Dành Cả Thanh Xuân Cho Anh

Chương 36: Quá khứ Hàn Lãnh (4)



Đang miên man trong dòng suy nghĩ đầy tội lỗi không lối thoát...

Ting...ting

Ánh đèn phòng cấp cứu sáng lên, cánh cửa được bác sĩ đẩy ra. Hàn Thụy Đình đi đến chỗ bác sĩ đầy gấp gáp, hơi thở trở nên nặng nề...

"Vợ tôi...cô ấy...sao...sao...rồi..."

Vị bác sĩ liếc nhìn nam nhân phong độ trước mắt, thất vọng thở dài

"Cậu làm chồng kiểu gì vậy...cả cơ thể đầy rẫy vết thương lớn bé, bàn chân bị hoại tử nặng e rằng..."

"Sao cơ..."

"Sẽ không thể đi lại được như người bình thường..."

Hàn Thụy Đình như chết lặng, ông hít một hơi thật sâu, gặng nói

"Còn gì không..."

"Vợ cậu bị ngộ độc thức ăn, hiện tại vừa thoát khỏi cơn thập tử nhất sinh, yếu ớt vô cùng...nên chăm sóc tốt vào..."

"Được rồi"

Hàn Thụy Đình không dám vào trong phòng, lặng lẽ đứng bất lực nhìn người con gái mình yêu nằm trên giường. Khuôn mặt xanh xao, thân thể gầy gò được biết bao thứ thuốc tiêm vào người nhằm duy trừ sự sống ít ỏi, đau đớn hơn nữa khi biết mình không thể đi lại được mãi mãi...

"Căn gác cẩn thận, không có lệnh của tôi bất kì kẻ nào xâm phạm giết hết..."

"Vâng"

Sáu vệ sĩ lực lưỡng đứng trước cửa phòng bệnh canh gác như tượng gỗ.

"Đại thiếu gia, chúng ta đi đâu ạ..."

"Về Hàn gia"

Hàn Thụy Đình bế Hàn Lãnh ngủ thiếp trên tay, lạnh giọng ra lệnh.

Đêm nay, biệt thự Hàn gia không ngủ...

"Đại thiếu gia..."

Hàn Thụy Đình đặt Hàn Lãnh trên ghế, ông ngồi vắt chéo chân, uy phong như vị thần Hy Lạp. Tiếng nói trầm thấp như Tula vang lên khắp căn biệt thự rộng lớn...

"Gọi tất cả người hầu ra đây..."



Bọn người hầu lúc trước từng bắt nạt Nhược Minh Anh sợ run rẩy, bước nặng nề đi ra

"Ai là người hầu của đại phu nhân..."

Bọn người hầu câm nín, nhưng nếu nhận tội sẽ được khoan hồng còn hơn là điều tra ra đồng nghĩa với việc chết không toàn thây...

"Là...là...tôi..."

Bốn người hầu lần lượt bước đến thú tội...

"Ha...chó dám cắn chủ...vậy có nên giết chúng không nhỉ..."

Hàn Thụy Đình nửa thật nửa đùa nói ra câu đó khiến bốn người hầu sợ rúm lại, liên tục cầu xin

"Huhu...đại thiếu gia....xin hãy tha cho chúng tôi...chúng tôi không dám nữa...xin...cầu xin...ngài..."

"Lôi bọn chúng xuống thực hiện quy luật DV..."

Khắp biệt thự Hàn gia, ai ai cũng biết Hàn Thụy Đình có quy luật DV còn tàn độc hơn cả gia pháp. Trong đấy, xúc phạm chủ nhân sẽ bị ném vào ổ rắn, để cả ngàn con rắn độc sâu xé đến chết thì thôi....

"Hàn Thụy Đình...con đang làm gì vậy hả..."

Tiếng Hàn lão gia từ trên lầu đi xuống

"Đêm không ngủ lại ở đây làm chuyện không ra đâu..."

"Haha...con chỉ giải quyết vài người không biết an phận thôi mà..."

"Con..."

Hàn lão gia tức giận chỉ cây gậy về phía Hàn Thụy Đình...

"Tôi cảnh cáo các người lần cuối, Nhược Minh Anh là vợ tôi, cũng chính là đại phu nhân độc nhất của Hàn gia, nếu không biết điều dám đụng vào cô ấy thì...."

Hàn Thụy Đình ngưng một hơi, nhấn mạnh ý sau

"Áp dụng quy luật DV"

Hàn Thụy Đình dứt lời liền bỏ lên lầu, để lại người Hàn gia một phen đau tim...

"Đưa tiểu thiếu gia về phòng đi"

Người hầu liền đi đến bế Hàn Lãnh lên, quay trở về phòng...



"Các con đi ngủ hết đi..."

"Vâng"

Nhị thiếu gia Hàn Nguyên cùng Tam thiếu gia Hàn Gia Nhiên đều thở dài quay trở lại phòng, vừa đi Hàn Gia Nhiên vừa nói

"Thụy Đình, anh cả thật nóng tính..."

"Bình thường mà, ai đụng đến người phụ nữ mình yêu đều sẽ phản ứng như vậy thôi..."

"Thế anh có người yêu chưa..."

"Rồi...một cô gái ngoại quốc xinh đẹp..."

Hàn Nguyên nhàn nhạt trả lời...

"Anh hai nghỉ ngơi đi..."

Hàn Nguyên gật đầu nhưng không quay lại phòng, liền đi đến thư phòng Hàn Thụy Đình

"Chủ nhân..."

"Kế hoạch sao rồi..."

"Vẫn diễn ra tốt ạ..."

"Tiếp tục theo dõi Hàn lão gia, ông ta có chuyện gì lập tức bẩm bảo..."

"Vâng...chúng ta có cần xử lý người bên cạnh không ạ..."

"Kẻ nào cản đường...giết không tha..."

"Vâng..."

Hàn Thụy Đình nheo mi tâm liền hỏi tiếp...

"Tại sao ông ta dùng gia pháp với phu nhân..."

"Lâm Mộ Khanh đưa cho Hàn lão gia những tấm ảnh dâm loạn của phu nhân..."

Hàn Thụy Đình kìm nén cơn giận, phất tay ý bảo hắn lui. Ông đi đến gần cửa sổ, quan sát...

"Các người giỏi lắm...."

-----
Chương trước Chương tiếp