Dành Cả Thanh Xuân Cho Anh

Chương 89



"Oa...a...a...a..."

Tiếng khóc của đứa bé vang lên liền đánh thức Hạ Ly chợt tỉnh giấc...

"Ngoan nào tiểu Phong...nín đi con yêu..."

Hạ Ly bế bé con lên dỗ dàng nhưng mãi nó vẫn không ngừng khóc khiến cô sốt ruột liền đi tìm Khiết phu nhân...

"Mẹ ơi...tiểu Phong cứ khóc mãi...con dỗ bé con không chịu nín..."

Khiết phu nhân nghe cô nói cũng sốt ruột không kém vì dù sao tiểu Phong cũng là cháu ruột của bà, do chính con gái bà sinh ra...

Khiết phu nhân bế bé con trên tay, liền nâng niu dỗ dành...

"Cháu ngoan của bà...khóc nhiều sẽ xấu trai đấy...đừng khóc nữa..."

Tiểu Phong càng khóc to hơn ban nãy, có vẻ thằng bé rất sợ người lạ và đủ thông minh để nhận biết đây không phải là hơi ấm của cha nó, người đã nuôi nó từ khi nó chỉ là hạt đậu...

"Thằng bé khóc mãi không chịu nín...phải làm sao bây giờ..."

Khiết Ly cũng thấy sốt ruột không kém, chắc chỉ còn duy nhất cách này thôi...

"Mau gọi điện cho Hàn Lãnh đi Hạ Ly..."

Lời Khiết Ly vừa nói liền khiến cho không gian bỗng chốc im bặt, chỉ còn nghe được tiếng khóc thét của tiểu Phong...

"Không bao giờ..."

Khiết phu nhân là người phản đối gay gắt nhất, vì khó khăn lắm mới đưa được tiểu Phong trở về, bây giờ lại đi mời cha nó đến cướp lại sao...

"Được...để em gọi cho Hàn Lãnh..."

"Con không được làm vậy..."

Khiết phu nhân liền cầm chặt tay Hạ Ly không cho cô cầm đến điện thoại...

"Bản thân con làm mẹ...con cũng rất đau đớn khi phải rời xa con của mình...nhưng con cũng không muốn bé con chịu tổn thương khi ở bên cạnh con..."

Khiết phu nhân cũng cảm nhận được tình mẫu tử của Hạ Ly dành cho tiểu Phong sâu đậm đến nhường nào, tuy chỉ mới nhận thằng bé...

"Alo Hàn Lãnh..."

"Xin chào Hàn phu nhân...tôi là Trương Minh...trợ lý khiêm quản gia của Hàn thiếu..."

"Tôi muốn gặp Hàn Lãnh..."



"E rằng phải xin lỗi người...Hàn thiếu sốt cao từ hôm qua đến bây giờ chưa có dấu hiệu của việc tỉnh lại..."

"Sao...sao có thể..."

Hạ Ly hơi bất ngờ, vì thân thể Hàn Lãnh khỏe hơn người bình thường rất nhiều, chẳng lẽ chỉ vì dầm mưa một chút đã bị ốm...

"Từ khi biết người tự sát và qua đời...ngày nào Hàn thiếu cũng uống rất nhiều rượu, thậm chí có bữa không ăn gì chỉ uống rượu dẫn đến việc dạ dày bị viêm loét trầm trọng, phải ở bệnh viện suốt một thời gian...nên sức khỏe ngài ấy bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng... rất dễ bị nhiễm bệnh..."

"Thôi được rồi tôi sẽ qua đó..."

Hạ Ly cúp điện thoại gần ôm tiểu Phong đang khóc trên tay, tức tốc chạy nhanh ra ngoài...

"Đi biệt thự Hàn gia ngay..."

Khiết phu nhân định đi theo Hạ Ly nhưng lại bị Khiết Ly ngăn cản cô nhỏ giọng khuyên mẹ mình...

"Mẹ đừng đi theo...đây là chuyện riêng của Hạ Ly...em ấy có thể giải quyết ổn thỏa..."

Hạ Ly vừa ngồi dỗ dành tiểu Phong, vừa nhìn xem sắp tới nơi chưa...cô sốt ruột đến phát điên lên rồi...

Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào cổng lớn của biệt thự Hàn gia, Hạ Ly bế tiểu Phong trên tay liền một mạch đi lên phòng ngủ chính của hai người ngày trước...

"Thật mừng vì cô đã tới...Hàn phu nhân..."

Tiểu Phong như cảm thấy mùi hương quen thuộc, tiếng khóc của bé con dần nhỏ đi rồi biến mất hẳn...

"Con ngoan lắm..."

