽ không quan tâm biến mất hết thay vào đó là vẻ mệt mỏi đau khổ tuyệt vọng. Hai chân đứng không vững cô trượt ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt được cô kìm chế bao lâu rơi xuống vai gầy. Nếu cha mẹ cô ở đây thì họ sẽ ôm cô, dỗ dành cô, họ sẽ không để cô chịu tổn thương như vậy...nhưng....Cô nức nở khóc

"Tại sao...lại đối xử....với tôi như vậy"

Cô cứ khóc mãi cho đến khi mệt thì ngủ thiếp ở cửa, đôi mắt đỏ ửng vẫn còn đọng nước....

-----
Chương trước Chương tiếp