Đầu Gấu Đu Idol
Chương 35: Võ Đăng Minh
Đới Kim Giao im lặng, nút thắt trong lòng bà ta bao lâu nay lại thêm siết chặt khiến cho tinh thần, thể xác đều đau buốt
“ Ông đang hối tiếc sao? Ông vẫn luôn hối hận vì lấy tôi đúng chứ? Mấy chục năm trời ông tưởng tôi không biết lý do ông mỗi ngày cắm mặt ngoài mấy luống rau sao? “
Đới Kim Giao một lượt nói ra hết uất nghẹn trong lòng
“ Chẳng phải đều là vì không quên được người kia sao? Giới tính vặn vẹo đáng khinh. Ngay cả khi chúng ta đã cùng nhau có 2 đứa con rồi ông vẫn không sao quên được “
Võ Anh Quân thở dài, mấy chục năm trời ông đã cố tập làm quen với cuộc sống này. Đã sớm chấp nhận bản thân không thể thay đổi quá khứ không còn trông mong điều gì khác
“ Bà cứ như vậy chẳng trách hai đứa con đều không muốn ở gần bà. Đăng Minh nó thà đi tới nơi xa như vậy thực hiện ước mơ chứ quyết không trụ lại căn nhà này. Từng người đều bị bà sắp xếp, bức ép đến sắp điên rồi. “
Những lời nói của Võ Anh Quân như những mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim bà. Đới Kim Giao gào lên, trút hết uất hận trong lòng bấy lâu nay
“ Là do ông vô tâm! Là do ông không quan tâm đến cảm xúc của tôi! Nếu ông yêu thương tôi thật lòng thì sẽ không để tôi phải chịu đựng những điều này.”
“Ông im lặng! Ông tưởng im lặng là có thể giải quyết được mọi chuyện sao? Sao ông không nói gì đi! Sao ông không giải thích cho tôi nghe lý do vì sao ông luôn hận thù tôi đến vậy? Sao ông luôn né tránh tôi, luôn muốn ở một mình? Sao ông…”
Đới Kim Giao nghẹn ngào, không thể thốt lên lời. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt bà đỏ hoe vì tức giận và uất ức. Bà cảm thấy mình như một con thú bị dồn vào đường cùng, không còn lối thoát.
Võ Anh Quân nhìn vợ mình, trong lòng ông cũng đầy những cảm xúc hỗn tạp.
“ Bà cần bình tĩnh “
Nói xong ông vẫn lựa chọn bỏ đi. Ông hiểu rằng những lời nói của mình đã làm tổn thương bà ấy. Nhưng Võ Anh Quân đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình mấy chục năm trời, ông tưởng chừng mọi thứ đã ổn. Cho đến khi vết sẹo cũ hết lần này đến lần khác bị đem ra làm đề tài thì giờ đây đã bùng nổ, không thể kiểm soát được nữa.
….
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Võ Đông Thăng nằm trong phòng chốt kín cửa. Chuyện may mắn khiến anh vui vẻ nhất đời vậy mà ngay trong phút chốc lại bị mẹ và Lý Linh San hủy hoại. Trước kia anh cũng không chán ghét Lý Linh San đến như vậy nhưng cô ta hết lần này đến lần khác nhằm vào người anh yêu còn kéo theo Đới Kim Giao nói những điều sai lệch về Khả Ny, thật tình anh không thể nhịn được.
Võ Đông Thăng vừa từ phòng tắm trở ra, anh chỉ mặc mỗi chiếc boxer, cả áo cũng không có nằm dài trên giường. Điện thoại bị ném một góc bất chợt rung lên, anh nhìn sơ qua lại ấn nhận cuộc gọi.
