Dành Cả Thanh Xuân Cho Anh
Chương 96
Trong ba năm đã có rất nhiều chuyện xảy ra khiến Hạ Ly cảm thấy thực sự rất nhanh, đầu tiên là chị gái cô - Khiết Ly...
-----
Khiết Ly sau khi khó chịu quay trở lại phòng liền đụng trúng Casser đang đi tới...
Cô đưa đôi mắt đẫm nước lên nhìn người đối diện liền gạt vội nước mắt đi, gặng cười...
"Sao cô lại khóc..."
"Không có gì..."
Casser không kiên nhẫn liền hơi dùng lực siết vai cô lại khiến Khiết Ly khó chịu hơn nữa, nếu đã có người phụ nữ của mình trong lòng tại sao lại còn hay nói mấy lời làm cô ảo tưởng như vậy...
"Anh đừng làm tôi hiểu lầm nữa được không..."
Casser đưa tay lên lau nước mắt còn đọng lại, kéo cô ôm vào trong lòng mà vỗ về...
"Xin lỗi...nếu tôi đã lỡ làm cô đau khổ..."
Khiết Ly đẩy anh sang một bên, giọng nói càng thêm lạnh lùng...
"Anh đã có người phụ nữ của mình rồi...nên đừng đến tìm tôi nữa...chẳng may tôi có ý đồ không tốt với anh đấy..."
"Cô nói gì vậy...người phụ nữ của tôi là ai cơ..."
"Đừng nói dối...tôi đã nghe được cuộc trò chuyện của anh với cô ấy..."
Casser liền cười lên tiếng, dựa lưng vào bức tường, khuôn mặt trở về trầm tư...
"Đó là mẹ tôi..."
"Anh tưởng tôi là con nít lên ba à..."
"Cha tôi phục cho hoàng gia Anh, ông chẳng may qua đời vì cuộc chiến năm đó trong lúc mẹ đang mang thai tôi...lúc đấy ông còn nợ bà một lời cầu hôn..."
Dừng một chút, Casser lại lên tiếng nói tiếp...
"Gần đây sức khỏe của bà ngày càng yếu lại còn mắc bệnh hay quên...luôn lầm tưởng tôi là cha tôi vì tôi có khuôn mặt và giọng nói giống ông vài phần..."
"Vậy nên đó là cuộc trò chuyện của anh và mẹ sao..."
"Ừ...khiến cô hiểu lầm rồi..."
Tâm trạng Khiết Ly vui vẻ hẳn, liền bạo dạn hỏi thêm một câu nữa...
"Tại sao anh lại tránh mặt tôi..."
"Vì Khiết phu nhân đã cảnh cáo tôi không được phép tiếp xúc với cô...mỗi lần gặp cô tôi đều không thể kiềm lòng được..."
Casser cũng không muốn giấu cô mãi, có khi nói ra sẽ giải quyết được vấn đề càng nhanh càng tốt...
"Vậy anh..."
"Tôi thích em..."
Casser phủ môi mình lên môi Khiết Ly mà hôn nhẹ nhưng cô liền đáp lại càng khiến nụ hôn trở nên nồng cháy hơn bao giờ hết...
"Ưm..."
Anh thả cô ra để cô dựa vào lòng mình thở dốc, tay vẫn chơi đừa lọn tóc xinh xắn...
"Các người..."
Khiết phu nhân chỉ tay về phía Casser khiến cả hai đều quay đầu lại nhìn...
"Mẹ..."
Khiết phu nhân đưa tay định tát Khiết Ly nhưng lại bị Casser ngăn lại giữa không trung, tránh làm tổn thương cô...
"Mẹ không thể tin được...con...con lại dây dưa một chỗ cùng hắn..."
"Con yêu anh ấy rất nhiều..con sẽ cưới anh ấy..."
Khiết Ly nhìn Casser ánh mắt kiên định, anh cũng đáp lại cô...
"Tôi yêu cô ấy...xin người hãy thành toàn cho chúng tôi..."
Khiết phu nhân buông tay xuống, khuôn mặt lại hiện lên ý cười nhìn cặp nam nữ đang đứng trước mặt...
"Được thôi...khi nào cậu mang nó đi thì nhớ tìm tôi lấy vé máy bay..."
"Hả..."
Khiết Ly không thể tin được mẹ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy, rõ ràng là lúc đầu phản đối kịch liệt còn ngăn cấm đủ thứ cơ mà...
"Ta thật sự chỉ muốn thử lòng Casser và con thôi...người mẹ nào mà chẳng muốn con mình hạnh phúc cơ chứ...huốn chi gả hết rồi ta và cha con có càng có không gian riêng cơ chứ..."
"Yêu mẹ nhất đấy..."
Khiết Ly nhảy lên định ôm Khiết phu nhân liền bị bà tùe chối ngay lập tức, đưa mắt liếc liếc Casser...
"Này...quả vợ cậu cho tốt vào đừng để nó tự tiện ôm người khác chứ..."
"Ồ...vâng..."
Casser đưa tay ôm Khiết Ly lại một lần nữa, âu yếm nhìn mặt cô xấu hổ đến hơi ửng hồng...
Khiết phu nhân liền rời đi cho đôi bạn trẻ đang yêu kia tâm sự, bà không muốn ăn cẩu lương đến đầy bụng vào ban đêm như thế...
"Hôm nay trời đẹp..."
Khiết Ly liền đáng trống lảng định thoát khỏi vòng tay anh liền cảm thấy lực eo như được siết chặt hơn...
"Ừ...trăng thanh gió mát...nên vận động một chút nha..."
"Hả..."
Casser bế Khiết Ly trên tay, hướng phòng ngủ anh thẳng tiến...
"Chúng ta chỉ mới yêu nhau hai phút thôi đấy..."
"Không chúng ta sẽ yêu nhau cả đời này...nên cho anh nhé..."
"Không được...khi nào chúng ta cưới em sẽ cho anh..."
Casser rời khỏi người cô, có lẽ anh đã quá vội vàng rồi, tại cô cứ làm anh yêu chết đi được, dù gì anh cũng là một nam nhân khỏe mạnh bình thường mà...
-----
-----
Khiết Ly sau khi khó chịu quay trở lại phòng liền đụng trúng Casser đang đi tới...
Cô đưa đôi mắt đẫm nước lên nhìn người đối diện liền gạt vội nước mắt đi, gặng cười...
"Sao cô lại khóc..."
"Không có gì..."
Casser không kiên nhẫn liền hơi dùng lực siết vai cô lại khiến Khiết Ly khó chịu hơn nữa, nếu đã có người phụ nữ của mình trong lòng tại sao lại còn hay nói mấy lời làm cô ảo tưởng như vậy...
"Anh đừng làm tôi hiểu lầm nữa được không..."
Casser đưa tay lên lau nước mắt còn đọng lại, kéo cô ôm vào trong lòng mà vỗ về...
"Xin lỗi...nếu tôi đã lỡ làm cô đau khổ..."
Khiết Ly đẩy anh sang một bên, giọng nói càng thêm lạnh lùng...
"Anh đã có người phụ nữ của mình rồi...nên đừng đến tìm tôi nữa...chẳng may tôi có ý đồ không tốt với anh đấy..."
"Cô nói gì vậy...người phụ nữ của tôi là ai cơ..."
"Đừng nói dối...tôi đã nghe được cuộc trò chuyện của anh với cô ấy..."
Casser liền cười lên tiếng, dựa lưng vào bức tường, khuôn mặt trở về trầm tư...
"Đó là mẹ tôi..."
"Anh tưởng tôi là con nít lên ba à..."
"Cha tôi phục cho hoàng gia Anh, ông chẳng may qua đời vì cuộc chiến năm đó trong lúc mẹ đang mang thai tôi...lúc đấy ông còn nợ bà một lời cầu hôn..."
Dừng một chút, Casser lại lên tiếng nói tiếp...
"Gần đây sức khỏe của bà ngày càng yếu lại còn mắc bệnh hay quên...luôn lầm tưởng tôi là cha tôi vì tôi có khuôn mặt và giọng nói giống ông vài phần..."