Hạ Ly đưa mắt nhìn Hàn Lãnh có vẻ gầy đi rất nhiều so với trước kia, khuôn mặt có phần xanh xao mang chút khổ sở làm người đối diện cảm thấy đau lòng...

"Anh ấy sống không tốt à..."

"Không tốt chút nào...kể từ khi người đi...ngài ấy chưa từng ăn bất kì bữa cơm nào ở nhà...đêm khuya liền trở về trong bộ dạng say khướt...miệng lúc nào cũng gọi tên người..."

"Ừ"

Hạ Ly liền giao tiểu Phong cho Trương Minh, nhờ ông giúp cho thằng bé ăn khỏi đói, bản thân cô lại ngồi bên cạnh Hàn Lãnh...

"Đáng lẽ tôi phải vui mừng khi thấy anh đau khổ cơ chứ...nhưng sao tôi lại cảm thấy tệ thế này..."

Hạ Ly lấy khăn chờm trên trán Hàn Lãnh xuống, cô lại thay nước rồi đắp cho anh, liền nghe được tiếng nói mớ của Hàn Lãnh...

"Ly Ly...anh nhớ em...đừng...đừng...đừng đi mà...xin...xin em đấy Ly Ly..."

Hạ Ly bèn nắm chặt tay Hàn Lãnh hướng tay anh hôn nhẹ xuống như nâng niu thứ gì đó rất quan trọng...



"Tôi không đi đâu...ngoan ngủ đi..."

Tay Hàn Lãnh dường như hơi dùng lực siết tay cô lại sợ Hạ Ly đi mất, anh lại một lần nữa yên tĩnh ngủ...

"Tôi tha thứ cho anh..."

Hạ Ly gỡ tay Hàn Lãnh ra, đặt xuống trán anh một nụ hôn dịu dàng nhất, chắt chiu những tình cảm duy nhất còn sót lại, cô liền rời khỏi phòng ngủ...

"Tôi sẽ làm cơm cho Hàn Lãnh...nếu anh ấy có tỉnh dậy...nhớ nhắc anh ấy ăn uống đầy đủ, còn có sức làm việc và chăm lo cho tiểu Phong..."

"Người vẫn còn yêu ngài ấy mà phải không..."

"Tôi chỉ lo con trai của tôi không có người chăm sóc..."

Hạ Ly lạnh lùng trả lời Trương Minh, cô liền bắt tay vào nấu những món ăn dân dã nhất mà một bữa cơm gia đình nhất định phải có, trong đó gồm sườn sốt chua ngọt - món mà Hàn Lãnh thích nhất...

"Cô không ở lại ăn cùng ngài ấy sao..."

"Không đâu...tôi muốn nhìn tiểu Phong một chút..."

Hạ Ly đỡ bé con từ tay Trương Minh...

"Con yêu nhớ ngoan nhé...cha sẽ chăm sóc tốt cho con...cha con sẽ tìm cho con một người mẹ thật tốt..."

"Không một ai xứng đáng làm mẹ tiểu Phong ngoại trừ em..."

Hàn Lãnh vịn cầu thang, bước khập khiễng xuống lầu, vì mới tỉnh lại từ cơn sốt cao nên anh còn rất yếu, vừa nghe tiếng cô liền vội đi xuống ngay...

"Tôi tha thứ cho anh rồi Hàn Lãnh...chúng ta không ai nợ ai nữa...anh có thể có cuộc sống mà anh mong ước rồi..."

"Không...Hạ Ly...em chính là cuộc sống mà anh mong ước...xin em đừng rời xa anh được không..."

Hàn Lãnh tiến lại chỗ cô đứng liền quỳ xuống, liên tục hôn lấy chân cô, tư thế hèn mọn nhất mà một người đàn ông cao ngạo như Hàn Lãnh không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai lại đang làm với Hạ Ly...

"Quá đủ rồi...đừng làm cho cả hai chúng ta thấy khó xử...tôi tự nguyện trả lại con cho anh...buông bỏ tôi đi..."

"Hay em giết anh đi Hạ Ly...đừng dày vò anh bằng cách này...cứ một phát súng bắn anh đi...mất đi em cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì nữa..."

Hạ Ly nhìn anh thống khổ như thế, tâm cô liền có chút động, bản tính lương thiện trỗi dậy không đúng chỗ...

"Tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện...tôi sẽ thường xuyên đến thăm tiểu Phong...hãy chăm sóc bé con thật tốt..."

"Được...được...anh đợi câu trả lời của em...dù một năm...mười năm...hay bao nhiêu lâu đi chăng nữa anh vẫn sẽ đợi em...vì anh yêu em rất nhiều..."

-----
Chương trước Chương tiếp