Võ Đông Thăng kê cao chiếc gối nằm, đưa điện thoại về trước quay toàn cảnh gương mặt. Cuộc gọi video giúp nhìn thấy rõ đầu dây bên kia là một người đàn ông với làn da nâu rám nắng chắc khỏe, đang cởi chiếc áo màu xanh rằng ri treo lên giá móc. Căn phòng bên kia đơn sơ, nhỏ hẹp
[ Nhìn mặt em y hệt khỉ ăn ớt, không phải nói nghỉ lễ về nhà sao? Cãi nhau với mẹ rồi? ]
Khuôn mặt anh trở nên méo xẹo khó coi
“ Anh hai, giờ em biết rõ vì sao anh không trở về rồi, mẹ độc đoán như vậy chẳng ai có thể sống cùng được “
Võ Đăng Minh lắc đầu cười nhạt
[ Không phải mẹ luôn rất ủng hộ em sao, không giống anh. Rốt cuộc là có chuyện gì ]
Đông Thăng nhóm người ngồi dậy, khí sắc hoàn toàn không tốt, máy lạnh trong phòng cũng không giúp bản thân bớt nóng giận
“ Chuyện là em thích một người, nhưng mẹ cứ có suy nghĩ không tốt về cô ấy trong khi chẳng biết gì về người ta, anh thấy có quá đáng không? “
[ Chẳng phải mẹ luôn muốn em và con bé Linh San kia thành một cặp sao? Em thích người khác bà ấy tất nhiên không đồng ý. Cũng giống như việc bà ấy cấm cản ước mơ của anh ]
Võ Đăng Minh rời khỏi nhà cũng đã 3 năm, suốt 3 năm đó anh vẫn luôn giữ liên lạc với ba và em trai. Chỉ có mẹ bà ấy vẫn luôn không thay đổi suy nghĩ của mình bà ghét công việc bảo vệ động vật hoang dã của Đăng Minh. Cho rằng nó nguy hiểm, bao đồng. Vậy nên Võ Đăng Minh chỉ có thể rời khỏi nhà để không phải chịu sự điều tiết hay kiểm soát của Đới Kim Giao. Năm đầu tiên thi thoảng có về thăm ba nhưng không vào nhà, năm thứ 2 thì được luân chuyển sang Châu Phi làm việc nên đến nay chưa từng trở về.
Võ Đông Thăng nghĩ rằng sớm muộn mình cũng giống như anh trai sẽ đi cùng một con đường. Sớm hay muộn cũng bị mẹ bức ép tới mức rời đi
“ Em có sự kiên định của mình, nếu không phải người em thích em tuyệt đối không lấy. Còn mẹ bà ấy thích Lý Linh San như vậy thì nhận cô ta làm con luôn đi, chẳng liên quan đến em. “
Võ Đăng Minh nhíu mày, gật đầu tán thành lời nói của em trai.
“Anh hiểu em, Đông Thăng. Mẹ luôn muốn áp đặt suy nghĩ của bà ấy lên con cái. Bà ấy không thích công việc của anh, cũng không thích người con gái em chọn. Nhưng em trai, em phải nhớ rằng, cuộc sống là của em, em có quyền tự quyết định tương lai của mình.”
Đông Thăng thở dài, “Em biết chứ anh. Nhưng mà mẹ…”
“Mẹ sẽ không thay đổi suy nghĩ đâu,”
Đăng Minh khẳng định. “Em chỉ có hai lựa chọn: hoặc là nhượng bộ bà ấy, hoặc là dũng cảm theo đuổi ước mơ và tình yêu của mình.”
Đông Thăng gật đầu, ánh mắt dần trở nên dịu lại
“Em sẽ không để mẹ điều khiển cuộc đời em đâu anh hai. Em sẽ đấu tranh cho hạnh phúc của mình.”
“ Anh tin ở em “ Đăng Minh mỉm cười.
“ Em là một người đàn ông mạnh mẽ và bản lĩnh. Em sẽ vượt qua được mọi khó khăn.”
Đông Thăng đặt điện thoại xuống, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh biết rằng con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anh sẽ chiến đấu cho tình yêu của mình. Anh biết rằng anh không đơn độc trong cuộc chiến này. Anh có anh trai ở bên cạnh, và anh có cả tình yêu của người mình thương.