"Vậy nên đó là cuộc trò chuyện của anh và mẹ sao..."
"Ừ...khiến cô hiểu lầm rồi..."
Tâm trạng Khiết Ly vui vẻ hẳn, liền bạo dạn hỏi thêm một câu nữa...
"Tại sao anh lại tránh mặt tôi..."
"Vì Khiết phu nhân đã cảnh cáo tôi không được phép tiếp xúc với cô...mỗi lần gặp cô tôi đều không thể kiềm lòng được..."
Casser cũng không muốn giấu cô mãi, có khi nói ra sẽ giải quyết được vấn đề càng nhanh càng tốt...
"Vậy anh..."
"Tôi thích em..."
Casser phủ môi mình lên môi Khiết Ly mà hôn nhẹ nhưng cô liền đáp lại càng khiến nụ hôn trở nên nồng cháy hơn bao giờ hết...
"Ưm..."
Anh thả cô ra để cô dựa vào lòng mình thở dốc, tay vẫn chơi đừa lọn tóc xinh xắn...
"Các người..."
Khiết phu nhân chỉ tay về phía Casser khiến cả hai đều quay đầu lại nhìn...
"Mẹ..."
Khiết phu nhân đưa tay định tát Khiết Ly nhưng lại bị Casser ngăn lại giữa không trung, tránh làm tổn thương cô...
"Mẹ không thể tin được...con...con lại dây dưa một chỗ cùng hắn..."
"Con yêu anh ấy rất nhiều..con sẽ cưới anh ấy..."
Khiết Ly nhìn Casser ánh mắt kiên định, anh cũng đáp lại cô...
"Tôi yêu cô ấy...xin người hãy thành toàn cho chúng tôi..."
Khiết phu nhân buông tay xuống, khuôn mặt lại hiện lên ý cười nhìn cặp nam nữ đang đứng trước mặt...
"Được thôi...khi nào cậu mang nó đi thì nhớ tìm tôi lấy vé máy bay..."
"Hả..."
Khiết Ly không thể tin được mẹ cô lại dễ dàng đồng ý như vậy, rõ ràng là lúc đầu phản đối kịch liệt còn ngăn cấm đủ thứ cơ mà...
"Ta thật sự chỉ muốn thử lòng Casser và con thôi...người mẹ nào mà chẳng muốn con mình hạnh phúc cơ chứ...huốn chi gả hết rồi ta và cha con có càng có không gian riêng cơ chứ..."
"Yêu mẹ nhất đấy..."
Khiết Ly nhảy lên định ôm Khiết phu nhân liền bị bà tùe chối ngay lập tức, đưa mắt liếc liếc Casser...
"Này...quả vợ cậu cho tốt vào đừng để nó tự tiện ôm người khác chứ..."
"Ồ...vâng..."
Casser đưa tay ôm Khiết Ly lại một lần nữa, âu yếm nhìn mặt cô xấu hổ đến hơi ửng hồng...
Khiết phu nhân liền rời đi cho đôi bạn trẻ đang yêu kia tâm sự, bà không muốn ăn cẩu lương đến đầy bụng vào ban đêm như thế...
"Hôm nay trời đẹp..."
Khiết Ly liền đáng trống lảng định thoát khỏi vòng tay anh liền cảm thấy lực eo như được siết chặt hơn...
"Ừ...trăng thanh gió mát...nên vận động một chút nha..."
"Hả..."
Casser bế Khiết Ly trên tay, hướng phòng ngủ anh thẳng tiến...
"Chúng ta chỉ mới yêu nhau hai phút thôi đấy..."
"Không chúng ta sẽ yêu nhau cả đời này...nên cho anh nhé..."
"Không được...khi nào chúng ta cưới em sẽ cho anh..."
Casser rời khỏi người cô, có lẽ anh đã quá vội vàng rồi, tại cô cứ làm anh yêu chết đi được, dù gì anh cũng là một nam nhân khỏe mạnh bình thường mà...
-----
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương