Dành Cả Thanh Xuân Cho Anh

Chương 22



"Ưm..."

Hạ Ly từ từ mở mắt liền phát hiện bản thân không mặc quần áo, còn Hàn Lãnh lại đang ngậm đ** t* của cô

"A....tên khốn này...bỏ ra"

Hạ Ly đẩy đầu Hàn Lãnh ra khỏi ngực mình làm anh tỉnh giấc, lật ngược cô lại

"Ha...mới sáng sớm đã dụ dỗ anh rồi.."

"Tự luyến hả..."

Hạ Ly cố lấy tay che thân thể lõa lồ, khuôn mặt đỏ ửng có chút tức giận liếc anh

"Che làm gì có phải chưa bao giờ thấy đâu mà..."

Bịch...!

Hạ Ly một chân đá bay Hàn Lãnh xuống đất...Anh bị đau bất ngờ khó chịu đen mặt lại

"Em dám..."

"Sao không...muốn đánh nhau à"

"Được"

Hàn Lãnh nhanh chóng trèo lại lên giường như chưa có gì xảy ra, anh nhanh tay vớ lấy cà vạt trên đầu giường trói tay cô lại

"Chúng ta đại chiến xem ai trụ lâu hơn"

"Ưmm...không côn bằng..."

Hàn Lãnh cúi xuống hôn môi anh đào, bắt đầu luồn lưỡi vào khoang miệng thơm tho của nữ nhân, tay không yên phận vuốt nhẹ đ** t* khiến nó dựng thẳng

"Ha...cứng rồi..."

"Ân...a...đừng...mút...sưng"

Hàn Lãnh vân vê một bên, miệng ngậm bên kia mà bú phát ra âm thanh ái muội

"Ưm...a..."

Anh rất thích làm cho chúng dựng thẳng lên, đỏ hồng đầy kích thích. C* v** đang ngủ cũng rục rịch chào cờ

"Bảo bối à...dạng chân ra..."

Hạ Ly bị khoái cảm khống chế, liền làm theo lời anh dạng chân ra, Hàn Lãnh vớ lấy cái gối đặt dưới mông nhỏ, nâng h** h***** tiến lên gần miệng. Mật dịch vì khoái cảm chảy xuống thấm gối, anh liền cúi đầu xuống liếm nhẹ

"Á...ân....đừng...dơ..."

"Của em thật ngọt nha"

Anh đặt hai chân lên vai rộng, đầu chôn sâu vào h** h***** mút mát, miệng ăn ngậm lấy hột le nhỏ khiến cô mẫn cảm cong người như tôm rên rỉ

"A...ưm...ưm...ư..."

Dường như chơi đã đủ ướt, anh cởi quần đưa c* v** ngẩng cao đầu trước h** h****...động thân một cái, c* v**vào lút cán khiến cả hai A...lên



"Sao..chặt..thế thả lỏng đi em...anh không động được..."

"Ư...của...anh..ưm...lớn...ưm...làm...e...m..đau...a...đau.."

Hạ ly cố thả lỏng thân thể, tay quấn vào cổ anh ngửa cổ ra thở dốc

Hàn Lãnh như con thú bị cấm dục nhiều năm liên tục động thân, mỗi cú thúc đều tiến thẳng tử cung làm nữ nhân dưới thân chỉ biết rên rỉ

"Ứm...ư...chậm...chút..."

"Được"

Hàn Lãnh cố tình rút ra đâm vào chậm như con rùa bò khiến Hạ Ly khó chịu

"Ư...nhanh...nhanh...ư"

"Em bảo chậm còn gì"

"Ư...ưm...nhanh...nhanh chút...ư..."

"Anh muốn ngậm vú nhỏ"

Hạ Ly vì muốn anh nhanh chút liền ưỡn ngực ra đưa vào khoang miệng anh...Hàn Lãnh vừa được ăn đ** t*, vừa được thao *** ***** xinh đẹp, tâm trạng vô cùng tốt...

Sau gần 2 tiếng kích tình, Hạ Ly mệt mỏi dựa vào vai anh ngủ thiếp đi, Hàn Lãnh rút ra đi thẳng vào phòng tắm. Anh kéo nhẹ chăn đắp cho cô liền đi vào thư phòng

"Thưa boss.."

"Chuyện gì"

"Tuyết Trinh trốn thoát rồi ạ..."

"Không sao, với cái cơ thể tàn tật đấy cô ta cũng chẳng làm gì được"

"Vâng, tháng sau là sinh nhật Hàn lão gia, ngài có muốn về nhà cũ Hàn gia không"

"Nói với ông nội tôi sẽ đến..."

"Vâng"

"Nhớ bảo vệ phu nhân cho tốt, tôi không muốn nghe đến chuyện phu nhân mất tích nữa đâu..."

"Thuộc hạ rõ ạ"

"Lui đi"

Tên vệ sĩ cung kính cúi đầu chào rồi liền tiến ra ngoài

Hàn Lãnh cầm ly rượu đỏ sóng sánh, đứng bên ngoài nhìn cảnh quang tuyệt đẹp, miệng nhếch lên

"Ông nội chắc nhớ cháu lắm..."

-----

Lý Hùng rời khỏi bệnh viện tiến về căn nhà cũ gần ngoại ô thành phố, nơi có người con gái cậu yêu nhất

"Bông tuyết nhỏ, anh về rồi..."

Người con gái chạy lại ôm chầm lấy cậu, miệng cười hạnh phúc



"Anh có mua kẹo cho em không..."

"Có chứ...nào lại đây ngồi đi...em chưa khỏe..."

Lý Hùng bế cô gái vào đặt lên giường, bất ngờ nữ nhân ngẩng đầu hôn lên môi cậu

"Em..."

"A...anh không thích sao..."

"Đồ ngốc...anh dạy em..."

Lý Hùng cúi đầu xuống hôn cuồng nhiệt nữ nhân...sau đó là từng tiếng rên rỉ của cả nam lẫn nữ vang khắp phòng....

Tất cả hình ảnh, âm thanh đều được thu vào mắt người con gái khiến cô quay mặt đi về...

"Hức...hức...huhu...hu...sao...lại...đối xử...hức...với...tôi...hức...như...vậy..."

Mai Nhi ngồi trên giường nức nở khiến cha mẹ cô không khỏi sốt ruột

"Con gái ngoan...ai bắt nạt con...nói cho ta biết..."

Lý Vu Uyển cũng là mẹ Mai nhi đau lòng ôm cô vào lòng dỗ dành

"Mẹ...ơi...anh ấy...thích...người..khác...

huhuhu...anh ấy còn...quan...hệ..."

"Được rồi con ngoan...mẹ hiểu mà...con là con gái Mai gia đầy quyền quý, bao nhiêu chàng trai tốt thích con sao cứ phải đâm đầu vào nó...."

"Huhu...mẹ chẳng hiểu gì cả"

"Này Mai Lư Huy ông khuyên con bé, tôi ra ngoài nấu chút gì cho nó ăn.."

Mai Lư Huy tiến lại nắm tay con gái, giọng ông trầm nhưng đầy uy nghiêm

"Con gái Mai gia khóc vì thằng đàn ông có lợi gì..."

"Hức...hức...con phải làm sao...đây cha"

"Nếu thích hãy giành lấy, nên nhớ thân phận của con chính là tiểu thư Mai gia, cha con là bộ trưởng...hiểu chứ"

"Vâng"

"Con cứ giành lấy...ta sẽ giải quyết hậu quả..."

Mai Nhi lập tức phì cười, một người liêm chính như ông lại dùng cách này khuyên con gái quả thật không tin được mà

"Con thấy ổn rồi, cảm ơn cha"

"Tốt...nào xuống ăn cháo thôi...khóc nhiều xấu lắm..."

"Vâng"

Đúng vậy, cô là tiểu thư cao quý của Mai gia, sở hữu quyền lực trong tay nên dù bằng cách nào cô cũng phải có được cậu - Lý Hùng...

-----
Chương trước Chương tiếp