“ Ông đang hối tiếc sao? Ông vẫn luôn hối hận vì lấy tôi đúng chứ? Mấy chục năm trời ông tưởng tôi không biết lý do ông mỗi ngày cắm mặt ngoài mấy luống rau sao? “
Đới Kim Giao một lượt nói ra hết uất nghẹn trong lòng
“ Chẳng phải đều là vì không quên được người kia sao? Giới tính vặn vẹo đáng khinh. Ngay cả khi chúng ta đã cùng nhau có 2 đứa con rồi ông vẫn không sao quên được “
Võ Anh Quân thở dài, mấy chục năm trời ông đã cố tập làm quen với cuộc sống này. Đã sớm chấp nhận bản thân không thể thay đổi quá khứ không còn trông mong điều gì khác
“ Bà cứ như vậy chẳng trách hai đứa con đều không muốn ở gần bà. Đăng Minh nó thà đi tới nơi xa như vậy thực hiện ước mơ chứ quyết không trụ lại căn nhà này. Từng người đều bị bà sắp xếp, bức ép đến sắp điên rồi. “
Những lời nói của Võ Anh Quân như những mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim bà. Đới Kim Giao gào lên, trút hết uất hận trong lòng bấy lâu nay
“ Là do ông vô tâm! Là do ông không quan tâm đến cảm xúc của tôi! Nếu ông yêu thương tôi thật lòng thì sẽ không để tôi phải chịu đựng những điều này.”
“Ông im lặng! Ông tưởng im lặng là có thể giải quyết được mọi chuyện sao? Sao ông không nói gì đi! Sao ông không giải thích cho tôi nghe lý do vì sao ông luôn hận thù tôi đến vậy? Sao ông luôn né tránh tôi, luôn muốn ở một mình? Sao ông…”
Đới Kim Giao nghẹn ngào, không thể thốt lên lời. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt bà đỏ hoe vì tức giận và uất ức. Bà cảm thấy mình như một con thú bị dồn vào đường cùng, không còn lối thoát.
Võ Anh Quân nhìn vợ mình, trong lòng ông cũng đầy những cảm xúc hỗn tạp.
“ Bà cần bình tĩnh “
Nói xong ông vẫn lựa chọn bỏ đi. Ông hiểu rằng những lời nói của mình đã làm tổn thương bà ấy. Nhưng Võ Anh Quân đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình mấy chục năm trời, ông tưởng chừng mọi thứ đã ổn. Cho đến khi vết sẹo cũ hết lần này đến lần khác bị đem ra làm đề tài thì giờ đây đã bùng nổ, không thể kiểm soát được nữa.
….
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Võ Đông Thăng nằm trong phòng chốt kín cửa. Chuyện may mắn khiến anh vui vẻ nhất đời vậy mà ngay trong phút chốc lại bị mẹ và Lý Linh San hủy hoại. Trước kia anh cũng không chán ghét Lý Linh San đến như vậy nhưng cô ta hết lần này đến lần khác nhằm vào người anh yêu còn kéo theo Đới Kim Giao nói những điều sai lệch về Khả Ny, thật tình anh không thể nhịn được.
Võ Đông Thăng vừa từ phòng tắm trở ra, anh chỉ mặc mỗi chiếc boxer, cả áo cũng không có nằm dài trên giường. Điện thoại bị ném một góc bất chợt rung lên, anh nhìn sơ qua lại ấn nhận cuộc gọi.
Võ Đông Thăng kê cao chiếc gối nằm, đưa điện thoại về trước quay toàn cảnh gương mặt. Cuộc gọi video giúp nhìn thấy rõ đầu dây bên kia là một người đàn ông với làn da nâu rám nắng chắc khỏe, đang cởi chiếc áo màu xanh rằng ri treo lên giá móc. Căn phòng bên kia đơn sơ, nhỏ hẹp
[ Nhìn mặt em y hệt khỉ ăn ớt, không phải nói nghỉ lễ về nhà sao? Cãi nhau với mẹ rồi? ]
Khuôn mặt anh trở nên méo xẹo khó coi
“ Anh hai, giờ em biết rõ vì sao anh không trở về rồi, mẹ độc đoán như vậy chẳng ai có thể sống cùng được “
Võ Đăng Minh lắc đầu cười nhạt
[ Không phải mẹ luôn rất ủng hộ em sao, không giống anh. Rốt cuộc là có chuyện gì ]
Đông Thăng nhóm người ngồi dậy, khí sắc hoàn toàn không tốt, máy lạnh trong phòng cũng không giúp bản thân bớt nóng giận
“ Chuyện là em thích một người, nhưng mẹ cứ có suy nghĩ không tốt về cô ấy trong khi chẳng biết gì về người ta, anh thấy có quá đáng không? “
[ Chẳng phải mẹ luôn muốn em và con bé Linh San kia thành một cặp sao? Em thích người khác bà ấy tất nhiên không đồng ý. Cũng giống như việc bà ấy cấm cản ước mơ của anh ]
Võ Đăng Minh rời khỏi nhà cũng đã 3 năm, suốt 3 năm đó anh vẫn luôn giữ liên lạc với ba và em trai. Chỉ có mẹ bà ấy vẫn luôn không thay đổi suy nghĩ của mình bà ghét công việc bảo vệ động vật hoang dã của Đăng Minh. Cho rằng nó nguy hiểm, bao đồng. Vậy nên Võ Đăng Minh chỉ có thể rời khỏi nhà để không phải chịu sự điều tiết hay kiểm soát của Đới Kim Giao. Năm đầu tiên thi thoảng có về thăm ba nhưng không vào nhà, năm thứ 2 thì được luân chuyển sang Châu Phi làm việc nên đến nay chưa từng trở về.
Võ Đông Thăng nghĩ rằng sớm muộn mình cũng giống như anh trai sẽ đi cùng một con đường. Sớm hay muộn cũng bị mẹ bức ép tới mức rời đi
“ Em có sự kiên định của mình, nếu không phải người em thích em tuyệt đối không lấy. Còn mẹ bà ấy thích Lý Linh San như vậy thì nhận cô ta làm con luôn đi, chẳng liên quan đến em. “
Võ Đăng Minh nhíu mày, gật đầu tán thành lời nói của em trai.
“Anh hiểu em, Đông Thăng. Mẹ luôn muốn áp đặt suy nghĩ của bà ấy lên con cái. Bà ấy không thích công việc của anh, cũng không thích người con gái em chọn. Nhưng em trai, em phải nhớ rằng, cuộc sống là của em, em có quyền tự quyết định tương lai của mình.”
Đông Thăng thở dài, “Em biết chứ anh. Nhưng mà mẹ…”
“Mẹ sẽ không thay đổi suy nghĩ đâu,”
Đăng Minh khẳng định. “Em chỉ có hai lựa chọn: hoặc là nhượng bộ bà ấy, hoặc là dũng cảm theo đuổi ước mơ và tình yêu của mình.”
Đông Thăng gật đầu, ánh mắt dần trở nên dịu lại
“Em sẽ không để mẹ điều khiển cuộc đời em đâu anh hai. Em sẽ đấu tranh cho hạnh phúc của mình.”
“ Anh tin ở em “ Đăng Minh mỉm cười.
“ Em là một người đàn ông mạnh mẽ và bản lĩnh. Em sẽ vượt qua được mọi khó khăn.”
Đông Thăng đặt điện thoại xuống, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh biết rằng con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anh sẽ chiến đấu cho tình yêu của mình. Anh biết rằng anh không đơn độc trong cuộc chiến này. Anh có anh trai ở bên cạnh, và anh có cả tình yêu của người mình thương.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương